TRÙNG SINH ĐI TRA NAM!



Edit: Voldy Nim
Beta: Pi sà Nguyệt
Chung Duy Cảnh đi ra từ phòng ngủ, Cam Ninh ngồi trên sofa dùng máy tính xem tài liệu.

Làm bộ làm tịch ho khan một tiếng thành công khiến mọi người chú ý tới, không chỉ Cam Ninh mà ngay cả con trai lớn ngồi ở một bên đọc sách cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía anh, “Hôm nay cá được không?”
“Nhưng nhà hàng ở cửa tiểu khu không phải tạm nghỉ rồi sao?” Cam Ninh hỏi ngược lại, lúc trước đi qua đó rõ ràng thấy trên thông báo viết như vậy.

Chung Diên cầm sách nhìn mẹ vẫn không hiểu, “Ý của bố là muốn đích thân xuống bếp.”
Trong lòng Chung Duy Cảnh vốn có chút ủy khuất, nghe con trai nói rốt cuộc sắc mặt cũng tốt hơn một chút, nhưng vẫn hơi không thoải mái.

Lúc trước anh đã thử nhiều lần, mặc dù thất bại chiếm đa số nhưng mỗi lần nhìn thấy Cam Ninh cầm hộp giữ ấm tinh xảo về, trong lòng như có một đoàn lửa đang chạy loạn.
“Ừm, cá diếc hành lá.” Lơ đãng gật đầu, thấy sự hoài nghi trên mặt Cam Ninh, trong lòng Chung Duy Cảnh có chút khó chịu.

Hình như nhìn ra sự mất mác của Chung Duy Cảnh, Cam Ninh cười cười khép lại máy tính sửa lời, “Được, cần em nấu cùng không?”
Mặc dù hơi không cam tâm, Chung Duy Cảnh không thể không thừa nhận bản thân ở phương diện nấu nướng không có thiên phú.

Hoặc có thể là vì trong lòng nén giận muốn cùng người nào đó ganh đua cao thấp mới chọn một món ăn không đơn giản, len lén luyện tập rất lâu mới dám lấy ra cho người trong lòng thưởng thức.
Tay chân như cũ có chút luống cuống, như cũ cảm thấy hốt hoảng, nhưng trong lòng không thiếu ngọt nào.

Đổi thành trước kia Chung tiên sinh chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng có một ngày như vậy, anh luôn không thích miễn cưỡng chính mình.

Càng tự mình biết mình, biết mình không phù hợp thì không thử nữa, nhưng vì để cho người phụ nữ kia biết anh cũng có thể làm được, Lý Vũ có thể làm, anh cũng có thể.

Chỉ tiếc, bề ngoài đĩa cá diếc hành lá trên bàn vẫn không tốt như cũ.

Chung Duy Cảnh có chút ảo não, anh quá nóng lòng rồi, đáng lẽ nên đợi thêm chút nữa.

Hộp cơm tinh xảo kia không chỉ đựng đồ ngọt mĩ vị, thậm chí còn có một ít thức ăn.

Cam Ninh là không thể từ chối mới cầm về, tuyệt đối không nghĩ tới người đàn ông này sẽ nghĩ nhiều như vậy.
“Mùi vị thế nào?” Chung Duy Cảnh tận lực che giấu sự gấp gáp của mình, cố ý trầm giọng hỏi.

Nếu bề ngoài kém hơn, anh cũng chỉ hy vọng mùi vị có thể ngon hơn đồ ăn trong cái hộp tinh xảo kia một chút.
Cam Ninh gặp một miếng thịt cá cho vào miệng, Chung Duy Cảnh không ngừng nhắc nhở, “Cẩn thận bị xương.” Chung Diên ở một bên ngẩng đầu nhìn anh, Chung Duy Cảnh vội vàng bổ sung nói, “Con cũng vậy.” Cam Điềm sang nhà hàng xóm tìm bạn chơi, trong nhà chỉ có ba người bọn họ.

Chung Diên gật đầu một cái, im lặng tiếp túc động tác của mình.
“Vị rất ngon.” Cam Ninh khen ngợi, Chung Diên bên cạnh cũng đồng ý, “Ừm.” Nghe thấy lời tán dương như vậy, gương mặt một mực căng thẳng của Chung Duy Cảnh cuối cùng cũng thả lỏng, trong lúc đắc ý liền mở miệng, “So với Lý —–” Câu nói kế tiếp biến mất trong nụ cười của Cam Ninh.

Không nên nói lời như vậy, Cam Ninh liệu có chê anh quá hẹp hòi?
Cũng may Cam Ninh luôn biết tính tình của người đàn ông này, làm bộ không nghe được gì.

Ngược lại con trai lớn Chung Diên ở bên cạnh hiếm thấy có lần chuẩn bị an ủi bố, “Ăn ngon hơn đồ ngọt.” Chung tiên sinh có chút mất mát trong lòng lại lập tức cao hứng, mặc dù Chung Diên ít nói, nhưng chưa bao giờ nói dối.
Cam Ninh thưởng thức xong liền giành dọn dẹp bát đũa trước Chung Duy Cảnh, “Anh nấu ăn, cho nên em phụ trách dọn dẹp.” Nói rất có lý, Chung Duy Cảnh miễn cưỡng đồng ý, chỉ là ánh mắt có chút ảm đạm.
Bữa tối vẫn là ba người, lúc trước Cam Điềm gọi điện thoại về nói muốn ở nhà bạn ăn cơm.

Bình thường có loa nhỏ Cam Điềm ăn cơm cũng sẽ tương đối thoải mái, bây giờ ba người có hai người không thích nói chuyện, còn lại một mình Cam Ninh không biết nên nói gì cho phải.

“Bố, ” Chung Diên dùng khăn ăn nho nhã lau miệng, nhìn về phía ba, “Ừ?” Bố mẹ đều đem chú ý đặt trên người cậu, cho dù trong lòng Chung Duy Cảnh còn băn khoăn một ít chuyện lúc này cũng gạt ra phía sau, dù gì thì con trai lớn cũng rất ít khi chủ động nhắc tới chuyện gì.
Cam Ninh cũng hơi bất ngờ, nhưng vui mừng nhiều hơn bất ngờ.

Cô một mực lo lắng Chung Diên quá lạnh lùng với người khác, mặc dù trước mặt mình vẫn là diện mạo đáng yêu của trẻ con, nhưng đó chỉ là ở trước mặt mình.

Trừ mình, không kể là Chung Duy Cảnh hay Cam Điềm đều không thể có được sự đối xử “đặc thù” này, nói gì là những người khác.

Ngày cả giáo viên của Chung Diên ở trường học cũng đề cập tới vấn đề này, nhưng vì Chung Duy Cảnh nói không sao nên không để ý tới.
“Con muốn đổi giáo viên.” Lông mày giống với ba của Chung Diên hơi nhăn lại, “Con không hài lòng với giáo viên bây giờ sao?” Cam Ninh là người đầu tiên đặt câu hỏi, Chung Duy Cảnh sờ cằm như có điều suy nghĩ nhìn con trai lớn của mình, “Con muốn đổi thành ai?”
Chung Duy Cảnh rất hiểu con trai lớn của mình, mặc dù tạm thời “không rõ thân phận”, Chung Duy Cảnh cũng mơ hồ cảm nhận được họ là cùng một loại người.

Chính xác mà nói, thật ra là quá giống với mình trước kia rồi.
“Người này.” Chung Diên lấy ra một tấm hình, không, thật ra chỉ là một tấm hình cắt ra từ tờ báo mà thôi.

Cam Ninh nhìn ông lão phía trên ngẩn người, lúc phản ứng lại thì nhất thời có chút khó xử.

Ông lão phía trên ở phương diện âm nhạc rất có thành tựu, giỏi nhất là đàn violon, trước đây không lâu mới về nước định cư.

Phải biết rằng, muốn trở thành học trò của ông, độ khó cũng vô cùng lớn.
Chẳng qua vẫn luôn có cách, “Bố có thể để hai người gặp mặt, nhưng còn lại thì bố không thể bảo đảm.” Chung Duy Cảnh nói như vậy, mấy năm nay làm ăn mối quan hệ khá rộng, huống chi con người luôn có chút nhược điểm, anh thậm chí có thể nắm chắc nhất định có thể thỏa mãn nguyện vọng của Chung Diên.

Nhưng Chung Duy Cảnh không muốn như vậy, cho dù Chung Diên không cần anh dạy dỗ, nhưng là một người cha, Chung Duy Cảnh vẫn rất tự giác cho rằng mình nên dẫn dắt cậu đi theo con đường đúng đắn.

Chung Duy Cảnh từng muốn để cho vợ và con cái sống một cuộc sống an ổn, trong thế giới luôn tràn ngập ánh mặt trời, tự mình che giấu tất cả bóng tối.

Nhưng sau đó mới phát hiện con trai lớn Chung Diên không cần anh làm vậy, điều con trai lớn “trưởng thành sớm” trầm ổn cần là một bầu trời rộng lớn hơn.
Nhìn đứa trẻ khẽ gật đầu sau đó lễ phép nói “Con no rồi, mọi người cứ ăn tiếp”, Chung Duy Cảnh đột nhiên có ý nghĩ đến mức bản thân cũng cho rằng là hoang đường.

Cam Ninh ở bên cạnh cũng có chút lo âu, “Duy Cảnh, anh thật sự có thể kiến Lý lão đồng ý gặp Chung Diên sao?” Có lẽ đã từng trải qua, Cam Ninh luôn cho rằng lời hứa cha mẹ nói ra thì nên tuân thủ, nếu không sẽ tạo ra tổn thương rất lớn cho con cái.
Chung Duy Cảnh gật đầu, “Thật ra cá không ngon lắm đúng không?” Chung Duy Cảnh nói, thanh âm bình tĩnh không một gợn sóng, cứ như nói chuyện không liên quan đến mình.

Cam Ninh sững sờ, cánh tay đang gặp thức ăn nửa đường cứng lại, qua mấy giây mới khôi phục như cũ, “Không phải, thực sự rất ngon.”
Cam Ninh cười híp mắt, nhìn rất đẹp.

Cô không nói dối, mặc dù mùi vị bình thường, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngon.

Người đàn ông trước mất chưa bao giờ nói lời tâm tình êm tai, thậm chí cũng chưa tỏ tình qua, nhưng biết rõ bản thân không giỏi nấu ăn vẫn tình nguyện ở trong phòng bếp một mình luống cuống tay chân thử nghiệm, “Đưa tay ra đây.” Cam Ninh thở dài nói với người đàn ông có chút cô đơn trước mắt.
Mặt Chung Duy Cảnh có chút cứng ngắc, vừa nói vừa đứng dậy, “Thời gian không còn sớm, anh đi đón Cam Điềm về.” Lúc trước nếu như Chung Duy Cảnh như vậy Cam Ninh nhất định sẽ không kiên trì, nhưng hôm nay lại khác, Cam Ninh đưa tay ra, mặt nhìn thẳng vào anh.

Chung Duy Cảnh đi mấy bước cảm giác phía sau không có động tĩnh, trong lòng lặng lẽ thở dài dừng bước xoay người, lại lặng lẽ trở lại.
“Cho.” Giọng nói của Chung Duy Cảnh mang theo chút bất đắc dĩ, ánh mắt đối phương cứ nhìn thẳng vào mình như vậy, anh cảm thấy không có cách từ chối.

Tay đưa ra bị một bàn tay khác kéo, Cam Ninh vén tay áo sơ mi, lộ ra mấy nốt nhỏ hồng hồng.
Chung Duy Cảnh nhìn cô cẩn thận kiểm tra như vậy, trong lòng lại càng thêm bất đắc dĩ.

Vừa rồi lúc rán cá bị dầu bắn phải, đúng lúc anh lại vén tay áo lên, vì vậy giọt dầu nóng bỏng cứ như vậy rơi trên cánh tay của anh.

Ban đầu chỉ là nốt nhỏ, kết quả không bao lâu sau lại bị làm vỡ, bây giờ nhìn mấy nốt nhỏ hồng hồng mà cảm thấy giật mình.
“Không sao.” Chung Duy Cảnh giải thích, mặc dù chưa từng trải qua, anh theo bản năng cũng biết những nốt đỏ này không lâu sau cũng sẽ biến mất.


Cam Ninh lắc đầu không đồng ý, cau mày đi lấy hộp thuốc, khử trùng cẩn thận xong rồi dán băng lên miệng vết thương.

“Sau này đừng như vậy nữa.” Cô không thích nhìn thấy anh như vậy, mặc dù rất thích dáng vẻ anh cố gắng vì mình, nhưng mà…
Chung Duy Cảnh chăm chú nhìn cô, Cam Ninh thu dọn rồi cất đồ về chỗ cũ, “Thật ra không cần như vậy đâu.” Cam Ninh ngồi đối diện nhìn anh, dạo này vẫn luôn cảm thấy anh không bình thường, bởi vì được nghỉ không cần đến tường, nhưng chỉ cần cô ra ngoài đối phương nhất định sẽ rất căng thẳng.

Dáng vẻ cố gắng không để mình nhìn ra khiến cô vừa thích lại vừa đau lòng.
Lại gần đưa tay ôm eo của cô, đầu tựa vào cổ cô, hơi thở đều là hương thơm thoang thoảng của xà bông.

Lộ ra nụ cười thỏa mãn, giống như hương thơm trên người anh vậy.

Không kể tình cảm từng có giữa Lý Vũ và cô đến bây giờ liệu vẫn như vậy hay không, bây giờ người bên cạnh cô là mình, chỉ là anh mà thôi.
“Sau này em sẽ không nhận đồ Lý Vũ đưa nữa,” Cho dù hắn kiên trì thế nào cũng không cần nữa, Cam Ninh nhỏ giọng giải thích, “Hôm qua là lần gặp mặt cuối cùng của bọn em, anh ấy nói được rồi.” Vì vậy sau này không cần ủy khuất bản thân như vậy nữa.

Cô sẽ đau lòng.

Tâm tình bất an cho dù che giấu thế nào đi nữa cũng sẽ bị phát hiện, huống chi đối phương là người luôn để ý mình.
Nhưng, “Không quan tâm chuyện của hắn,” Giọng Chung Duy Cảnh có chút trầm thấp, mặc dù tâm tình lại không nhịn được mà vui vẻ, “Là bản thân anh tình nguyện.” Bởi vì để ý, nên tình nguyện làm chuyện không muốn làm.

Tựa vào người của anh, Cam Ninh có thể nhìn thấy đôi tai hơi đỏ lên của người đàn ông.
“Ừm.”
Có rất nhiều thứ, chúng ta đều cho rằng bản thân không cần, nhưng khi thực sự mất đi mới hiểu, một khi mất đi liền giống như cắt xuống một bộ phận từ trên cơ thể sống sờ sờ, khó chịu khiến cho ta khó mà hô hập.

Có lẽ cũng vì quá quan trọng, nên để ở chỗ khó phát hiện nhất trong tim.
Chung Diên từ khe cửa nhìn thấy cha mẹ dựa vào trên người đối phương, đột nhiên có ý nghĩ như vậy, lộ ra nụ cười tương tự như bố, cửa chậm rãi khép lại.


Bình luận

Truyện đang đọc