TRÙNG SINH: CỨU VỚT ANH TRAI NAM CHÍNH

Vừa hay tiệm cơm này cách nhà cũng không xa, Cố Nhược Ngu đơn giản thu thập một chút rồi chuẩn bị đi bộ qua đó, một tháng này buồn ở nhà sắp khiến cô nghẹn hỏng rồi, giờ phút này thì đối với cô ánh mặt trời bên ngoài cũng đã biến thành hưởng thụ.

Không biết Tưởng Trọng Lâm tại sao đột nhiên lại hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm? Cố Nhược Ngu vừa đi vừa suy tư, gần đây cũng không phải sinh nhật của ai, cũng không phải ngày gì quan trọng, sao bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện đi nhà hàng ăn cơm đâu? Cô lâm vào suy nghĩ, không phát hiện ra có một chiếc xe thương vụ màu đen vẫn luôn đi theo sau cô, mãi đến lúc tới chỗ rẽ vào ngã tư đường thì chiếc xe kia bỗng nhiên tăng tốc độ, mạnh mẽ ngừng lại trước mặt Cố Nhược Ngu.

Cố Nhược Ngu bị một tiếng phanh gấp làm hết hồn, nhìn chiếc xe hơi đen nhánh lẳng lặng ngừng ở phía trước. Bằng trực giác, Cố Nhược Ngu biết người trên xe phỏng chừng là muốn tìm mình. Cố Nhược Ngu cũng không đi tiếp, cứ thế đứng ở tại chỗ, chờ trên xe người có động tác tiếp theo. Quả nhiên không bao lâu, có một nam nhân mặc vest từ ghế phụ đi đến trước mặt cô cung kính nói,

"Cố tiểu thư, lão gia nhà tôi muốn mời cô lên xe một lát."

"Lão gia nhà anh?" Cố Nhược Ngu rất có hứng thú nhấm nuốt mấy chữ này, "Hiện tại là xã hội phong kiến sao? Cái gì lão gia với không lão gia, thần kinh."

Người kia cũng không tức giận mà lập tức thay đổi một cách nói khác, "Ông chủ chúng tôi hy vọng thấy ngài."

Cố Nhược Ngu suy nghĩ một chút, khóe miệng kéo ra chút tươi cười, "Được, tôi đây đi qua đó."

Đáp ứng trực tiếp như vậy lại làm gã đàn ông mặc vest trước mặt ngẩn ra một chút, lúc này không phải là nên cảnh giác dò hỏi thân phận đối phương hay sao? Cứ thế mà sảng khoái đáp ứng rồi?

Cố Nhược Ngu lưu loát tiến lên, kéo cửa sau ra ngồi xuống.

Quả nhiên, người ngồi bên trong đúng là người mà cô đoán.

Thẩm Gia Duy.

Cố Nhược Ngu lên xe xong, Thẩm Gia Duy liền phân phó tài xế khởi động xe, cũng không nói rõ nơi đến. Cố Nhược Ngu cũng không hỏi, chỉ là sắc mặt trấn định ngồi ở đó.

"Lá gan của Cố tiểu thư thật khiến ta bội phục, khó trách lúc trước cô có thể lấy được chỗ cổ phần cuối cùng từ trên tay ta, con trai Tưởng Thâm có thể cưới cô cũng coi như là loại phúc khí a." Giọng cười hồn hậu vài tiếng, "Cô không sợ ta hạ độc thủ sao?"

"Nếu sợ thì tôi đã không lên xe, nói thật, đối với nhân phẩm của ngài thật đúng là tôi không thể tin tưởng, chẳng qua là tò mò muốn biết rốt cuộc ông muốn tìm tôi tới làm cái gì." Cố Nhược Ngu nhún vai, tỏ vẻ nhẹ nhàng bâng quơ.

Ý cười trên mặt Thẩm Gia Duy càng sâu, "Ta phát hiện con nhóc nhà cô thật thú vị a, đừng gấp, đợi chút tới sẽ tới nơi, ta từ từ nói với cô, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô."

Cố Nhược Ngu cứ thế tùy tiện lên xe, trong lòng cô không phải không có đắn đo gì, nhưng lại nghĩ đến những chuyện lúc trước lão gia hỏa này làm, liền cảm thấy lão tìm đến chính mình thì nhất định có mục đích gì đó, hơn nữa không phải là mục đích tốt đẹp gì. Giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho cô, đại khái Thẩm Gia Duy lại muốn gây ra chuyện xấu gì nhằm vào Tưởng gia, hoặc là Tưởng Trọng Lâm. Chuyện như vậy, cô không thể nào ngồi yên không nhìn đến. Lại nói, dù cho cô có cự tuyệt gặp mặt, Thẩm Gia Duy cũng sẽ không thấy đến mà vẫn lấy lễ tương đãi, nói không chừng còn có thể trực tiếp trói cô lại. Nhưng mà Tưởng Trọng Lâm hiện tại đợi người không thấy không biết có sốt ruột hay không, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Cố Nhược Ngu cho rằng Thẩm Gia Duy sẽ đem cô đưa tới kho hàng cũ nát tối thui gì đó, sự thật chứng minh cô thật sự xem quá nhiều phim cảnh sát. Xe dừng lại ở gần một hẻm nhỏ đông người, chung quanh đều là quán rau hoặc là tiệm thịt, nếu không cũng là tiệm cơm nhỏ bàn ghế nhìn qua đầy dầu mỡ. Cố Nhược Ngu không rõ Thẩm Gia Duy mang cô đến đây có ý gì, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Thẩm Gia Duy đã tự mình xuống xe. Cố Nhược Ngu đành phải đi xuống theo.

Thẩm Gia Duy nhìn cảnh xung quanh lộn xộn bẩn thỉu cũng không hề lộ ra vẻ chán ghét, ngược lại có thần sắc hoài niệm. Tiếp theo, lão chống gậy chống đi về phía một toà nhà ở nhìn qua vô cùng cũ nát.

Cuối cùng, Thẩm Gia Duy dừng lại ở trước một tấm cửa sắt trên lầu bốn, trợ lý bên cạnh nhanh chóng móc ra một chiếc chìa khoá rỉ sắt, mở cửa ra.

Cố Nhược Ngu cho rằng đồ đạc bên trong cũng bị tro bụi bao trùm, cũ nát tan tành, nhưng ngoài dự đoán, đồ đạc bên trong tuy rằng không phải là mới nhưng lại được quét tước đến vô cùng sạch sẽ. Mặt đất vẫn là loại gạch hoa kiểu cũ.

Thẩm Gia Duy ngồi xuống sô pha ngồi, ý bảo Cố Nhược Ngu cũng ngồi xuống, sau đó phất phất tay, để trợ lý đi ra khỏi cửa.

"Cố tiểu thư nhất định rất kỳ quái, ta vì sao lại muốn mang cô tới nơi như thế này." Thẩm Gia Duy vuốt ve chiếc ghế sô pha đã lộ bông, cảm khái nói.

"Nói ra thật xấu hổ, lúc ấy ta chỉ là kẻ bán nghệ mua cơm, không có đại bản lĩnh gì, không thuê nổi căn phòng lớn, chỉ có thể ủy khuất cô ấy cùng ta ở nơi này."

Cái từ "cô" này Thẩm Gia Duy không nói rõ, Cố Nhược Ngu cũng đoán được, là mẫu thân Tưởng Trọng Lâm, Hứa Thu Lâm.

"Nếu không phải Tưởng Thâm và cha cô ấy......" Thẩm Gia Duy không nói tiếp, nhưng thần sắc vẫn mù mịt như cũ.

"Theo ta được biết, ba Tưởng Trọng Lâm trước kia cũng là tiểu tử nghèo dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng." Đồng dạng đều là tiểu tử một nghèo hai trắng, năm đó Hứa lão nghĩ như thế nào mà nhất định phải đem nữ nhi gả cho Tưởng Thâm đâu?

"Hừ......" Thẩm Gia Duy nghe thấy Cố Nhược Ngu nói, bỗng nhiên phát một tiếng cười lạnh, "Cho nên nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã chính là để chỉ Hứa lão nhân với Tưởng Thâm đi, năm đó Tưởng Thâm còn làm công trong một cái xí nghiệp chẳng ai biết đến, vì muốn chiếm được một cái hạng mục chính phủ, làm chút thủ đoạn, không nghĩ tới lại được Hứa lão nhân nhìn trúng, bắt đầu cố ý đầu tư vào hắn. Tưởng Thâm phát triển lớn mạnh xong lại cưới nữ nhi nhà mình, như vậy cũng không sợ hắn sẽ bán đứng chính mình, còn có thể giúp lão ổn định thế cục, có thể nói là nhất cử mấy tiện a."

Cố Nhược Ngu không nghĩ tới sự tình là cái dạng này, còn muốn mở miệng hỏi chút gì lại bị Thẩm Gia Duy ngắt lời.

"Cố tiểu thư, cô cũng biết hôm nay tôi tìm cô tới không phải là chỉ để nói chuyện phiếm, hiện tại nói tới chuyện chuyện của chúng ta đi."

Dứt lời, Thẩm Gia Duy từ một bên lấy ra một phần tài liệu rất mỏng, ném lên mặt bàn trà bằng gỗ.

"Cô trước tiên hãy xem đi."

Cố Nhược Ngu chần chờ vươn tay lấy tài liệu kia, không biết sao cô có một loại dự cảm, đồ vật trước mắt là chiếc hộp Pandora, một khi mở ra, sẽ có thứ không thể khống chế chạy ra ngoài.

Thẩm Gia Duy nhìn ra cô phân vân, khẽ cười nói, "Không phải tài liệu bí mật cần phải giết cô diệt khẩu gì, Cố tiểu thư cứ yên tâm lớn mật xem đi."

Cố Nhược Ngu không đáp lại lời đùa của lão, chậm rãi mở ra, một bản kiểm tra DNA ánh vào mi mắt, trước kia tiếp nhận án tử Cố Nhược Ngu không hiếm hoi gì chạm qua thứ này, tự nhiên biết phải xem thế nào, cô đơn giản quét hai mắt liền buông xuống, nỗ lực ổn định thanh âm, không để kinh hoảng của mình bị nghe ra,

"Ông có ý gì?"

Thẩm Gia Duy cảm thán nói, "Các cô gái lớn như cô mà có thể trấn định được như vậy cũng coi như hiếm thấy, ý tôi không phải rất rõ ràng sao? Chồng của cô, không phải con ruột của Tưởng Thâm!"

Tưởng Trọng Lâm đợi ở nhà ăn hồi lâu, Cố Nhược Ngu vẫn không đến, anh gọi mấy cuộc điện thoại đều không được. Chuyện này làm cho Tưởng Trọng Lâm bắt đầu bối rối, gọi điện thoại về nhà thì dì lại nói Cố Nhược Ngu đã sớm ra khỏi cửa, bây giờ đã qua hơn một giờ, cô có thể đi đâu? Tưởng Trọng Lâm phân phó Alex điều xuất cameras các nhà phụ cận, nhìn xem có thể tìm được hướng đi của Cố Nhược Ngu hay không.

Tưởng Trọng Lâm vuốt ve nhẫn kim cương chuẩn bị dùng để cầu hôn trong túi, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Rốt cuộc, Alex tra ra kết quả, nói cho anh biết Cố Nhược Ngu ngồi lên một chiếc xe hơi thương vụ màu đen, biển số xe điều tra ra là Thẩm Gia Duy.

Tưởng Trọng Lâm vừa nghe tin này lập tức không thể ngồi yên, Thẩm Gia Duy là người nào anh vẫn hiểu biết một ít, oán hận của lão đối với phụ thân, với Tưởng gia đã tới mức không thể ngừng, thủ đoạn của lão có thể nói là ùn ùn không dứt, A Ngu ngồi lên xe lão quả thực chính là đi vào ổ sói. Anh rủa thầm một tiếng ở trong lòng, oán trách Cố Nhược Ngu không biết báo với anh một tiếng đã lỗ mãng lên xe Thẩm Gia Duy, một mặt lại cực kỳ lo lắng cho an toàn của cô giờ phút này. Tưởng Trọng Lâm dường như là dùng đến tất cả các mối quan hệ có thể vận dụng, trong một giờ đầu tiên tìm được Cố Nhược Ngu.

"Làm sao tôi biết này thứ này có phải đồ giả hay không?"

"Đương nhiên, Cố tiểu thư cũng có thể đem nó coi như đồ giả, chẳng qua truyền thông bên ngoài cũng mặc kệ này nó là thật hay giả, một khi công bố, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn a. Nhưng mà Tưởng Thâm tên kia biết được đứa con mình đắc ý nhất lại không phải con mình chỉ sợ là cũng đương trường tức chết đi." Như thể nghĩ đến hình ảnh như vậy làm lão cảm thấy sung sướng, Thẩm Gia Duy lộ ra vẻ cao hứng.

"Ý của ông là Hứa Thu Lâm cho ông ấy đội nón xanh?"

Cố Nhược Ngu cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, còn phải ra vẻ trấn định ở cùng Thẩm Gia Duy chu toàn, nếu đây là sự thật, vậy Tưởng Trọng Lâm...... Một người nam nhân tâm cao khí ngạo như vậy, sẽ ra sao đây? cô không dám tưởng tượng.

"Thu Lâm căn bản không biết chuyện này, là Lâm thím luôn chiếu cố Thu Lâm nhiều năm khi đó cô ấy sinh hạ hài tử xong trộm đổi đứa nhỏ, đứa bé con trai ruột của Tưởng Thâm sinh hạ không bao lâu liền chết mất."

Cố Nhược Ngu không dám tin tưởng nhìn Thẩm Gia Duy, chuyện hoang đường như vậy, sao có thể xảy ra trong đời thực chứ?

"Tóm lại, mặc kệ cô có tin hay không, sự thật đã bày hết ra đây. Tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, phải xem Cố tiểu thư cô."

"Ông muốn làm gì?"

Thẩm Gia Duy thong thả ung dung lấy từ trong túi ra một cái USB, đưa cho Cố Nhược Ngu,

"Thứ này, cắm vào máy tính của Tưởng Trọng Lâm, sau khi chấm dứt chương trình thì đưa cho ta là được. Ta cũng không sợ nói cho cô, cái này giúp ta lấy được một ít số liệu trung tâm của Tưởng thị, nói cách khác, lại có một tin tức đợi đăng báo."

"Đê tiện!" Cố Nhược Ngu nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng bài nói ra hai chữ này.

Thẩm Gia Duy vẻ mặt không sao cả, "Tương lai Tưởng gia nằm trong tay cô, Cố tiểu thư, cô cứ suy nghĩ cẩn thận."

Bình luận

Truyện đang đọc