TRÙNG SINH: CỨU VỚT ANH TRAI NAM CHÍNH

Nghe Cố Nhược Ngu nói những lời này, Tân Nghệ Giai bỗng nhiên không biết nên làm vẻ mặt gì, ngữ khí có chút suy yếu hỏi, "Cố tiểu thư, cô đây là có ý gì?"

"Có ý gì?" Cố Nhược Ngu trái với vẻ mặt vừa mới tức giận lên tận trời, bây giờ mặt mang ý cười cầm cốc uống trà, "Tôi không thể không nói cô rất thông minh. Thế nhưng dùng sai chỗ rồi. Đứa trẻ chúng tôi cũng đồng ý để cô sinh hạ, thế nào?"

Tân Nghệ Giai vừa nghe, kinh ngạc hơi hơi trừng lớn hai mắt.

"Điều kiện là, sinh con xong, để đứa bé lại, cô mang theo một số tiền cút đi. Cô cảm thấy như thế nào?"

Nghe thế, sắc mặt Tân Nghệ Giai càng thêm tái nhợt, ngón tay gắt gao cuộn lại, "Tôi không thể rời xa đứa bé."

"Nha, như vậy," câu trả lời này Cố Nhược Ngu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, "Vậy cô sinh con xong cầm chỗ tiền mang theo đứa bé cùng nhau cút đi, như vậy cũng không tồi đúng không?"

"Cố tiểu thư, đây cũng là con của Triển tổng hài tử." Giọng nói có chút vội vàng.

"Tôi biết a, chẳng qua Triển Minh Dịch hẳn là đã nói với cô, đứa bé cô có thể sinh, nhưng mà đem cho chị tôi nuôi rồi chứ."

Tân Nghệ Giai biểu tình cứng lại.

"Cô rõ ràng biết chính mình cho dù sinh được đứa bé cũng không có cách nào nuôi được nó, còn kiên trì muốn sinh, tôi thật là bội phục cô. Nhưng mà, lòng cô cũng lớn nha, còn tìm được chỗ tôi và Tưởng Trọng Lâm ăn cơm, để tôi nhìn thấy cô, sau đó mượn tay tôi làm to chuyện. Đến lúc đó nếu như Triển Minh Dịch ly hôn thì cô có thể ngồi lên vị trí Triển phu nhân, cho dù không ly hôn, cô cũng có thể dùng đứa bé để tranh thủ yêu thương của Triển Minh Dịch. Nói không chừng về sau có thể xoay người, Tân tiểu thư, tôi nói có đúng hay không?"

Cố Nhược Ngu nói xong, Tân Nghệ Giai đã khác hẳn dáng vẻ khiếp nhược vừa rồi, ngược lại trở nên trấn định xuống dưới.

"Cố tiểu thư, cô thật rất biết đoán mò. Mặc kệ nói như thế nào, tôi mang thai là sự thật, còn những cái khác, cũng không cần cô tới xử lý."

Cố Nhược Ngu cười lạnh, "Cô hiện tại xem như bị lật mặt nạ nên bất chấp tất cả sao?"

Cô ta không để bụng cười, "Tùy cô nói như thế nào, Cố tiểu thư. Cô hôm nay có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy tôi nhưng thật kinh ngạc. Nghe em tôi nói, cô là vị tiểu thư nóng tính."

"Em gái cô tính là cái gì."

"Cô ấy đương nhiên không tính là cái gì, chỉ là đem nam nhân cô thích cướp tới tay. Thế nào? Rất ghen ghét, rất tức giận? Cảm giác bị vứt bỏ chắc không vui lắm đi."

Cố Nhược Ngu cảm thấy cơn giận sắp lên đến tận cổ, "Hừ, ai nói với các người tôi thích Tưởng Thúc Dương? Em gái cô thích thì cứ cầm đi là được, tôi vốn cũng chẳng có ý định cùng hắn kết hôn, nếu em gái cô coi trọng hắn như vậy, tôi cũng không ngại để cho cô ta cầm đi mà dùng. Chuyện của người khác tôi không quản được, nhưng Cố Nhược Sầm là nhị tỷ của tôi, chuyện của chị ấy cô nói tôi có thể quản hay không. Tân tiểu thư, cô cứ chờ xem."

Nói hết lời, cô lưu lại Tân Nghệ Giai thần sắc quái dị ngồi ở chỗ đó, trực tiếp rời khỏi.

Cố Nhược Sầm lúc gả cho Triển Minh Dịch vẫn còn là một thiếu nữ không rành thế sự, tuy rằng là gia tộc liên hôn nhưng ít nhiều vẫn là có một chút ảo tưởng của thiếu nữ. Triển Minh Dịch cũng thật sự là tương đối ưu tú, ở những ngày đầu của quãng thời gian đó, cô ấy đã trải qua thật sự hạnh phúc.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào? Có lẽ là từ khi Triển Minh Dịch về đến nhà thì đề tài nói chuyện chung của hai người bọn họ càng ngày càng ít hơn. Cô học nghệ thuật, ngày thường ở nhà sẽ tự mình vẽ tranh, đánh đàn, rất hiếm khi cô đi theo Triển Minh Dịch ra ngoài xã giao. Triển Minh Dịch ban đầu là cũng rất thích một người vợ ôn nhu như nước như vậy. Đáng tiếc, thời gian lâu dần, hắn đại khái bắt đầu cảm thấy mỗi khi về nhà rốt cuộc không có đề tài gì để nói với vợ. Cô là đoá hoa được yêu chiều nuôi dưỡng lớn lên trong nhà kính, mỗi ngày đều không thường xuyên gặp người khác, càng không kể đến việc cùng cô nói chuyện làm ăn. Lúc này, người phụ nữ tên Tân Nghệ Giai kia xông vào tầm mắt hắn.

Cô ta có khả năng, hướng ngoại, gia cảnh không tốt, tóm lại trên người cô ta tất thảy đều tương phản với Cố Nhược Sầm, cảm giác này hấp dẫn hắn. Cuối cùng mới tạo ra kết quả như vậy.

Cố Nhược Sầm không biết chính mình còn yêu hắn hay không, có lẽ lúc bắt đầu là yêu, thế nhưng một phần tình ái đó đã sớm bị cuộc sống mài giũa gần như không còn gì. Cô nhận được điện thoại từ Cố Nhược Ngu, biết người tên Tân Nghệ Giai kia không những mang thai mà còn mơ tưởng vị trí của cô. Cô đã sớm cái gì đều không có, tình cảm thiếu nữ, kích tình, tài hoa...... Tất cả đều bị cuộc hôn nhân không tự chủ chôn vùi, nếu nói cô còn có thể giữ lại thứ gì thì có lẽ chỉ còn cái danh hiệu Triển thái thái.

"A Ngu, em giúp chị đi." Cô nói trong điện thoại.

Cuối cùng, sự tình được giải quyết bằng cách Tưởng Trọng Lâm thay mặt Tưởng thị tạo áp lực với Triển gia. Tuy rằng hiện tại Triển Minh Dịch đang quản lý công ty nhưng các vị trưởng bối của Triển gia vẫn là có thể nói chuyện. Vì một người phụ nữ bên ngoài mà đắc tội Tưởng gia, rõ ràng là một chuyện mất nhiều hơn được. Dưới sức ép của cả gia tộc, Triển Minh Dịch cũng chỉ có thể đáp ứng, chờ đứa bé được sinh ra thì đem hai mẹ con cùng nhau đuổi đi, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt Cố Nhược Sầm.

Cố Nhược Ngu về sau hỏi cô, còn muốn có đứa bé không?

Cố Nhược Sầm lắc đầu, "Cứ coi như sinh được một đứa nhỏ lại phải ở trong cái gia đình như vậy thì liệu có được bao nhiêu yêu thương đâu? Chẳng bằng đừng sinh ra ở đây."

Tưởng Trọng Lâm ra mặt khiến chuyện này giải quyết rất thuận lợi, Cố Nhược Ngu trong lòng vẫn luôn cảm động, tỏ vẻ muốn báo đáp Tưởng tiên sinh, mà Tưởng tiên sinh thì tỏ vẻ không cần nói nhiều chỉ chấp nhận lấy thân báo đáp.

Cố Nhược Ngu "...... Đã hứa rồi mà."

"Không vấn đề, anh không ngại hứa thêm vài lần."

"......"

Để hoàn thành yêu cầu "hứa thêm vài lần", Cố Nhược Ngu khẳng định cái eo tốt đẹp của mình vất vả đến mức sinh bệnh rồi, không biết thể lực Tưởng Trọng Lâm vì sao vẫn còn khoẻ như vậy? Cô đã liên tục xin tha, Tưởng Trọng Lâm vẫn cứ không bỏ qua, tỏ vẻ loại báo đáp này còn xa, cô còn chưa nhớ rõ ân huệ của anh.

Cho nên ngày hôm sau, Cố Nhược Ngu quả nhiên không dậy nổi. Đợi cô chậm rãi tỉnh lại thì trời đã sáng từ lâu. Lúc này, chỉ cần không phải đi làm Tưởng Trọng Lâm nhất định sẽ dành thời gian trốn ở thư phòng. Cô xốc chăn lên, đơn giản rửa mặt qua loa chuẩn bị đi thư phòng tìm anh. Còn chưa đi đến nơi đã nghe thấy trong thư phòng tiếng nói của người khác. Cố Nhược Ngu tò mò tới gần, mơ hồ nghe thấy có tiếng nói như đang phẫn nộ.

"Ca, làm sao anh có thể làm như vậy? Người ta tốt xấu gì cũng là chị của Nghệ Viện!"

Tưởng Trọng Lâm hình như nhẹ giọng nói câu gì, lại đưa tới tiếng Tưởng Thúc Dương phản ứng còn lớn hơn.

"Ca! Anh sao có thể vì cô ta như vậy cái......"

Cố Nhược Ngu đã không muốn nghe tiếp. Cô dùng sức "rầm" một tiếng đẩy cửa ra, thần sắc khó phân biệt tựa vào khung cửa, nhìn chằm chằm tình huống bên trong thư phòng.

Tân Nghệ Viện ngồi trên sô pha nhỏ giọng khóc nức nở, Tưởng Thúc Dương ở trước bàn làm việc cùng Tưởng Trọng Lâm đang cố lý luận. Nhìn thấy Cố Nhược Ngu xuất hiện, hắn đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó biến thành tức giận.

Tưởng Trọng Lâm tầm mắt lại nhìn đôi chân trần của Cố Nhược Ngu không mang bất cứ giày vớ đầu tiên, nhíu mày không vui nói, "Sao em lại không đi giày, mau quay về."

Cố Nhược Ngu không để ý đến hắn, lập tức đi đến trước mặt Tưởng Thúc Dương, "Tôi biết cậu nhẫn nhịn tôi đã lâu, kỳ thật tôi cũng đã nhịn cậu rất lâu rồi. Hôm nay có chuyện gì mọi người nói cho rõ."

Tưởng Thúc Dương vẻ mặt có chút khinh miệt, "Cố tiểu thư, tôi không biết cô vì sao không quấn lấy nhà tôi không được. Không thể gả cho tôi thì liền quay người gả cho anh tôi, thật là làm tôi không thể tưởng tượng a. Có phải chỉ cần điều kiện của đối phương đạt thì ai cũng có thể?"

"Thứ nhất," Cố Nhược Ngu mặt không biểu tình dựng thẳng lên một ngón tay, "Tôi không phải quấn lấy nhà các cậu không bỏ, đối với cậu tôi cũng không có hứng thú, là chính cậu tự mình đa tình, cậu chẳng lẽ không nhìn ra tôi nhìn thấy cậu thì rất ghê tởm sao?"

"Thứ hai," cô lại giơ thêm một ngón tay, "Cũng không phải là bởi vì cậu không cưới mới gả cho anh trai cậu, là bởi vì đối tượng kết hôn là anh trai cậu tôi mới gả, mong cậu đừng nhầm lẫn."

"Cuối cùng, căn bản là cậu không có tư cách đứng ở chỗ này cùng tôi nói chuyện."

Lời nói ra, những người ở đây thần sắc cũng khác nhau. Lúc này Tân Nghệ Viện vẫn luôn im lặng nhỏ giọng nói, "A Dương, là chúng ta làm quá. Chúng ta hay là đi thôi."

Tưởng Thúc Dương vừa nghe thấy đương nhiên là không thể bỏ qua, "Cố Nhược Ngu, cô thật sự có bản lĩnh, có thể dụ dỗ anh tôi giúp cô chống lưng. Cô có biết chị gái Tiểu Viện hiện tại rất đáng thương?"

"Chẳng lẽ chị tôi lại không đáng thương? Nói tới đây tôi lại muốn nói, Tân Nghệ Viện tiểu thư, cô cùng chị gái cô thật đúng là giống nhau a, đều thích đi nhờ xe, đáng tiếc xe này chị cô đi sợ là không đi đến bến cuối được rồi."

Tân Nghệ Viện bị nói đến sửng sốt, nháy mắt cái mũi lại đỏ lên.

"Khóc cái gì, tôi nói không đúng sao? Chẳng lẽ chị cô hiện tại không phải là gieo gió gặt bão? Nếu cô ta không có những suy nghĩ xấu xa đó thì có thể có kết cục hiện tại hay sao?"

"Đủ rồi!" Tưởng Thúc Dương trầm giọng kêu lên với Cố Nhược Ngu, không nghĩ tới ngược lại lại chọc giận cô.

"Không đủ!" Cố Nhược Ngu nâng cao giọng, ngược lại quay sang đối diện với Tưởng Thúc Dương, "Cho tới nay tôi đều cảm thấy nhân vật của cậu định vị có chút kỳ quái, đem bản thân mình sắm vai thành một đứa con riêng bị khi dễ vô cùng đáng thương. Lúc ở trường học luôn giống như mắc bệnh tự kỷ, giống như toàn thế giới đều có lỗi với cậu, cậu là người đáng thương nhất. Cố tình còn có một đám ngu xuẩn cảm thấy cậu như vậy thật soái khí, tôi cũng muốn buồn nôn. Đối mặt anh trai cậu thì luôn tỏ vẻ "ngươi cứ khi dễ ta đi, ta sẽ không đánh trả" làm cho ai xem? Thật vất vả cho cậu chút mặt mũi, cậu lại bắt đầu làm bộ làm tịch, có phải cảm thấy anh trai cậu liên hôn đặc biệt bất hạnh hay không? Vậy sao cậu không đứng ra gánh vác Tưởng thị? Vì sao không hi sinh chính mình cùng tôi kết hôn? Cậu chỉ biết trốn tránh ở một bên cùng cô bé lọ lem anh anh em em, nói chuyện yêu đương, sau đó tùy tiện bố thí vài câu đáng thương với anh trai mình. Cuối cùng thì sao? Tưởng thị cho cậu ăn cho cậu mặc cho cậu tiền tiêu còn không phải do anh trai cậu gánh vác? Cậu như vậy có thể nói, có thể từ bỏ công việc yêu thích hiện tại của mình, từ bỏ người phụ nữ bên cạnh cậu, cùng anh cậu đứng cạnh nhau? Cậu dám sao? Cậu không dám! Bởi vì cậu chính là một con quỷ ích kỷ chỉ biết bảo hộ hạnh phúc của bản thân!"

Cố Nhược Ngu đã không còn muốn xem vẻ mặt hai người kia, xoay người đóng sầm cửa rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc