TRUNG CUNG LỆNH

Đổng Ngạc phi vẫn chưa tỉnh, Tang Chi vừa vào tới Thừa Càn cung đã thấy cung nhân đi lại ngược xuôi tấp nập, tự lòng biết rằng Hoàng đế sủng Hoàng quý phi, tuyệt nhiên sẽ không để Thừa Càn cung xảy ra sơ xuất. Lúc này trở lại nơi đây, tâm tình Tang Chi càng phức tạp.
Trở lại Khôn Ninh cung, Tang Chi chầm chậm mà bước, bước chân chậm rãi mà nặng nề. Vốn đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên có một thân ảnh vội vàng đi về phía này, bước chân rất nhanh, nhanh đến mức có điểm lảo đảo. Trinh phi từ xa cuống quít bước đến, thậm chí còn không cần cung nữ đỡ bên. Tangy Chi dừng lại làm một cái phúc, nhưng người kia lại nhanh chóng lướt qua mặt nàng tựa như nàng là một bóng ma, hẳn là vì do quá vội vã mà không để ý đến người đứng bên.
Nhìn bộ dáng này của Trinh phi, lòng Tang Chi bỗng nhiên xẹt ngang một cảm giác kỳ quái. Thần sắc lo lắng này của Trinh phi hẳn là không phải là giả, nếu diễn, nơi này cũng không có ai xem nàng diễn kịch, huống chi xem ra nàng đã lo đến độ không để ý tới người nào khác nữa rồi. Thoạt nhìn, thái độ thường ngày của Trinh phi đối với Hoàng quý phi đơn thuần là do tâm cơ muốn lợi dụng, hoàn toàn đối lập với thái độ lạnh nhạt của Thục Huệ phi đối với Hoàng hậu. Tang Chi đưa mắt nhìn theo bóng lưng vội vã của người kia, thấy nàng đi thẳng về phía Thừa Càn cung, lại nghĩ – Đáng tiếc, vậy mà Đổng Ngạc phi lại luôn tính kế đề phòng người muội muội đồng tộc này.
Đứng lặng một lát, Tang Chi mới thu lại tầm mắt, bước chân tiếp tục tiến về phía Khôn Ninh cung. Vừa đi tới góc rẽ ngang qua con đường thông tới Ngự Hoa viên đã nghe thấy có tiếng cung nữ đang xì xào bàn tán, vọng lại từ phía Giáng Tuyết Hiên.
"Hoàng quý phi nương nương chưa khi nào dùng sắc mặt tốt mà đối đãi với Trinh phi nương nương, vậy mà mỗi lần tới Thừa Càn cung, Trinh phi cũng đều gấp gáp như vậy. Ngươi nói xem có kỳ quái hay không?"
"Sau lưng có cây cổ thụ, dù nói thế nào thì ngày nào còn có Hoàng quý phi, tới ngày đó Trinh phi cũng không lo bị Hoàng thượng vắng vẻ lạnh nhạt."
"Mà Trinh phi nương nương kia xem ra vẫn còn chưa bằng lòng đấy, không phải Hoàng thượng của chúng ta cũng rất sủng Chung Túy cung hay sao. Trinh phi cần gì phải kiên trì tới Thừa Càn cung chứ." Tiếng nói này chợt nhỏ xuống, "Ngươi không biết đó thôi, khoảng thời gian này sức khỏe của Hoàng quý phi nương nương luôn không tốt, tuy Trinh phi không thể hiện ra với người ngoài, nhưng nghe cung nhân Chung Túy cung nói chủ tử của bọn họ không ngày nào ăn cơm ngon, ngủ an giấc đấy!"
"Đến mức vậy sao... Nói không chừng là bị người động tay chân tính kế rồi." Một giọng nói khác lên tiếng, "Bằng không thì sao vừa qua năm mới, Thừa Càn cung đã liên tiếp xảy ra chuyện như thế! Nếu không, Hoàng thượng đã không phải đích thân mời Pháp sư Bạch Vân Quan nhập cung, xem ra tháng sau Pháp sư sẽ tới nơi rồi."
"Nhưng không phải trước nay Hoàng thượng chỉ một lòng tin Phật, cho rằng đạo sĩ đều là bang môn tà đạo đó sao? Lần này lại đích thân mời bằng được Bạch Vân Quan."
"Bởi vì Đại sư, hòa thượng đã không còn biện pháp rồi chứ sao nữa! Hơn nữa a, Pháp sư Bạch Vân Quan này không phải là người thường đâu."
"Vậy hy vọng Hoàng quý phi nương nương tai qua nạn khỏi, như thế chúng ta mới an ổn được."
"Đúng vậy, mau mau cầu phúc cho Hoàng quý phi nương nương a!"
...
Tang Chi lắng tai nghe, không khỏi khẽ than một tiếng trong lòng. Dù là Đổng Ngạc phi hư tình giả ý, nhưng những ân huệ đối với cung nhân, xem ra cũng phần chân tâm, cho nên cung nhân mới tôn sùng nàng như thế. Đáng tiếc, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh.
Đám cung nữ yên lặng như tờ, dường như đang cầu nguyện. Tang Chi nghe các nàng không lên tiếng nữa, cũng khẽ khàng rời đi.
Trong thiên hạ, không có bức tường nào không lọt gió. Nghe đám cung nữ kia nói vài câu, cũng đủ cho Tang Chi nắm được chút thông tin. Trừ việc Đổng Ngạc phi thực là được cung nhân kính mến, thì Trinh phi người này tựa như cũng không đơn giản. Còn có Pháp sư Bạch Vân Quan – nghe thực giống một tên lừa gạt. Có thể khiến thanh danh 'thần thông quảng đại' lan rộng tới như thế, không chừng cũng chỉ là một tên lừa đảo giả thần giả quỷ, nếu không thì hơn nửa cũng là một tên đạo sĩ khoác lên vẻ quỷ dị của huyền thuật chốn giang hồ.
Còn mời nhập cung để làm lễ trừ tà – Tang Chi nhếch môi cười, ý vị thâm trường – Liệu pháp sư này có cái bản lĩnh nhìn ra Tang Chi ta là ai hay không đây?
Mắt thấy sắc trời đã ngả chiều càng sâu, Tang Chi đưa nhanh bước chân. Vừa vào đến đại môn Khôn Ninh cung, Thái Uyển Vân đã vội vàng chạy tới, "Tang Chi cô nương!" Bộ dáng lo lắng này làm cho Tang Chi bất giác thảng thốt trong lòng, tưởng rằng Tố Lặc đã xảy ra chuyện không lành. Nàng vội hỏi, "Có chuyện gì rồi?"
"Hoàng hậu nương nương..." Thái Uyển Vân muốn nói lại thôi. Tuy rằng Hoàng hậu hiện tại đang giận dữ, lại bài xích Tang Chi, nhưng Thái ma ma vẫn là quen trước nay Hoàng hậu nể trọng người này. Hơn nữa nếu Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện gì, nàng là chưởng sự Khôn Ninh cung, e rằng tội cũng không nhỏ. Mà hiện tại chủ tử nương nương không muốn dùng bữa, bệnh tình còn chưa thực sự tốt, Thái Uyển Vân không khỏi lo lắng muốn phần. Nô tài chính là như vậy đấy, chủ tử khỏe mạnh vui vẻ, các nàng sẽ bình yên, mà nếu chủ tử gặp phải chuyện, các nàng sẽ thảm gấp trăm lần.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Tang Chi nghe thế, lại càng phát hoảng trong lòng. Lướt ngang qua Thái Uyển Vân, nàng đi thẳng vào tẩm điện, mà Thái Uyển Vân cũng đuổi theo chắn trước nàng, "Bữa tối nương nương đột nhiên căn dặn đổi tất cả thành món mặn, nhưng cuối cùng nương nương lại chỉ uống một ngụm canh mà thôi."
Tang Chi dừng bước, "Thái ma ma muốn nói chuyện này sao?"
Thái Uyển Vân gật gật đầu, "Trời lạnh, bữa tối mà không ăn làm sao có thể chống đỡ được. Mà thân thể nương nương còn chưa thực tốt, chỉ sợ sẽ lại đổ bệnh."
"Hóa ra là chuyện này..." Tang Chi khe khẽ thở phào một hơi, dở khóc dở cười, "Tối rồi cũng không nên ăn quá nhiều, không tốt cho tiêu hóa."
"Nhưng nương nương chỉ uống có một ngụm canh a." Thái Uyển Vân nhắc lại, chau mày, "Hiện tại còn đang đọc sách, cung nhân cũng không dám khuyên can."
Tang Chi ngẩn người một lúc, "Phiền Thái ma ma đi chuẩn bị chút điểm tâm khuya, có rau có thịt. Hẳn là nàng đã ăn chay quá lâu, hiện tại một bàn đầy thịt khó mà thích ứng."
"Khoan đã!" Thái Uyển Vân gật đầu, mà lại nhìn thấy Tang Chi muốn lập tức đi vào trong điện, đành lên tiếng ngăn lại, "Tang Chi cô nương!"
"Còn có việc gì nữa sao?" Tang Chi nhìn lại.
"Ta thấy..." Thái Uyển Vân tiến tới gần, nhỏ giọng, "Hoàng hậu nương nương tựa như đang rất tức giận, nhưng lại không rõ vì điều gì."
"Tức giận? Tức giận từ khi nào? Có người chọc nàng tức giận sao?"
Thái Uyển Vân lắc đầu, "Từ trước bữa tối đã có vẻ không ổn lắm, thần sắc không ấm áp như mọi khi." Nói xong, Thái Uyển Vân ném cho Tang Chi một ánh mắt nghi hoặc, rồi liền đi cho người chuẩn bị điểm tâm khuya.
Tang Chi nhất thời không hiểu vì sao, lại nghĩ có thể nào vì đã lâu không được ăn thịt, mà người kia sinh sự như thế hay không? Vừa nghĩ vừa đi vào trong điện, các cung nữ thấy Tang Chi bước vào, ai nấy đều khẽ thở phào một hơi, hẳn là cảm giác như vừa trút được gánh nặng.
Nhưng Tang Chi vừa bước tới gần, chợt nghe được một thanh âm lạnh lẽo như thép luyện, "To gan, bổn cung gọi ngươi vào sao?"
Tang Chi cả kinh, nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, "Ngươi nói ta sao?"
"Càn rỡ!" Thanh âm kia càng lạnh, tỏa ra loại uy quyền thật lâu không thấy, "Nha đầu không chút quy tắc, có gan bất kính với bổn cung! Người đâu, tới vả miệng!"
Nhất thời, cả tẩm điện lặng thinh. Từ cung nữ túc trực trong điện đến thái giám đứng gác ngoài cửa, ai nấy đều ngây ngẩn không dám động. Thái Uyển Vân đứng bên tấm bình phong len lén quan sát tình hình, nghe được mệnh lệnh của Hoàng hậu, cũng theo bản năng phục tùng mà tiến đến, mà vừa tới gần Tang Chi đã lại nghe chủ tử lên tiếng, "Thiếu chút nữa bổn cung cũng quên mất, ngươi là người của Thừa Càn cung, tâm phúc bên người Hoàng quý phi, sợ là đến ngay cả bổn cung cũng không tiện thẳng tay trách phạt rồi."
Hoàng hậu đột nhiên thay đổi như thế, Tang Chi hoàn toàn là không hiểu ngọn nguồn. Nhìn trái nhìn phải, mà trái phải đều không ai dám nhìn nàng. Ánh mắt nàng lại dừng lại trên Thái Uyển Vân, nhưng Thái Uyển Vân cũng đã nhanh lẹ nghiêng đầu đi, giả như hoàn toàn không biết rằng người kia đang nhìn mình. Tang Chi, lúc này đành phải mang một bộ mặt bình tĩnh không đổi sắc mà đối mắt với Hoàng hậu.
Nhưng mà, Tố Lặc vẫn thẳng lưng cúi đầu, từ tốn lật sách, ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng.
Tang Chi không rõ cho lắm, thử tiến lại gần hơn một chút. Tố Lặc vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng mi mắt khẽ chớp, lên tiếng, "Hiện tại Thừa Càn cung có chuyện, Hoàng quý phi lại không khỏe, thời điểm cần đến ngươi như vậy, bổn cung cũng không nên cưỡng đoạt giữ người của nàng ở lại Khôn Ninh cung. Ngươi trở về đi."
"Ta..." Tang Chi vừa mở miệng liền ý thức được hiện tại không nên tùy tiện, liền bày ra một bộ dáng nghiêm chuẩn cung quy, "Hồi nương nương, nô tì vừa từ Thừa Càn cung về, hiện bên Hoàng quý phi nương nương đã có các Thái y túc trực, cũng không có việc gì gấp cần tới nô tì."
'Ba' một tiếng, quyển sách đột nhiên bị gấp lại. Tố Lặc đứng lên, ánh mắt không để lộ ra một tia cảm xúc, "Nhưng mà, nơi này của bổn cung cũng không có việc gì gấp cần đến người của Thừa Càn cung."
Sống lưng Tang Chi như muốn đông cứng.
Ngay lúc này, Thái Uyển Vân lặng lẽ cho đám cung nữ một ánh mắt, các nàng khó xử nhìn lẫn nhau, cũng thuận theo ám chỉ này mà yên lặng thối lui khỏi tẩm điện.
Mà Hoàng hậu cũng không lên tiếng ngăn cản.
Tới khi trong điện chỉ còn lại có hai người, Tang Chi mới tiến lại gần, "Tố Lặc, ngươi làm sao vậy?"
"Chú ý quy củ." Sắc mặt vẫn không tốt.
Tang Chi giữ lấy cổ tay nàng, "Vậy được. Hoàng hậu nương nương, ai chọc tới người, khiến người mất vui đến như thế rồi?"
"Buông tay!" Chân mày Tố Lặc nhíu lại, không giãy giụa, nhưng lạnh mắt liếc người kia, "To gan không biết lớn nhỏ, ngươi biết đây là tội gì phải không?"
Tang Chi chăm chú quan sát thần sắc nàng, một hồi mới nói, "Ta đã nói Thái ma ma chuẩn bị điểm tâm rồi. Rau, thịt, cái gì cũng đều có."
Tố Lặc không hề phản hồi lại câu này.
Xác thực được không phải là do bữa tối làm nàng tức giận, Tang Chi lặng đi một hồi, bỗng nhiên như thể nghĩ ra điều gì, miễn cưỡng ho mấy tiếng áp chế đi sự khẩn trương, "Vậy... Không hỏi ngươi một câu đã tự ý đi Thừa Càn cung, chuyện này là ta sai."
Ánh mắt đang lạnh lẽo của Tố Lặc bỗng tóe lên tia lửa, nhưng vẫn lạnh giọng, "Ngươi vốn là người của Thừa Càn cung, tự ý trở về không có gì là không đúng."
Nhưng lời này vào đến tai Tang Chi lại khiến cho nàng vui mừng trong bụng.
"Vậy bởi vì ta chưa hỏi ngươi một tiếng đã tự ý đi Thừa Càn cung, cho nên ngươi mới tức giận, phải không?"
"Ngươi hành động mà không thông qua ý tứ của bổn cung, chuyện này còn chưa đủ sao? Còn phải tính tới những chuyện khác nữa?"
Lời này nói ra, Tang Chi lại căng thẳng trong lòng. Hóa ra, nàng vẫn là thật sơ suất. Tố Lặc thân là Hoàng hậu, đương nhiên hẳn là nàng biết chuyện mình âm thầm điều tra về cái chết của Vinh Thân vương. Tố Lặc chưa bao giờ tỏ thái độ rõ ràng với bất kỳ chuyện gì, nhưng Tang Chi vốn cũng không nên nghĩ rằng Tố Lặc không để tâm những chuyện ấy. Hiện tại nghe nàng nói như vậy, Tang Chi hiểu được, không phải Tố Lặc không biết, mà là nàng một mực kìm nén không bạo phát mà thôi.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, sao Tố Lặc có thể không nghi kỵ cơ chứ? Lòng Tang Chi ảm đạm một mảnh, nghĩ đến chính mình ở Khôn Ninh cung với tư cách là người của Thừa Càn cung, nếu không phải chủ vị Khôn Ninh cung là Tố Lặc, hẳn là nàng đã sớm chết mà không rõ lí do rồi. Hôm nay nàng còn tự ý chạy tới Thừa Càn cung, Tố Lặc khó mà không bạo phát hết tất cả những dồn nén.
Lòng người dễ đổi, huống chi Đổng Ngạc phi còn hậu đãi như thế. Hoàng hậu im lặng theo dõi, càng theo dõi lòng nghi kỵ càng tăng, nhưng vẫn một mực nhẫn nhịn không biểu lộ, vốn là muốn Tang Chi tự biết thân phận mà thu liễm. Thẳng cho tới khi Đổng Ngạc phi vừa ngất xỉu, Tang Chi đã một đường chạy thẳng về Thừa Càn cung, không một lời chào hỏi thông báo.
Lúc này, ẩn nhẫn cũng đã tới giới hạn rồi.
--- Hết chương 50 ---

Editor lảm nhảm: Tố không phải dạng vừa nên là ghen cũng ko phải dạng vừa :v Phải dồn hết cả chuyện công cả chuyện tư lại một cụm mới bùng phát ? "Chế không nói gì đừng nghĩ chế không biết ?"
Nhà đài tạ lỗi là đầu năm đầu tháng bận quá, deadline dí mông suốt thôi, mọi người thông cảm nhe~~ TvT

Bình luận

Truyện đang đọc