Vừa dứt lời, Thái y cũng vội vàng dập đầu, "Phải, nương nương, xin người mau chóng rời khỏi nơi đây!"
Ấy vậy mà Tố Lặc vẫn không nhúc nhích, "Vì sao?"
"Hoàng hậu nương nương có điều không biết..." Thái y ngẩng đầu, "Bệnh này có thể lây nhiễm, rất dễ truyền sang cho người khác. Nếu như trong cung thực sự có người mắc phải bệnh này... đáng lẽ ra phải..."
"Phải làm sao?" Giọng Tố Lặc trầm xuống, khiến Thái y vốn đã quỳ rạp trên đất lúc này còn dập đầu càng sâu, "Phải chôn sống, đồ dùng qua cũng phải đốt hết."
Hai chữ 'chôn sống' này vào đến tai Tang Chi, khiến cho nàng không rét mà run.
"Im miệng!" Tố Lặc quát lên một tiếng, khí thế uy áp dọa người, "Ngươi có chắc chắn đây là Thiên hoa hay không? Sốt cao mà thôi, Thái y viện của các ngươi không có năng lực, lúc này còn muốn trốn tránh trách nhiệm! Tang Chi cũng chỉ là một cung nữ nho nhỏ không hiểu chuyện, nàng ta nói điều gì ngươi cũng sẽ tin ư? Thế này có khác nào lang băm, lấy tư cách gì làm ngự y? Không có năng lực, không có chủ kiến, đây há phải là khi quân phạm thượng đấy sao! Tử tội!"
"Vi thần đáng chết! Xin nương nương tha mạng!" Tay hắn run lên, vội vàng xin tội.
Tố Lặc thở hắt ra một hơi, ánh mắt nhìn xuống người đang quỳ sát trên đất vẫn lạnh lùng như cũ, "Ra ngoài cho bổn cung. Hôm nay coi như ngươi chưa từng tới nơi này, bổn cung cũng để lại cho ngươi một mạng, coi như chưa từng có chuyện xảy ra." Thái y ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, nhưng Tố Lặc đã lên tiếng, nàng hạ giọng, "Đề phòng vạn nhất, ngươi cứ kê ra mấy đơn thuốc hạ sốt, như thế là được."
Thái y dập đầu tạ ơn, lập tức lui đi. Rõ ràng là hắn bị Hoàng hậu thao túng ép phải ngậm miệng không thể hé răng, ấy thế mà còn vì Hoàng hậu khai ân mà cảm động đến rơi nước mắt.
Tang Chi nhìn cảnh này, không thể nói nàng không thầm cảm kích, nhưng lời nói ra vẫn lãnh đạm, "Đủ rồi, bây giờ ngươi có thể đi rồi." Nàng lại thêm, "Đây không phải chuyện đùa."
"Tại sao ta phải đi?" Tố Lặc cũng là một dáng vẻ bình thản mặt không đổi sắc, "Bổn cung là chủ vị Khôn Ninh cung, ta muốn ở đâu sẽ ở chỗ ấy, ngươi cản được không?" Nàng nói, lại quét mắt nhìn Tang Chi, "Dù cho ngươi có ở Thừa Càn cung, bổn cung là Hoàng hậu, ai cũng không thể cản."
Lời này khiến Tang Chi uất nghẹn mà ho khan một hồi, "Ngươi..."
Tố Lặc rót một chén nước cho nàng, Tang Chi muốn đưa tay nhận lấy, nhưng người kia lại tránh đi, đưa chén nước thẳng tới bên môi nàng.
"Uống."
Tang Chi không còn cách nào khác, đành phải uống thôi.
Nàng thở dài, lúc này không còn bình đạm được nữa, đành dùng ngữ điệu cầu khẩn, "Tố Lặc, liên quan đến tính mạng, thực sự không thể đùa giỡn, thực sự không thể hành động theo cảm tính thế này."
"Ta sẽ không đi." Lời nói ra nghe vào tai vẫn rất bình thản.
Nhìn thái độ ương ngạnh này của người kia, Tang Chi thật lòng muốn nổi giận, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể nói, "Tố Lặc, ta không muốn liên lụy đến ngươi."
Một tiếng động vang lên, khiến Tang Chi giật mình, bất giác sợ run lên. Tố Lặc đập chén nước lên mặt bàn gỗ, đối mắt thẳng với Tang Chi, "Ngày ấy ta đổ bệnh tại sao ngươi còn chạy đến Khôn Ninh cung? Là do ngươi không sợ ta liên lụy đến ngươi sao?"
"Là do ngày ấy ta không biết ngươi bị bệnh gì." Tang Chi đáp, ánh mắt cũng đối chọi lại.
Tố Lặc nhíu mày, giọng cũng lạnh đi, "Được, coi như khi ấy ngươi chưa biết, thế còn tối hôm qua? Tối hôm qua ngươi vì lí do gì mà hoảng hốt như thế, vì lí do gì mà kéo ta chạy đi? Ngươi dám nói với ta hôm qua ngươi không biết Thái Lan mắc bệnh gì hay không?"
"Ta..." Tang Chi không biết nên phản bác thế nào.
"Nếu như không biết, tại sao ngươi nhất quyết căn dặn Huyền Diệp phải tới Thái Y viện? Tại sao ngươi không cho Huyền Diệp nhận khăn tay của ta? Được, không nói đến bệnh này, còn khi Hoàng thượng muốn hạ chỉ phế Hậu, tại sao ngươi lại vì ta mà liều chết tới Từ Ninh cung, tại sao dù đã biết Tĩnh phi không có thiện ý còn đặt mạng mình vào tay cô mẫu chỉ vì để gặp ta, và còn... còn tối hôm qua, tại sao ngươi bỗng nhiên biến mất như thế?" Tố Lặc cười lạnh, "Là vì tối qua ngươi đã biết bản thân sẽ đổ bệnh, phải không? Ngươi biết hết thảy, lại không hề nói với ta nửa lời. Tang Chi, ngươi cho rằng Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc ta là ai? Ngươi cho rằng trong thiên hạ này chỉ một mình Tang Chi ngươi có tình có nghĩa, chỉ mình ngươi mới có thể vì bằng hữu mà không màng sinh tử, phải không? Còn ta, Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc ta, cũng chỉ là như một con chuột nhắt không hơn không kém, thấy người bằng hữu duy nhất của mình mạng treo trước gió mà chỉ biết trốn tránh giữ mình, phải không?"
Giọng điệu của Hoàng hậu không hề có điểm mất bình tĩnh, nhưng mỗi chữ đều mang theo uy áp, khiến cho Tang Chi á khẩu không thể trả lời. Trong lòng Tang Chi lúc này cảm kích vô vàn, nhưng nàng cũng chẳng thể nói ra được nỗi xúc động của nàng, cũng chẳng thể thật lòng trả lời những câu hỏi kia. Bởi vì, bởi vì chính hai chữ bằng hữu này.
"Ta nói cho ngươi rõ," Sắc mặt Tố Lặc lại trầm xuống, phảng phất phiền muộn, "Nếu như ta là loại người như thế, ta sẽ không xứng làm nữ nhi của Khoa Nhĩ Thấm, không xứng là người của Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị. Phàm đã là người xuất thân từ Khoa Nhĩ Thấm bộ, đối với kẻ thù tuyệt đối không có nửa điểm lưu tình, đối với bằng hữu sẽ tuyệt đối không có nửa phần giả ý!"
Lời đến bên môi, Tang Chi vẫn quyết định nuốt trở về. Nàng cầm lấy cổ tay Tố Lặc, giữ chặt, không kìm được mà nghẹn ngào, "Được, được rồi, là ta sai. Tố Lặc, ta xin lỗi." Nàng nhìn Tố Lặc, khẽ nói, "Thực ra ta cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn mắt Hoàng thượng mù rồi."
"Cái gì?" Tố Lặc không nghe rõ, "Ngươi nói ai mắt mù?"
Tang Chi mím môi, lại quay đầu đi, "Ta nói bản thân mình mù."
Tố Lặc hừ lạnh, "Sau này ngươi còn như vậy, ta cũng sẽ không làm bạn với ngươi nữa."
Ánh mắt Tang Chi mềm mại dịu dàng, "Nhưng ta sợ rằng ngươi sẽ gặp chuyện không may." Nàng có chút không thể điều khiển được tâm tình, hốc mắt nóng lên, "Tố Lặc, ngươi không hiểu, ta thực rất lo lắng, sợ ngươi sẽ gặp phải chuyện không may..." Tang Chi cúi đầu, "Thà rằng bản thân ta vong mạng, còn hơn liên lụy tới ngươi."
Lời này khiến cõi lòng Tố Lặc run lên, nhìn Tang Chi, lại không biết nên nói gì.
"Ta... ta cũng không muốn ngươi gặp phải chuyện gì không may. Nơi này ta cũng chỉ có ngươi."
"Không giống." Tang Chi lắc đầu, lại khẽ cười, "Không giống. Không phải như vậy."
"Có chỗ nào không giống!" Tố Lặc quả quyết, "Từ hôm nay ta sẽ chăm sóc ngươi."
Tang Chi hoảng hồn ngẩng đầu nhìn, trừng mắt, "Sao lại là ngươi?! Cho một cung nữ tới là được rồi! Tố Lặc..." Nàng cầu khẩn, "Tâm ý của ngươi, ta hiểu, ta nhận là được. Nhưng ngươi đừng tự mình làm mấy việc thế này, ôi, thật là..."
"Thế nào? Ngươi cho rằng Hoàng hậu không cần phải học cách chăm sóc người khác sao?"
Tang Chi cắn môi, đúng vậy, Hoàng hậu cũng phải học cách chăm sóc người khác đấy. Học cách chăm sóc Hoàng đế. Cho nên không phải Tố Lặc không cần chăm sóc người khác, mà là người duy nhất nàng cần chăm sóc, lại không cần đến sự chăm sóc của nàng. Cuối cùng thì sự chăm sóc đáng ra chỉ nên dành cho bậc cửu ngũ chí tôn, tức, cũng là phu quân của nàng đấy, cuối cùng lại là dành cho Tang Chi. Nhìn Tố Lặc, Tang Chi tự hỏi không biết người kia đã phải học những thứ gì, phải học những gì để có thể làm một Hoàng hậu đây?
Nhìn thần sắc mỏi mệt tiều tụy của Tố Lặc, Tang Chi không thể không đau lòng. Lại nói, chuyện của Thái Lan sau khi đến tai Hoàng đế, ước chừng như Hoàng đế cũng rất thương tiếc, cho nên hạ chỉ truy phong nàng lên chính Phi tam phẩm vị. Thánh chỉ Phong phi dù là tới từ Càn Thanh cung, nhưng vẫn phải cần có dấu Phượng ấn từ Khôn Ninh cung.
Tố Lặc đưa mắt liếc nhìn người kia, thấy ánh mắt đầy xót thương của nàng, cũng miễn cưỡng cười lên, "Đừng lo, ta không sao."
"Đừng gắng gượng quá sức như thế." Tang Chi đưa ngón tay tới bên môi Tố Lặc, như muốn gạt đi nụ cười gượng gạo của nàng.
Tố Lặc chớp chớp mắt, khẽ buông một tiếng thở dài. Nàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng, "Cũng không biết năm nay tại sao lại như thế, vừa vào đầu năm mà trong nội cung liên tục có tang." Bộ dáng lúc nàng nhắm mắt lại khiến cho Tang Chi bỗng nổi lên suy nghĩ thật muốn ôm lấy nàng.
Nhưng Tang Chi không dám, ngay cả ánh mắt cũng không dám quá mức càn rỡ.
"Nghe nói giữa tháng này Quốc sư đã tới Bạch Vân Quan, có lẽ ít ngày nữa sẽ tiến cung, làm đại lễ cầu phúc cho Thái hậu." Nàng mở mắt, ánh mắt hướng về Tang Chi, vốn là định tiếp lời, lại ngoài dự định mà chạm phải ánh mắt lưu luyến mà Tang Chi chưa kịp thu lại. Một giây sóng gợn, nhưng cũng may mắn, chỉ một khắc sau đó thôi, Tang Chi đã kịp nén lại tâm tư, đáy mắt lại yên bình như cũ.
Nhưng Tố Lặc vẫn vương vấn đâu đây một loại cảm giác quỷ dị, lại không nói ra được đây là loại cảm giác gì.
Những ngày sau đó trôi đi rất nhanh, tiết trời cũng ấm dần lên từng ngày, báo hiệu đã vào Xuân rồi. Thi thoảng Tang Chi sẽ có cảm giác mình sốt nhẹ, nhưng kỳ lạ là, nàng tuyệt nhiên không gặp bất kỳ triệu chứng nào khác. Bỗng nhiên nàng nghĩ, cũng có thể là khi ấy nàng đã suy nghĩ quá nhiều, tự mình dọa chính mình rồi. Nếu thật sự là Thiên hoa, dựa theo những cơn sốt của nàng, đáng lẽ ra phải đến giai đoạn phát ban rồi mới phải. Vậy thì, có thể... cũng chỉ là một cơn sốt đơn thuần mà thôi.
Nghe nói Quốc sư nán lại giảng đạo ở Bạch Vân Quan mấy ngày, cuối cùng quyết định sẽ tiến cung vào cuối tháng Ba. Xác định tiến cung rồi, việc này cũng khiến Hoàng thái hậu rất vừa ý đấy, đặc biệt đích thân hạ chỉ khôi phục tiên biểu của Hoàng hậu, cũng bác lệnh cấm túc của Hoàng đế, còn có ý muốn triệu Hoàng hậu vào Từ Ninh cung cùng mình tiếp kiến Quốc sư. Trong Khôn Ninh cung không ai không vui mừng, như thể mây mù che trên đầu cuối cùng cũng đến ngày tản đi. Cũng bởi vì ngọn nguồn đều bắt đầu từ vị Quốc sư này, cho nên ai nấy đều âm thầm cảm kích Quốc sư không thôi.
Nhưng mà, dường như chỉ có mình Tang Chi là có cảm giác không hợp lý. Nàng cho rằng Quốc sư này cũng chỉ là một thuật sĩ phiêu bạt giang hồ mà thôi. Nhưng ngay cả đến Tố Lặc cũng tin tưởng, mỗi lần nhắc tới là một lần tán dương Quốc sư đại nhân cao đức đại tài, Tang Chi lấy làm hài hước, nhưng cũng chỉ hỏi nàng, "Vậy vị Quốc sư này, tên tuổi ra sao?"
"Quốc sư họ Vương. Vương đạo trưởng chính là thần tiên tái thế đấy."
"Họ Vương? Lại còn là thần tiên? Vương Đạo Linh đấy ư?" Nàng bỗng nhớ đến Vương Đạo Linh trong Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ.
"Vương Đạo Linh là người nào?" Tố Lặc nhíu mày, lại thấy Tang Chi đang nhịn cười, cũng hiểu ra phần nào. Nàng khẽ đánh mu bàn tay người kia, trách, "Sao ngươi lại bất kính với lão thần tiên như thế!" Dung nhan kia, ngay cả đến cau mày oán trách cũng có khả năng làm người ta động lòng.
Tang Chi thu lại ý cười, nhưng trong lòng vẫn là tràn đầy hứng thú với vị Vương đạo trưởng này đấy. Tố Lặc nhìn bộ dáng này của nàng cũng lười tranh luận, chỉ nói, "Chờ tới lúc ngươi tận mắt nhìn thấy Vương đạo trưởng sẽ liền biết lão thần tiên lợi hại đến nhường nào!"
"Được được, ta đợi, nhất định sẽ đợi."
---
Nháy mắt, đã tới cuối tháng Ba. Rốt cuộc cũng đã tới ngày Quốc sư tiến cung, cả Tử Cấm Thành đều vui mừng khôn xiết, tựa như Quốc sư đã mang theo một cỗ tiên khí đến đây, khiến cho mỗi người trong cung đều cảm thấy vui vẻ cao hứng.
Tố Lặc và Thái Uyển Vân đã đi Từ Ninh cung rồi, Tang Chi ở đây, vô cùng buồn chán. Đang nghĩ muốn cất bước đi đâu đó, đã thấy Lục Oanh từ xa bước vào Khôn Ninh cung.
Đã hơn ba tháng nay, cung nào cũng gặp phải chuyện không may. Tang Chi tận lực tận tâm chăm sóc Hoàng hậu, sau đó bản thân lại đổ bệnh, tới nay đã hơn nửa tháng không lui tới Thừa Càn cung.
"Tang Chi, Hoàng quý phi nương nương cho gọi."
--- Hết chương 57 ---
Editor lảm nhảm: Hightlight tập này - Tố Tố bạo phát, cho thiên hạ thấy thế nào là phong phạm trung cung, là khí khái nữ nhi Khoa Nhĩ Thấm *khóc một dòng sông* Nhưng quả friendzone hơi ảo diệu đấy nhé. Cũng không sao, Hải Lan với Như Ý còn làm hảo tỷ muội được thì tại sao Văn Lan với Tố Lặc không thể làm hảo bằng hữu ?