TRÙNG SINH ĐI TRA NAM!



Edit: Voldy Nim | Beta: Pi sà Nguyệt
Bây giờ Cam Ninh mỗi ngày đi nhà ăn làm việc đều phải lấy hết dũng khí, dáng vẻ người kia đêm hôm đó dọa khiến cô sợ hãi.

Mặc dù biết nụ cười dịu dàng trên mặt người kia tuyệt đối không đơn giản, nhưng Cam Ninh không ngờ đến người như anh cũng có một mặt khiến người ta sợ hãi.
Ánh trăng mông lung bao trùm lấy rừng cây nhỏ, đến bây giờ Cam Ninh vẫn nhớ rõ lúc ấy mình khẩn trương và sợ hãi vô cùng, người kia thậm chí không đến gần cô, mà chỉ cười cười nói, “Sau này không nên tùy tiện nghe người khác nói chuyện.” Không phải uy hiếp mà chỉ nói ‘nghe người khác nói chuyện không phải thói quen tốt’.
Tiếng bước chân cách cô càng ngày càng xa, Cam Ninh hoàn hồn, nhìn bóng lưng của người kia.
Đổ từng chậu từng chậu gạo vào nồi lớn sôi sùng sục, thím cả thân thích bên cạnh lo lắng hỏi Cam Ninh, “Bị ốm rồi sao?” Sắc mặt cô tái nhợt giống như giấy tiếp theo sẽ ngất xỉu vậy.

Cam Ninh trả lời bằng một nụ cười xán lạn, “Không có, tối qua ngủ không ngon giấc mà thôi” Cô nói dối, không phải là không ngủ ngon, mà là bây giờ chỉ cần cô vừa ra khỏi phòng bếp thì sẽ lo lắng găp phải người kia.
Cô đã lâu không đi thư viện, sợ lại xuất hiện cái gì “bất ngờ”.

Cuộc sống của cô đơn giản bình lặng, như vậy rất tốt.

Mặc dù lương ở nhà ăn không cao nhưng được bao ăn ở, Cam Ninh rất hài lòng.

Cô tới nơi này đã nửa năm rồi, bình thường ngoại trừ một ít đồ dùng bắt buộc dùng ít tiền hằng ngày, tiết kiệm cũng được gần năm nghìn tệ.

Nhìn đồng hồ treo trên vách tường nhà ăn, Cam Ninh nghĩ lát nữa sẽ làm xong những việc nên làm, chiều cô có thể ra ngoài tìm công việc khác rồi.

Cam Ninh vẫn muốn đi học, cô biết rõ đi học cần rất nhiều tiền, cho nên cô đang cố gắng tiết kiệm tiền, bây giờ cô mỗi ngày đều phải tự học, sách là sách giáo khoa các học sinh không dùng cô mua ở một số cổng trường vào nửa năm trước lúc thi đại học, rất rẻ, có quyển còn có ghi chú nữa.

Đợi đến khi tiết kiệm đủ tiền học đại học năm nhất, cô có thể tham gia thi đại học rồi.
Cam Ninh tuyệt đối không ngờ tới sẽ bị chặn trong ngõ hẻm ở trường học, cô cúi đầu nhìn mình theo bản năng, cô có chút nghi ngờ, đồ của cô từ đầu đến chân cộng lại chắc cũng không thể so được với quần áo trang sức đắt tiền trên người bất kì thiếu niên nào đối diện, chẳng lẽ họ không biết điều này à?
“Tôi không có tiền.” Cô thành thật trả lời, Cam Ninh không bao giờ mang quá tiền mua đồ trên người cả, huống chi mục đích cô đi ra ngoài là tìm việc làm thêm buổi tối, ngoại trừ tiền xe buýt thì trên người một xu thừa ra cũng không có.
Đứng cách cô khoảng hai mét có ba thiếu niên, sau lưng bọn họ còn có một người, chỉ là bọn họ quá cao, Cam Ninh không chắc chắn lắm.

mấy người đột nhiên phát ra tiếng cười kì quái, “Lão đại, cô ta nói không có tiền,” Một người trong đó quay đầu nói với người sau lưng, Cam Ninh cẩn thận nhìn rốt cuộc chắc chắn nơi đó còn có một người.
Cam Ninh suy nghĩ một chút, cô thực sự không có tiền, cho dù vì vậy bị đánh một trận cô cũng không có tiền, “Mấy người nếu muốn có tiền, tôi không có.” Vừa nói cô vừa tự giác lục soát trong túi quần áo của mình, cảm thấy đã tìm xong rồi, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn thiếu niên đứng sau cùng.
Cam Ninh xòe tay ra để chứng minh lời mình nói, vài tờ một tệ và hai đồng xu yên ổn nằm trong lòng bàn tay.

“Đây là toàn bộ.” Ba thiếu niên trước mặt rỉ tai thì thầm, trên mặt mang nụ cười giễu cợt, nhưng thiếu niên đứng sau cùng kia vẫn không có phản ứng gì.

Cam Ninh hối hận vì đi đường tắt, sắc trời đã tối, “Nếu muốn đánh tôi, có thể nhanh một chút không, tôi sắp trễ giờ làm rồi.” Đến trễ sẽ bị trừ tiền đó.
Cam Ninh biết ai nghe thấy lời này đều cảm thấy cô ngốc nghếch, nhưng cô căn bản không có tiền, không kể là về thể lực hay về trí lực đều thấp hơn đối phương, huống chi đối phương không chỉ có một người.

Rất lâu về trước cô đã biết, kẻ yếu khi không có biện pháp phản kháng chỉ có thể khuất phục.
“Ngày mai vẫn là thời gian này địa điểm này.” Âm thanh từ sau lưng ba thiếu niên truyền tới, Cam Ninh gần như cho rằng bản thân nghe lầm.


Tiếng tranh cãi ầm ĩ của mấy thiếu niên cách cô càng ngày càng xa, Cam Ninh cẩn thận cất tiền trên tay vào trong túi, đi vào trường học.
Lần thứ hai gặp lại người có nụ cười kia ở tình huống Cam Ninh chưa từng nghĩ đến, chẳng qua khiến cô nghĩ không ra là tại tại sao gần đây luôn có người đến chọc cô.

Cô không ngốc tới mức ngày mai sẽ đến đây như ba thiếu niên kia nói, từ ngày đó trở đi Cam Ninh liền ra khỏi trường học, trừ nhà ăn và nhà trọ cô cũng không đi đâu.
Nhưng không ngờ tới tai nạn sẽ liên tục xảy ra, Cam Ninh không biết mình đã làm sai điều gì mà bị đối xử như vậy.

Nhà trọ cô ở cũng là nhà trọ học sinh, chỉ là bên trong ở tám người, toàn bộ đều là nhân viên làm việc ở nhà ăn.
Cô không phải là một người nói nhiều, bình thường ở trong nhà trọ cũng chỉ đọc sách làm đề.

Nhưng đây chẳng qua là cuộc sống của một mình cô, bạn cùng phòng của cô lớn tuổi hơn Cam Ninh, vừa vặn là tuổi xuân tâm nhộn nhạo, bình thường mấy người đều ăn mặc xinh đẹp cùng ra ngoài đi chơi.
Bọn họ đều là rất khuya mới trở về, nhưng Cam Ninh không để ý lắm, dù gì đây đều là mấy người người cùng phòng.

Bình thường mọi người thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nhau trò chuyện, mặc dù Cam Ninh luôn không có cách nào chen vào, nhưng cô sẽ an tĩnh lắng nghe.

Cho nên hiện tại cô thực sự không biết bọn họ rốt cuộc tại sao không hài lòng với mình, lặng lẽ cúi người nhặt từng bộ quần áo, Cam Ninh nghĩ xem lát nữa có nên trở về nhà trọ không.
Đối diện là nhà trọ của bọn họ, ngoài trừ người cùng nhà trọ, Cam Ninh thật sự nghĩ không ra người khác.

Đồ của cô không đáng tiền, có lẽ đến trộm cũng không thèm nhìn, huống chi đồ của cô không phải lần đầu tiên bị ném xuống tầng.

Lúc Chung Duy Cảnh nhìn thấy Cam Ninh cũng có chút bất ngờ, nơi này đã rất vắng vẻ, là nơi hẻo lảnh ngay cả tình nhân cũng không muốn đến.

Anh rất hài lòng với hoàn cảnh an tĩnh như vậy, anh nhận một ít công việc về phần mềm ở bên ngoài, thành tích của anh rất tốt, mỗi năm đều nhận được học bổng khổng lồ, thể hiện năng lực trước mặt bạn cùng phòng cũng không phải hành động sáng suốt.
Mắt Chung Duy Cảnh nhìn chằm chằm màn hình máy tính, giống như một người máy không chớp mắt làm việc.

Lúc nghe thấy tiếng sột soạt anh còn cho rằng mình nghe lầm, nhưng tiếng động vang lên mãi làm anh xác định mình không nhầm.
Nhưng anh không ngờ đây là người đã gặp, Chung Duy Cảnh muốn rời khỏi đấy khi thấy bóng người quen thuộc ấy.

Đêm hôm đó anh biết người kia là cô, bây giờ vừa gặp cô trong lòng anh sẽ nhớ tới đêm hôm đó mình bối rối cỡ nào.
Anh không phải thần, anh thậm chí còn yếu ớt hơn người bình thường một chút.

Mỗi một việc Chung Duy Cảnh đều làm rất tốt, bởi vì anh muốn Chung Duy Cảnh mọi người nhìn thấy là ưu tú, người vốn ghét cười lại cười với người lạ, bởi vì đây là một loại thủ đoạn để lấy được hảo cảm, không ai biết lần gặp mặt tiếp theo đối phương sẽ là người như thế nào.

Anh luôn rõ ràng bản thân muốn gì, cũng rất rõ làm thế nào để đạt được những thứ kia.
Nhưng rốt cuộc anh vẫn không trốn, anh chỉ giữ nguyên tư thế cũ ngồi đó tiếp tục làm việc.

Lần đầu anh gặp cô bé kia là vì có mục đích khác nên đưa anh lọ thuốc mỡ chưa dùng hết, giống như anh luôn cười với cô vậy.
Tất cả đều giống trước kia, không ai biết Chung Duy Cảnh rốt cuộc là dạng gì, nhưng người bình thường đến gần như khiến người ta không nhớ rõ ở cách đó không xa lại tình cờ mà thấy được Chung Duy Cảnh “chân thực”, cảm giác này rất không tốt.
Anh không sợ ai cả, Chung Duy Cảnh tự nói với mình như vậy.

Chung Duy Cảnh, mày không sợ.
Cam Ninh nhặt xong đồ đứng lên mới phát hiện có người ngồi trên ghế dài đối diện, nói chính xác là nam sinh ôm một cái máy vi tính nghiêm túc làm gì đó, sau khi phát hiện, cô càng cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ làm phiền người ta.


Nhưng cuối cùng cô không thể không mở miệng làm phiền, giày làm việc của cô tìm thế nào cũng không tìm thấy.
“Xin hỏi ngài có nhìn thấy một đôi giày màu trắng không?” Cô khách khí mà cẩn trọng hỏi,trong lòng tràn đầy sự thấp thỏm sẽ bị cự tuyệt và áy này vì quấy rầy người khác.

Đối phương mãi không trả lời, vừa có chút thất vọng vừa cảm thấy phản ứng của đối phương là chuyện đương nhiên, Song khi cô tự mình một người tìm một lúc cũng không tìm được rốt cuộc chuẩn bị rời đi, đối phương lại đột nhiên lên tiếng.
Trong nháy mắt khi thanh âm từ sau lưng truyền tới, Cam Ninh cảm thấy cả người mình đều cứng lên, ngay cả chân cũng như bị không chế.

“Lấy cô làm chuẩn, mười mét về bên trái.” Thanh âm nam tính trầm thấp đều đều, nhưng lại quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mực khiến Cam Ninh rợn cả tóc gáy.
Cứng ngắc từ từ di chuyển cơ thể mình, thật vất vả tìm thấy giày, trong lòng Cam Ninh không chỉ không có cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy khó chịu khác thường.

Vất vả đi đến chỗ cách người kia không xa, Cam Ninh hít sâu một hơi mới mở miệng, “Cảm ơn.”
Chung Duy Cảnh chỉ giương mắt nhìn cô một chút, sau đó ngay cả anh cũng không biết tại sao lại nói thêm một câu, “Con người đều không thích người khác tốt hơn mình, để có được cuộc sống an tĩnh cô tốt nhất nên học che giấu mình.” Nhìn dáng vẻ cô bé kia cũng biết là bị xa lánh, người an tĩnh như cô sẽ bị gạt bỏ dễ dàng.
“A?” Cam Ninh vẫn còn khẩn trương cứng ngắc nhất thời không phản ứng kịp, ngây tại chỗ, qua một lúc lâu mới khôi phục bình tĩnh, lúc này Chung Duy Cảnh cũng hoàn thành case nhận mấy ngày trước, khép máy tính lại đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cam Ninh vội vàng nói cảm ơn, “Cảm ơn.” Mặc dù không biết đối phương tại sao lại cho mình kiến nghị như thế, nhưng gần đây ông chủ quả thực luôn khen cô chuyên cần, thậm chí còn tăng lương cho một mình cô.
Chung Duy Cảnh cầm máy tính không trả lời, mặt không thay đổi rời đi, Cam Ninh đừng tại chỗ nhìn bóng lưng của anh, trong lòng nghĩ người này thực sự kì quái.

Rõ ràng dáng vẻ không xen vào chuyện của người khác, nhưng lại nhắc nhở mình.

Rất khó hiểu, nhưng cô cảm thấy so với nụ cười dịu dàng, cô càng yêu thích bộ dạng không cảm xúc của người kia.


Bình luận

Truyện đang đọc