TRÙNG SINH: CỨU VỚT ANH TRAI NAM CHÍNH

Cố Nhược Ngu là kiểu nguời làm việc thiếu kế hoạch chi tiết, luôn phải chờ tới lúc lửa sém lông mày mới vội vàng đi làm. Giống như lúc này đây, sáng mai đã phải lên máy bay, đêm trước khi ngủ thì hành lý của cô vẫn chưa chuẩn bị xong.

Tưởng Trọng Lâm tựa vào đầu giường nhìn tạp chí tài chính trong tay nhưng lại không thể nào đọc vào đầu. Cố Nhược Ngu mặc váy ngủ vàng nhạt đi chân không chạy hết đầu này tới đầu kia ở trong phòng, tới tới lui lui sửa sang lại đồ đạc.

"Em không thể trước tiên chuẩn bị cho xong đi hay sao?" Tưởng Trọng Lâm buông tạp chí trong tay, bất đắc dĩ nói.

Cố Nhược Ngu ngay cả thời gian ngoái đầu cũng không có, cô vừa nhìn đồ vật trong vali, vừa trả lời, "Có rất nhiều thứ em vừa nãy còn đang dùng đến."

Nói xong, cô quét mắt sang nhìn Tưởng tiên sinh đang thanh thản nằm trên giường, híp mắt nói, "Anh chuẩn bị xong hết rồi?"

Tưởng Trọng Lâm giương cằm, chỉ tới một góc phòng, ở đó có một cái vali xách tay kiểu thương nhân màu đen không lớn lắm đang nằm lẳng lặng.

Đối với người như Tưởng Trọng Lâm thường xuyên đi công tác thương mại mà nói, chuẩn bị hành lý chính là chuyện làm xong trong một giây. Cố Nhược Ngu nhìn va li của mình rõ ràng là còn to hơn anh một cỡ lại vẫn còn có một đống đồ không thể nhét vào, đầy rối rắm.

Lúc rời giường sáng hôm sau, Cố Nhược Ngu năn nỉ ỉ ôi làm nũng làm nịu, khiến Tưởng Trọng Lâm hết cách đành phải chịu nỗi nhục của nước mất chủ quyền mặc lên cái áo khoác hoạt hình kia, thay quần jean và giày lười đã lâu không mặc.

Khi hai người trong bộ dạng như vậy xuất hiện ở trước mặt Alex, Alex rõ ràng bị BOSS làm chấn động một chút. Cố Nhược Ngu cười tủm tỉm tiến lên hỏi hắn, "Alex, cậu cảm thấy anh ấy mặc như vậy có đẹp không?"

Cảm giác được một cỗ máy giết người đang đông lạnh tầm mắt mình, Alex liều mạng gật đầu, "Đẹp, rất đẹp!" BOSS, tôi cũng đã nói là đẹp rồi, anh có thể đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy hay không!

Khi đi công tác Tưởng Trọng Lâm hầu như đều dùng máy bay thương vụ loại nhỏ của mình, là quà Tưởng phụ đưa cho anh lúc anh vừa mới tiếp nhận công ty. Phương diện phối trí trang hoàng đều là đẳng cấp, nhân viên trong đội bay cũng phải trải qua sàng lọc nghiêm túc mới được lên máy bay.

Cất cánh được một lúc, máy bay đi vào tầng bình lưu, dần dần vững vàng bay lên, lại có tiếp viên hàng không chuyên phục vụ của máy bay lại gần hỏi hai người có muốn dùng đồ uống và điểm tâm không.

Tưởng Trọng Lâm ngoài bữa ăn chính hầu như đều không ăn điểm tâm, đồ uống cũng vĩnh viễn là nước lọc, ngay cả cà phê cũng rất ít khi uống. Cố Nhược Ngu thì không giống vậy, phàm là đồ ăn ngon cô đều sẽ không cự tuyệt. Cô nhìn thực đơn xong không chút do dự chọn một Napoleon, một pudding xoài và một ly nước trái cây tươi.

Tưởng Trọng Lâm khó hiểu hỏi, "Không phải lúc ra cửa em vừa mới ăn bữa sáng sao?"

Cố Nhược Ngu vung tay nhỏ lên, "Anh không hiểu, con gái đều có hai cái dạ dày, một cái để đựng bữa chính, một cái đựng đồ điểm tâm ngọt."

Tưởng tiên sinh đối với loại luận điệu vớ vẩn này chỉ có thể lắc đầu.

Người tiếp viên hàng không không bưng tới món điểm tâm vừa mới gọi nhìn qua là người mới, còn trẻ tuổi. Cô tháo bàn ăn xuống, liếc thấy quần áo Tưởng Trọng Lâm đang mặc, trộm cười.

Từ trước đến nay Tưởng Trọng Lâm luôn rất mẫn cảm, anh cảm giác được ý cười từ cô tiếp viên hàng không kia, không nhịn được mà có chút bực bội. Anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, ăn mặc bộ dạng này chẳng phải là khiến người ta chê cười sao?

"Em nhìn thấy không, em vừa lòng rồi chứ? Mặc đồ như thế này sẽ bị cười nhạo." Tưởng Trọng Lâm nhíu mày chọc chọc hình hoạt hình vô cùng khoa trương trước ngực, nhìn Cố Nhược Ngu oán giận.

Cố Nhược Ngu không nhịn được phì cười, cảm thấy dáng vẻ này của anh thật sự đáng yêu, "Cô gái đó là đang ghen ghét! Rất nhiều người đều mặc như vậy mà, không có ai cười anh đâu. Làm người không thể nói không giữ lời nha, anh đã đồng ý rồi." Để phòng ngừa anh giữa đường cởi quần áo, Cố Nhược Ngu không thể không phòng bị mà nói thêm một câu.

Bay được nửa đường Cố Nhược Ngu đã ngủ mất, điểm tâm cũng không ăn hết. Có lẽ là đêm qua cô chuẩn bị đồ quá muộn, buổi sáng lại thức dậy tương đối sớm. Tưởng Trọng Lâm sủng nịch nhìn gương mặt cô đang ngủ, phân phó người dọn sạch đồ vật để trước mặt, lại để ghế dựa nằm ngang ra, gọi tới cho cô một tấm chăn mỏng.

Tư thế ngủ của Cố Nhược Ngu còn được, không nói mơ, cũng không lộn xộn, cái miệng nhỏ hơi hơi chu, rất là đáng yêu. Tưởng Trọng Lâm cũng không hề buồn ngủ, bình thường lúc trên máy bay anh đều xem giấy tờ các thứ, hôm nay thì cái gì cũng xem không vào, chỉ nhìn chăm chú gương mặt cô ngủ say, cũng không cảm thấy nhàm chán.

Nhóm tiếp viên hàng không ở gian gần đó hễ tụ tập một chỗ thì thường có chút bát quái, trước kia cũng không thiếu cô gái có hứng thú đối với Tưởng Trọng Lâm, nhưng anh luôn vô cùng chán ghét loại chuyện này cho nên hễ phát hiện có cô tiếp viên nào ôm ý nghĩ kia anh sẽ lập tức sa thải không do dự, cho nên những tiếp viên hàng không đang trên chuyên cơ này cho dù có thích buôn chuyện thì cũng tuyệt không dám vượt Lôi Trì một bước.

Lần này là lần đầu tiên các cô được trông thấy Tưởng thái thái mới nhậm chức, không đẹp diễm lệ như mọi người tưởng tượng, nhưng dáng người và khí chất cũng không hề kém, chỉ là đi cùng Tưởng Trọng Lâm nhìn không giống như thê tử, ngược lại giống cô con gái nhỏ gì đó, bọn họ còn chưa từng gặp qua Tưởng tổng nghiêm túc lạnh nhạt lại chiếu cố một nữ nhân như thế, từ uống nước ăn cái gì, đến khép cửa sổ đắp chăn, đều không mượn tay người khác, biểu tình ôn nhu đến mức các cô chưa từng gặp qua. Thậm chí anh nguyện ý mặc trang phục buồn cười như vậy đủ để thấy được mức độ coi trọng của anh đối với vị thái thái này.

......

Chờ Cố Nhược Ngu tỉnh lại, thì phi cơ đã đang hạ độ cao, từ trong tầng mây loãng có thể mơ hồ nhìn thấy kiến trúc phía dưới. Cố Nhược Ngu vốn đang buồn ngủ không thôi, nháy mắt đã lấy tinh thần, chỉ phía dưới lải nhải nói. Mà Tưởng Trọng Lâm đang cùng Alex thẩm tra đối chiếu một vài chuyện sau khi hạ cánh.

"Không có phiên dịch?" Tưởng Trọng Lâm nghe thấy Alex báo cáo thì nhíu mày, ở cái chốn Nhật Bản này không có phiên dịch kiêm hướng dẫn du lịch hình như không ổn.

"Là thái thái nói với tôi không cần mời người phiên dịch." Alex sợ bị BOSS trách cứ, lập tức giải thích.

Nghe thấy hai người kia nói chuyện, Cố Nhược Ngu quay đầu lại, "Là em bảo Alex không cần mời phiên dịch, em tự làm được a!"

Nói xong, cô làm một cái thế tay hai tay đưa lên trán như cô gái Nhật, trịnh trọng nói,

"Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo" (Tiếng Nhật)

Tưởng Trọng Lâm "......" Đây là lý do cô chọn Nhật phải không?

Alex "......" Thái thái thật là đa tài đa nghệ!

Cố Nhược Ngu ở đại học đã từng học môn Nhật ngữ, tuy rằng không phải là tinh thông, nhưng hội thoại hằng ngày thì vẫn có thể nói được, hơn nữa còn có thể nói tiếng Anh, đi du lịch ở Nhật Bản là có thể ứng phó được.

Tưởng Trọng Lâm nhìn dáng vẻ cô tự tin như vậy thì cũng không nói thêm gì.

......

Điểm dừng đầu tiên là Kyoto.

Nói đến Kyoto thì không thể không nhắc đến chùa miếu. Ở Kyoto, có rất nhiều chùa miếu nổi tiếng, trong đó nổi tiếng nhất là chùa Kiyomizu. Ngôi chùa này, cùng với chùa Kim Các, thành Nijo được gọi là Kyoto tam đại danh thắng, mùa xuân ngắm anh đào, mùa thu xem lá phong, phong cảnh tuyệt đẹp, là nơi mọi người đi thăm thú, hẹn hò, học tập, du lịch hay đến.

Bởi vì hiện tại chính là mùa thu, vừa lúc ngắm lá phong trong chùa Kiyomizu, từng phiến từng phiến lá nhuộm đỏ rực cả đỉnh núi, thác Yinyu bên dưới ngôi chùa cũng là một địa điểm nổi danh cảnh trí, nước trong xanh, lá đỏ, chùa miếu cổ xưa, khiến người lưu luyến quên về.

Lúc này du khách cũng tương đối nhiều, dường như đều phải chen chúc nhau. Lúc vào cửa Cố Nhược Ngu thiếu chút nữa bị một nam nhâm hơi cao lớn suýt đụng vào, Tưởng Trọng Lâm nhanh tay lẹ mắt ôm eo cô mới không bị đụng phải.

Cuối cùng anh dứt khoát dắt tay Cố Nhược Ngu, cầm thật chặt, sợ cô đi lạc.

Cố Nhược Ngu có chút buồn cười nhìn anh, nhưng ấm áp trong lòng bàn tay truyền đến làm lòng người say sưa, giữa mùa thu gió hiu hiu nhẹ cô luyến tiếc tránh né, ngược lại càng thêm nắm chặt bàn tay to lớn của anh.

Trong chùa Kiyomizu tuy nhiều người, nhưng mọi người vẫn vô cùng tuân thủ trật tự, không có người cao giọng nói chuyện, khắp nơi đều rất an tĩnh. Cố Nhược Ngu tìm được một vị trí chụp ảnh tuyệt hảo, hưng phấn lôi camera ra, chạy đến gần một cô gái trông có vẻ như cũng là người tới thăm chùa,

"Ngại quá, có thể làm phiền cô giúp chúng tôi chụp hình không? (tiếng Nhật)"

"Đương nhiên không thành vấn đề (tiếng Nhật)" Cô gái mặc áo len mỏng nhạt màu nhiệt tình đáp ứng thỉnh cầu của Cố Nhược Ngu.

Cố Nhược Ngu đứng cạnh Tưởng Trọng Lâm, dùng ngón tay chọc chọc eo của anh, "Này, chụp ảnh thì đừng xụ mặt, thật khó coi!"

"Anh không thích chụp ảnh."

"Tới tới, gần chút nữa (tiếng Nhật)" Cô gái kia cầm camera vẫy vẫy tay.

"Cười một cái đi!" Cố Nhược Ngu không vui nhìn nam nhân không thể làm ra vẻ mặt khác.

"......"

Cố Nhược Ngu hết cách, bỗng nhiên nhón mũi chân hôn lên sườn mặt anh.

"Nha, Đẹp lắm! (tiếng Nhật)" chỉ nghe thấy tiếng lách tách, cô kia dựng thẳng ngón cái.

"Cảm ơn (tiếng Nhật)" Cố Nhược Ngu nhận lại camera.

"Tiếng Nhật cô nói không tệ, nhưng mà nhìn bạn trai cô hình như có chút căng thẳng, hai người mới yêu sao? (tiếng Nhật)" cô gái tò mò hỏi.

Cố Nhược Ngu che miệng cười, "Không phải bạn trai, là chồng tôi. (tiếng Nhật)"

"Cô trông còn rất nhỏ mà hai người đã kết hôn, chúc mừng (tiếng Nhật)"

Khách sáo vài câu, Cố Nhược Ngu phất tay nói hẹn gặp lại với cô gái kia. Tưởng Trọng Lâm tiến lại mạnh mẽ ôm cô, cúi đầu hỏi, "Vừa nãy hai người nói chuyện gì thế?"

Cố Nhược Ngu giảo hoạt nhìn anh một cái, "Không cho anh biết! Ai bảo ngươi vừa nãy không cười."

"......"

......

Đi dạo được một lát, hai người đang định rời chùa Kiyomizu đi tới điểm tiếp theo, thì ở cổng lớn có một cậu bé trai đang ngồi xổm lau nước mắt, vừa ô ô khóc lóc, miệng gọi mẹ ơi, là tiếng Trung.

Cố Nhược Ngu đoán đại khái là cậu lạc mẹ ở chùa Kiyomizu, bỗng nhiên thiện tâm quá độ, tiến lên đi hỏi han,

"Tiểu đệ đệ, có phải em đi lạc không?"

Cậu bé dừng tiếng khóc, ngẩng đầu thấy một chị gái xinh đẹp đang nói chuyện với mình, hơn nữa còn có thể nghe hiểu, tức khắc liền cao hứng, không nhịn được gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, không thấy mẹ đâu."

Cố Nhược Ngu thấy tiểu chính thái này rất đáng yêu, vuốt vuốt tóc cậu bé, "Đừng sợ, chị đưa em đi tìm mẹ." Nói xong nắm tay cậu đi tìm Tưởng Trọng Lâm.

"Cậu nhóc này đi lạc, chúng ta đi phòng phát thanh phát thông báo tìm người đi."

Tưởng Trọng Lâm mặt không biểu tình liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái, gật đầu, "Thằng bé đã lớn như vậy hẳn là có thể tự mình tìm được mẹ đi."

Cố Nhược Ngu không còn lời nào để nói, anh cho rằng mọi người đều là anh chắc!

Trẻ con trời sinh tương đối mẫn cảm, cậu rất nhanh liền cảm thấy thúc thúc trước mặt không tốt, có chút hơi sợ mà né tránh sau lưng Cố Nhược Ngu.

"Sao vậy?" Cố Nhược Ngu cúi đầu hỏi.

Cậu bé sợ hãi nói, "Tỷ tỷ, thúc thúc này rất dọa người."

"Phốc......" Cố Nhược Ngu lúc ấy liền phun, tỷ tỷ và thúc thúc? Đây là cái tổ hợp gì?

Lại nhìn sắc mặt Tưởng Trọng Lâm, quả nhiên đã không thể dùng từ khó coi để hình dung!

Bình luận

Truyện đang đọc