TRÙNG SINH: CỨU VỚT ANH TRAI NAM CHÍNH

Ba nữ sinh kia nhìn Cố Nhược Ngu, nhíu mày kỳ quái nói, "Cái gì?"

"Nếu tôi qua đó bắt chuyện thành công, các cô mỗi người thua tôi một trăm, thế nào?"

Cô gái vừa mới đến bắt chuyện nhưng bị cự tuyệt đánh giá Cố Nhược Ngu, khuôn mặt không tồi, dáng người bình thường, còn không đẹp bằng mình đâu, phỏng chừng cũng không phải giả vờ, đơn giản liền đồng ý đánh cuộc, nhìn xem người khác cũng bị xấu mặt.

"Được a, nếu cô có thể đi đến bắt chuyện thành công chúng tôi mỗi người cho cô một trăm." Cô gái bên cạnh đáp lời.

Cố Nhược Ngu nén cười, chậm rãi đi tới trước mặt Tưởng Trọng Lâm, thanh thanh giọng nói, "Vị soái ca này, một người a?"

Tưởng Trọng Lâm nhìn cô ở bên kia không biết nói chuyện gì với mấy cô gái kia, bỗng nhiên lại biến thành thần lải nhải đến hỏi anh, vừa định nói chuyện thì nhìn thấy Cố Nhược Ngu đang mãnh liệt nháy mắt. Đây là ý tứ muốn anh phối hợp.

Tưởng Trọng Lâm bất đắc dĩ trả lời, "Đúng vậy."

"Anh cảm thấy tôi xinh đẹp không?"

"...... Xinh đẹp."

"Cùng tôi nói chuyện chút đi?"

"...... Được..."

Ba nữ sinh nghe hai người một hỏi một đáp, đôi mắt đều rớt.

Cuối cùng, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên vắt tay lên cổ Tưởng Trọng Lâm, nói, "Hôn một cái tôi thắng ba trăm cho anh hai trăm được không?"

Tưởng Trọng Lâm còn chưa kịp chọn, Cố Nhược Ngu đã hôn lên. Khác với lần đầu tiên chuồn chuồn lướt nước, cũng không phải lần thứ hai say rượu mơ hồ, lúc này đây là chân chân chính chính hôn anh, chủ động, tuyên cáo, nói với anh, tôi là Cố Nhược Ngu, tôi đang hôn anh.

Tưởng Trọng Lâm phản ứng đầu tiên là đẩy ra cô, ở suối nước nóng trước mặt nhiều người làm trò hôn môi kiểu này, quả thực là khiêu chiến tam quan của anh. Thế nhưng giây tiếp theo, anh đã bị đôi môi Cố Nhược Ngu mềm mại cùng đầu lưỡi nhỏ tả đột hữu xung mê hoặc, trong lúc nhất thời bị đánh cho tơi bời, quên luôn địa điểm cùng cô hôn nhau.

Người ngoại quốc huýt sáo, cứ như đang thi đấu mà hôn bạn gái của mình.

Đến nỗi mấy nữ sinh kia đã sớm trợn mắt há mồm.

......

Lúc sau trở lại phòng tắm rửa thay quần áo, Tưởng Trọng Lâm nghĩ đến hai người vừa rồi ở suối nước nóng hôn nồng nhiệt, sắc mặt không nhịn được thay đổi. Anh xưa nay tự giữ mình, không nghĩ tới lần này ở trước công chúng lại cùng cô hôn nhau, hơn nữa lại ở suối nước nóng, kề sát anh là khuôn ngực mềm mại, môi thơm miệng ngọt, hết thảy đều làm anh quên mất tất cả nguyên tắc của bản thân, chỉ nghĩ đem cô nhập vào trong lồng ngực hôn lâu một chút, sâu một ít, đến cuối cùng anh mơ hồ cảm thấy chính mình sắp không chịu khống chế mà nổi lên phản ứng sinh lý nào đó mới gian nan dừng lại.

Nghĩ đến đây Tưởng Trọng Lâm cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, rõ ràng anh lớn tuổi hơn Cố Nhược Ngu nhiều như vậy, vậy mà lại dễ dàng bị như vậy một tiểu nha đầu trêu chọc khiến cho tình ý nổi lên, đối với anh trước nay đều tự khống chế mà nói chính là một loại đả kích.

Chờ anh từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy Cố Nhược Ngu đang dựa trên giường, nhếch chân, nhìn ba tờ Mao gia gia màu hồng nhạt đặt trên gối cười hết sức vui mừng.

Cố Nhược Ngu thật là vui chết đi được, nghĩ đến ba nữ sinh kia lúc gần đi, oán hận liếc mắt một cái rút ra tờ tiền giá trị lớn một cách bất đắc dĩ, cô liền muốn cười. Không nghĩ tới còn có thể chơi đùa như vậy, thật là bội phục chính mình thông minh, hoá ra còn có một cách làm giàu như vậy a. Đúng lúc cô đang tự mãn, một bàn tay duỗi tới trước mặt cô, trong ba tờ Mao gia gia trên gối đầu rút bớt hai tờ không chút lưu tình.

Cố Nhược Ngu vừa ngẩng đầu, thấy Tưởng Trọng Lâm không hề xấu hổ đem hai tờ một trăm bỏ vào túi áo vest của chính mình đang treo trên giá.

"Uy, đó là tiền của tôi!"

Tưởng Trọng Lâm bình tĩnh xoay người, nhìn cô, "Không phải là cô nói giúp cô một chút cô liền chia cho tôi hai trăm hay sao? Tôi lấy thù lao của mình."

Cố Nhược Ngu "......" tôi lúc ấy chỉ là tùy tiện nói, anh liền tùy tiện nghe không được sao?

"Anh là BOSS cả một công ty có cần phải tranh với tôi hai trăm đồng không? Còn chưa đủ mua một cái khăn tay của anh, anh lấy làm gì a?" Cố Nhược Ngu tức giận bất bình nói.

"Không thể nói như vậy," Tưởng Trọng Lâm tùy tay cầm lấy một tờ báo trên bàn lật xem lên "Tiền tuy rằng không nhiều, nhưng tốt xấu vẫn là tôi bỏ một phần công sức kiếm được."

Cố Nhược Ngu nghe được mấy chữ "bỏ một phần công sức", bỗng nhiên cảm thấy lỗ tai có chút nóng. Nghĩ đến chuyện vừa nãy cô cũng bội phục chính mình, chẳng hiểu sao bỗng nhiên lớn mật dám ở trước mặt công chúng làm ra chuyện "đại nghịch bất đạo" bực này đối với Tưởng tiên sinh. Phải biết rằng với tính cách của anh, trước tiên không nói anh ở phía sau lưng người khác là như thế nào, nhưng ít nhất trước mặt người khác anh tuyệt đối chính nhân quân tử tiêu chuẩn, nghiêm khắc kiềm chế giữ hình tượng. Cô trước giờ cũng không phải chưa từng có bạn trai, hôn môi đương nhiên cũng không phải là tay mơ, nhưng là vừa nãy rõ ràng nửa đầu trận người hôn là cô, sao cuối cùng quyền chủ đạo lại giao cho Tưởng Trọng Lâm đâu?

Bàn tay anh chặt chẽ ôm ấy vòng eo cô, không cho phép cô có một chút ý định lui bước, khoang miệng anh sạch sẽ ấm áp, hôn đến ôn nhu lưu luyến, nếu không phải cuối cùng anh ngừng lại, cô cũng sắp quên luôn chính mình đang ở đâu.

Kỹ thuật không tồi a, Cố Nhược Ngu nội tâm phỏng đoán, không biết trước kia anh từng có bao nhiêu bạn gái mới luyện thành kỹ thuật này, ngày thường còn bộ dáng cấm dục nghiêm túc người sống chớ gần bộ dáng, thoạt nhìn có chút thuộc tính muộn tao* a.

*Muộn tao: phiên âm từ tiếng Anh "Man show", ban đầu được dùng ở Hongkong, về sau phổ biến ra giới trẻ TQ. Ý nghĩa thường để chỉ người đàn ông bề ngoài trầm buồn, nhưng có nội tâm điên cuồng. Những người như vậy thường không dễ dàng thể hiện và phơi bày cảm xúc cá nhân cùng những thay đổi tình cảm, nhưng trong một số trường hợp hoặc môi trường khác, họ thường có biểu hiện bất ngờ.

Ngay lúc Cố Nhược Ngu đang miên man suy nghĩ, Tưởng Trọng Lâm cầm rượu thuốc và dây băng đi đến mép giường, "Thay thuốc."

Thứ Cố Nhược Ngu ghét nhất chính là thuốc, mặc kệ là uống hay là thoa ngoài da, tóm lại chỉ cần là thuốc cô đều không thích. Nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm tay cầm bình thủy tinh màu nâu không biết là cái quỷ gì tản mát ra một loại mùi gay gay mũi, làm cô muốn lùi lại vài bước.

Tưởng Trọng Lâm vừa thấy cô muốn bỏ trốn liền tiến đến nắm lấy cẳng chân cô, "Chạy cái gì? Cô chạy được hay sao?" Cố Nhược Ngu nhìn Tưởng tiên sinh bỗng nhiên biến thành ma quỷ thì yên lặng chảy nước mắt, cô không muốn đắp cái loại thuốc kỳ quái này a!

Tưởng Trọng Lâm vừa thấy vẻ mặt Cố Nhược Ngu cũng đại khái đoán được trong lòng cô suy nghĩ cái gì. Sợ đau, sợ khổ, sợ mệt, ngại cái này, ngại cái kia, anh cũng chưa từng gặp nữ nhân nào nhiều chuyện rách việc hơn cô, thế nhưng cố tình lại không chán ghét cô, dường như cô trời sinh nên như thế, được người nâng trong lòng bàn tay che chở.

Anh ngồi bên mép giường, dùng bông chấm lấy rượu thuốc, nhẹ nhàng xoa lên mắt cá chân bị thương của Cố Nhược Ngu, "Rượu thuốc tuy rằng không dễ ngửi, nhưng mà do lão trung y điều chế, nghe nói hiệu quả rất tốt, cô nhẫn nhịn một chút." Tưởng Trọng Lâm vừa xoa thuốc vừa chậm rãi giải thích.

Cố Nhược Ngu ngồi dậy, nhìn thấy đỉnh đầu anh đen nhánh, cảm thấy trái tim bỗng nhiên nhảy lên thật mạnh. Chân đang bị anh nhẹ nắm trong tay cũng có chút tê dại, đây là...... Làm sao vậy?

Đến tận lúc đi ngủ, Cố Nhược Ngu mãi không thấy buồn ngủ, bỗng nhiên hiểu ra,

Chẳng lẽ là...... Thật sự thích anh?

Chữ thích này đối với Cố Nhược Ngu mà nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô từng thích qua rất nhiều người, thầy giáo thời cấp 3, học trưởng thời đại học, đương nhiên, những bạn trai cũ của cô cô tất nhiên là cũng thích, nhưng những cái "thích" đó lại hình như không giống như vậy, có lẽ gọi là thưởng thức mới đúng. Kiếp trước, tất cả mọi người đều nói cô thích Tưởng Thúc Dương, bởi vì cô thường thường đuổi theo hắn, dò hỏi hướng đi của hắn, chú ý tới những người hắn hay lui tới, chú ý tới mỗi hành động của hắn, thậm chí lúc Tưởng Thúc Dương đề nghị giải trừ hôn ước cô còn đại náo một hồi, tất cả mọi người đều nói đây là cố chấp thích như thế nào a.

Hiện tại Cố Nhược Ngu cảm thấy, những thứ đó đều không phải thích, chỉ là một loại mong muốn chiếm hữu không rõ ràng, một loại cảm giác khát vọng khống chế, nói trắng ra là chẳng qua chỉ là lòng hư vinh của nữ nhân quấy phá.

Mà Tưởng Trọng Lâm thì sao? Anh là người nam nhân rất kỳ quái, so với những người đàn ông cô từng kết giao trong quá khứ có rất nhiều điều không giống nhau. Anh vừa không hiểu lãng mạn hài hước, lại trầm mặc ít lời, người có cá tính như vậy hẳn là đã sớm bị cô không chút lưu tình gạt khỏi danh sách mới đúng?

Nhưng cô cảm thấy anh có chút đáng yêu, anh không thích nói quá nhiều, lại có thể vào lúc ngươi cần nhất mà xuất hiện, anh cả ngày một bộ mặt Poker lại chưa từng nói với cô những lời khó nghe. Có đôi khi anh lại thực lải nhải, những cái đó đều là quan tâm vụn vặt. Anh có thể cõng cô, giúp cô bôi thuốc, chiếu cố cô giống tiểu nữ nhi. Cô chưa từng có cảm giác như vậy, cho dù là từ phụ thân của chính mình.

Một người nam nhân như vậy, cô có thể thích anh sao?

Bởi vì cả một đêm cô cứ tự hỏi những vấn đề quá mức cao thâm, cho nên ngày hôm sau rời giường Cố Nhược Ngu đeo hai cái quầng thâm mắt cực kỳ to, Tưởng Trọng Lâm hiều lầm là cô ở nông thôn ngủ không quen, cho nên sau khi cẩn thận xem vết thương của cô cơ bản đã ổn định bắt đầu chuyển biến tốt, liền gọi Alex đến đây đón bọn họ về.

Tưởng Trọng Lâm cảm thấy từ buổi sáng trở đi Cố Nhược Ngu liền bắt đầu có chỗ nào không đúng, lúc ăn sáng thì vùi đầu thật thấp, mắt đối mắt với anh thì sẽ lập tức nhìn đi chỗ khác, chính là dáng vẻ đang chột dạ, khiến cho Tưởng Trọng Lâm cũng cảm thấy phải chăng cô đã làm ra chuyện xấu. Tối hôm qua trước khi ngủ cũng không như vậy a, rốt cuộc là đã xảy ra cái gì?

Cố Nhược Ngu rõ ràng là muốn ra vẻ "chẳng có gì ghê gớm", nhưng mà lúc đối mặt với anh thì lại không khống chế được mình, tưởng tượng đến cái kết luận tối hôm qua, cô liền cảm thấy chính mình làm cái gì cũng đều không đúng, nói cái gì cũng đều là cố tình. Tốt xấu gì cũng đã trải qua qua hai đời người, vậy mà còn giống như cô gái nhỏ không biết phải làm sao, chính cô cũng muốn bóp chết bản thân! Cho dù là chính mình có suy nghĩ gì về anh, thì hiện tại bọn họ chính là vợ chồng hợp pháp, có gì sai hay sao?

Trong cái không khí quỷ dị mà Tưởng Trọng Lâm cái gì không biết, còn Cố Nhược Ngu hổ thẹn vạn phần, hai người lên đường về nhà. Bởi vì mắt cá chân Cố Nhược Ngu bị thương không thể đi làm mà bị Vu Khởi Văn nói cô đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày*, uy hiếp muốn khấu trừ hoa hồng của cô, chẳng qua cuối cùng vẫn cầm một đống đồ ăn ngon tới nhà vấn an cô. Chẳng qua những đồ ăn lạnh mà cô thích ăn nhất bị Tưởng Trọng Lâm chụp lên cái danh "ảnh hưởng vết thương" bị ném vào thùng rác. Cố Nhược Ngu oán giận không thôi, đồ ăn vặt với vết thương có một xu nào quan hệ!?

*Đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày: đi làm ba ngày thì nghỉ mất hai ngày, ý ẩn dụ trong việc học tập và công việc không có kiên trì thiếu chuyên tâm với công việc.

Bình luận

Truyện đang đọc