TRÙNG SINH SỐNG LẠI ĐỂ YÊU ANH


Thẩm Thanh Hà tiến lên đánh giá Trịnh Cảnh Dư một lượt, ý cười ở bên miệng chưa dứt
- Cảnh Dư, vậy hai đứa...
- Dạ, đúng là thế ạ
Trịnh Cảnh Dư gật đầu, vừa nói vừa đưa môi canh lên miệng thử vị.

Thẩm Thanh Hà nhận được lời khẳng định của Trịnh Cảnh Dư, trong lòng vui như nở hoa.

Bà ôm chầm lấy Giản Tuệ, lại như một đứa trẻ mà nhảy lên, dáng vẻ quyền quý ngoài sân bay ban nãy hoàn toàn biến mất
- Tuyệt quá, Giản Tuệ ông xem, cuối cùng con rể tôi nuôi từ nhỏ cũng là của tôi rồi, haha
Giản Tuệ nhìn Thẩm Thanh Hà vui sướng, đáy mắt nhìn bà đều là nhu tình.

Ông là bị tính cách này của Thẩm Thanh Hà hấp dẫn, hồn nhiên và vô tư hệt như một đứa trẻ vậy, tốt biết bao.
- Được rồi, tôi với bà đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm với bọn nhỏ
Giản Tuệ và Thẩm Thanh Hà kéo nhau lên tầng, đúng lúc Giản Trí Hâm cũng đi xuống.

Thẩm Thanh Hà nhìn thấy con trai, ngón tay cái giơ lên tỏ ý làm tốt lắm khiến Giản Trí Hâm ngượng ngùng.
Giản Trí Hâm vào bếp, cậu lấp lo sau lưng Trịnh Cảnh Dư, hai mắt sáng lên
- Wao, Cảnh Dư giỏi quá, cái gì cũng biết làm

- Mày biết điều tao làm giỏi nhất là gì không? - Trịnh Cảnh Dư nói, tay gắp một miếng thịt bò xào đưa lên miệng Giản Trí Hâm
Giản Trí Hâm há miệng ăn miếng thịt, vừa nhai vừa nói
- Là gì thế?
Trịnh Cảnh Dư đặt đôi đũa xuống, tay vòng qua thắt lưng của Giản Trí Hâm
- Làm chồng mày
Câu nói này trực tiếp khiến Giản Trí Hâm bùng nổ, gương mặt trắng hồng giờ đỏ bừng như quả gấc.

Trịnh Cảnh Dư rất thưởng thức vẻ mặt này của Giản Trí Hâm, càng nhìn càng thấy ngon miệng.
- Mày...!mày nằm mơ!
Giản Trí Hâm bỏ lại một câu rồi nhanh chân bỏ chạy khỏi Trịnh lưu manh.

Trịnh Cảnh Dư nhìn bóng lưng nhỏ bỏ chạy, chỉ biết cười trừ rồi tiếp tục nấu nốt nồi canh trên bếp.
Khi Giản Tuệ và Thẩm Thanh Hà xuống, hai đứa nhỏ cũng đã dọn xong mâm cơm.

Hai người nhìn qua mâm cơm thịnh soạn, lại nhìn đến Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư tình tứ trong bếp, bao mệt mỏi như bay hết sạch.
Cha mẹ nào cũng vậy, nhìn con mình hạnh phúc là đủ rồi.
- E hèm
Giản Tuệ ho một tiếng, Giản Trí Hâm lập tức từ trong vòng tay của Trịnh Cảnh Dư chạy ra ngoài, hô hấp còn có chút gấp.
- Con làm điều gì mờ ám sao Quả Quả, gấp gáp vậy làm gì
Thẩm Thanh Hà nhìn má của Giản Trí Hâm đã ửng hồng, bà không nhịn được mà trêu chọc.

Đôi mắt hạnh kiều diễm híp lại, khoé miệng nhếch lên khiến Giản Trí Hâm chột dạ.

Cậu gãi tai, nói
- Kh...không ạ, chúng ta ăn cơm thôi
Một nhà bốn người ngồi xuống dùng bữa, không khí vô cùng vui vẻ
- À, Tiểu Dư, cha mẹ con đã về chưa? Về rồi thì gọi sang đây dùng bữa cho vui, lâu rồi bác không gặp hai người họ
- Họ vẫn chưa về ạ
Trịnh Cảnh Dư rũ mắt.

Cha mẹ của anh vốn bận bịu quanh năm, từ nhỏ đến lớn người chăm sóc anh chủ yếu là cha mẹ của Giản Trí Hâm.

Nhưng không vì thế mà Trịnh Cảnh Dư oán trách cha mẹ mình, anh hiểu họ chỉ muốn cuộc sống của anh đầy đủ, nhưng đôi khi Trịnh Cảnh Dư có chút không nhịn được mà tủi thân.
Một bàn tay trắng thon như ngọc đặt lên bàn tay của Trịnh Cảnh Dư.


Anh ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Giản Trí Hâm.

Trịnh Cảnh Dư cười nhẹ một tiếng, anh luồn năm ngón tay vào bàn tay của Giản Trí Hâm, đan lấy
Giản Tuệ và Thẩm Thanh Hà nhìn thấy một màn này, liền biết cảm giác của con trai mình mấy năm qua.
Hoá ra ăn cơm chó là như thế này!!
- Thế hai đứa đã lâu chưa? - Giản Tuệ lên tiếng phá tan bầu không khí ám muội của đôi trẻ
- Dạ, mới hơn 2 tuần ạ - Trịnh Cảnh Dư lên tiếng
- Vậy cái tên Lục Kì Phong kia..

- Thẩm Thanh Hà tò mò nghiêng đầu hỏi Giản Trí Hâm, muốn thăm dò con trai
Giản Trí Hâm nghe nhắc đến Lục Kì Phong, trong lòng cũng không còn dậy sóng.

Cậu dùng giọng bình thản nhắc lại chuyện cũ
- Anh ta trêu hoa ghẹo nguyệt, con không quản được nữa, nên trực tiếp chia tay ạ
Thẩm Thanh Hà thấy con trai không có ý luyến tiếc Lục Kì Phong, trong lòng gật gù con trai ngoan.
- Con làm vậy là đúng đấy, tên đó quả thực mẹ cũng không vừa mắt
- Dạ, ngày xưa là con bị mù rồi mới đồng ý ở bên anh ta
- Ừm ừm, con và con rể Trịnh ở bên nhau là đẹp nhất
Thẩm Thanh Hà thản nhiên nói ra một tiếng "con rể Trịnh" khiến hai bạn trẻ không hẹn mà cùng nhau đỏ mặt, chỉ là sắc đỏ trên gương mặt của Giản Trí Hâm chói mắt hơn một chút.
- Co..con rể Trịnh? - Giản Trí Hâm ngập ngừng hỏi lại
- Đúng mà, hai đứa quấn quít lâu như vậy, chỉ là bây giờ đổi thân phận thôi, sau này sẽ về chung một nhà mà, ông nhỉ - Thẩm Thanh Hà huých tay Giản Tuệ
Giản Tuệ đang bình yên ăn uống bỗng nhiên bị gọi tên liền gật đầu lấy lệ vài cái, rồi tiếp tục thưởng thức món canh rong biển Trịnh Cảnh Dư làm.

- Đấy, thật ra mẹ và cha con đã chấm Tiểu Dư lâu rồi, chỉ là để con và Tiểu Dư tự ý tiến triển với nhau thôi
Trịnh Cảnh Dư nghe Thẩm Thanh Hà nói, ở một bên âm thầm giơ ngón tay cái với bà.

Thẩm Thanh Hà thấy Trịnh Cảnh Dư hiểu ý mình, lại còn đồng tình liền híp mắt cười.
Ây dà, đứa con rể này quả thật tuyệt vời
- Nhưng...!nhưng mà con còn chưa có đồng ý sẽ lấy cậu ấy mà
Giản Trí Hâm ở một bên thấy hai người nọ kẻ xướng người hoạ, trái tim trong ngực đã đập loạn rồi.
Không ngờ mẹ cậu lại nuôi con rể từ bé!
- Sao thế? Mày còn muốn lấy ai ngoài tao hả?
Trịnh Cảnh Dư híp mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào Giản Trí Hâm khiến cậu không cách nào phản kháng
- Không có...
- Vậy thì tốt
Trịnh Cảnh Dư đưa tay lên xoa đầu Giản Trí Hâm, thầm nghĩ bản nhỏ nhà mình thật ngoan.
Thẩm Thanh Hà nhìn hai đứa trẻ trước mắt, không nhịn được mà nói
- Vậy..

Tiểu Dư, có phải nên gọi ta một tiếng mẹ không?
- Vâng, mẹ - Trịnh Cảnh Dư cười, hướng tới Thẩm Thanh Hà cung kính gọi một tiếng mẹ - Cha - Lại hướng tới Giản Tuệ gọi một tiếng cha.


Bình luận

Truyện đang đọc