TRÙNG SINH SỐNG LẠI ĐỂ YÊU ANH


Giản Trí Hâm mệt lả dựa vào người Trịnh Cảnh Dư, đôi mi cong dài rũ xuống chứa đầy ưu tư khiến người khác nhìn vào phải đau lòng.

Trịnh Cảnh Dư xoa nhẹ bờ vai thỉnh thoảng lại run lên của Giản Trí Hâm, chốc chốc lại hôn lên đỉnh đầu cậu một cái.
- Cảnh Dư...!- Giản Trí Hâm nhẹ giọng
- Ơi? - Trịnh Cảnh Dư đáp lại bằng một giọng hết sức cưng chiều
- Tao...cha mẹ tao đi vắng rồi, tao không muốn về nhà..
Giản Trí Hâm siết chặt hai bàn tay đang đan vào nhau, cánh mi run rẩy nghĩ lại những ngày tháng cô đơn trong căn nhà ở kiếp trước.

Bất giác, Giản Trí Hâm cắm móng tay vào sâu phần bàn tay khiến lòng bàn tay bị thương.

Cậu khẽ nhíu mày đã bị Trịnh Cảnh Dư phát hiện bất thường.

Trịnh Cảnh Dư cầm lấy bàn tay người thương, nhìn thấy vết móng tay đã rươm rướm máu mà đau lòng.

Trịnh Cảnh Dư cúi đầu, anh nâng bàn tay của Giản Trí Hâm như nâng một báu vật quý giá rồi nhẹ nhàng hôn lên.
- Trí Hâm, đến phòng tao đi
Trịnh Cảnh Dư nhẹ giọng nói, anh nâng mắt thăm dò ý tứ của Giản Trí Hâm, trong lòng không khỏi chua xót.

Có vẻ như Giản Trí Hâm cậu vẫn còn rất yêu Lục Kì Phong, khóc thương tâm như vậy, còn làm đau bản thân.
Cái tên Lục Kì Phong đó có gì tốt, mà để em đau lòng đến tận kiếp này?
Còn bản thân Trịnh Cảnh Dư hắn thì sao? Cậu có động lòng không? Cậu đã để mắt đến hắn dù chỉ một chút chưa?
Trịnh Cảnh Dư im lặng nhìn Giản Trí Hâm, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo vẫn còn đọng nước của cậu làm tâm can Giản Trí Hâm ngứa ngáy.

Trịnh Cảnh Dư muốn biết, anh trong lòng cậu nặng bao nhiêu.

- Thôi vậy, vẫn là nên gọi ch...
- Ừ
Giản Trí Hâm ừ nhẹ một tiếng, cái đầu nhỏ còn gật gật hai cái liên tục như mổ thóc.

Trịnh Cảnh Dư nhìn Giản Trí Hâm, đôi mắt luôn điềm đạm của Trịnh Cảnh Dư mở lớn.

Anh đã nghĩ lời mời của bản thân sẽ không được chấp thuận, vì anh đã luôn vượt quá giới hạn.
- Cảnh Dư, tao muốn đến phòng mày
- Trí Hâm..
- Có lẽ có một vài chuyện mày thấy khó hiểu đúng không? Tao sẽ giải thích với mày, giờ thì đi về nào
Giản Trí Hâm đứng dậy, khoé miệng khẽ nâng tạo thành hình bán nguyệt hoàn hảo.

Giản Trí Hâm đứng ngược sáng, trong mắt Trịnh Cảnh Dư lại càng giống thần tiên.

Trong giây lát, Trịnh Cảnh Dư đã đơ người, anh nghiền ngẫm thưởng thức vẻ đẹp của Giản Trí Hâm mà quên mất nắm lấy bàn tay đang chơi vơi giữa không trung của người nọ
- Cảnh Dư, mày không nắm tay tao sao?
- A...à ừ
Trịnh Cảnh Dư vội vàng bắt lấy bàn tay của Giản Trí Hâm bao bọc, anh siết chặt bàn tay của cậu như sợ thả ra cậu sẽ chạy đi mất.
Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư sánh bước bên nhau, không ai nói câu nào nhưng trái tim của hai người đều đập đến điên cuồng.

Giản Trí Hâm thỉnh thoảng sẽ lén lút đưa mắt liếc nhìn sườn mặt hút hồn của Trịnh Cảnh Dư, tỉ mẩn đánh giá rồi tự trách bản thân kiếp trước sao không để ý đến cực phẩm ngay bên cạnh, lại chạy đi vớ ấy một Lục Kì Phong tra nam.

Ngu ngốc!
Giản Trí Hâm sống lại kiếp này, cậu đã định sẽ không dính vào yêu đương, sống một đời phiêu diêu tự tại, một kiếp đau thương đã là quá đủ.


Nhưng ngay thời khắc này, Giản Trí Hâm nhận ra tình yêu, yêu đương gì đó vốn không có lỗi, lỗi là ở cậu đã quá nhu nhược, mù quáng mà không để ý đến bên cạnh còn có một người luôn bên cậu mà cứ đâm đầu vào một tên ất ơ khốn kiếp nào đó.
Giản Trí Hâm muốn bắt đầu lại, cậu cũng xứng đáng được yêu mà.

Giản Trí Hâm quay đầu nhìn Trịnh Cảnh Dư thêm một cái nữa rồi lại tủm tỉm cười.
Giản Trí Hâm cúi đầu, hai khoé môi không tự chủ được cứ cong lên.

Trịnh Cảnh Dư biết một loạt động tác vừa rồi của Giản Trí Hâm, cuối cùng không nhịn được nữa bèn hỏi
- Mày cười cái gì hả?
- Không, tao chỉ đang cảm thấy may mắn
- Vì gì?
- Vì vẫn được gặp mày
Giản Trí Hâm nói xong còn cười tươi một cái.

Nụ cười ngọt ngào đến tận tâm can khiến Trịnh Cảnh Dư cảm thấy trái tim mềm nhũn, Trịnh Cảnh Dư cũng cảm thấy may mắn.

May mắn vì được sống lại một kiếp.

Kiếp này, anh sẽ dũng cảm theo đuổi tình yêu của anh, anh sẽ bảo bọc tình yêu trong lòng, không để tình yêu chịu một tia tổn thương nào cả.

Kiếp trước, Trịnh Cảnh Dư đã quá yếu đuối, anh luôn sợ, sợ rằng sẽ không thể làm bạn với Giản Trí Hâm, vậy nên anh cam chịu ở bên cạnh Giản Trí Hâm với tư cách "bạn thân", cam chịu nhìn Giản Trí Hâm và Lục Kì Phong yêu đương, cam chịu nhìn Giản Trí Hâm lên xe hoa.

Trịnh Cảnh Dư khi ấy, đã thật hèn nhát, anh bỏ trốn ra nước ngoài, ôm theo trái tim đầy vết xước trốn đi biệt tích.


Để rồi khi trở về, đã là cách biệt âm dương.
Trịnh Cảnh Dư siết chặt bàn tay ấm nóng, bao bọc bàn tay của Giản Trí Hâm.

Anh sẽ bảo vệ người con trai này, anh sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nụ cười của Giản Trí Hâm.
Trịnh Cảnh Dư tự hứa với lòng như vậy
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước cửa phòng 1008 - phòng kí túc xá riêng của Trịnh Cảnh Dư.
Giản Trí Hâm háo hức bước vào phòng, ánh mắt sáng rỡ như trẻ con nhìn thấy vật lạ.

Cậu cởi giày rồi chạy lăng xăng khắp phòng, tựa như lần đầu nhìn thấy phòng kí túc xá vậy.
- Wao, Cảnh Dư, mày đỉnh thật đó, phòng kí túc xá của học sinh giỏi, à không, học sinh xuất sắc quả thực không thể xem thường
- Đù, có cả dàn PC xịn xò thế này
Trịnh Cảnh Dư mỉm cười bất lực.

Giản Trí Hâm vốn tính tình trẻ con, vô tư như vậy.

Đi vào hang sói mà vẫn vô lo vô nghĩ, đúng là chỉ có Giản Trí Hâm.

Trịnh Cảnh Dư lúi húi sắp xếp đồ đạc của Giản Trí Hâm vào một góc rồi nói
- Trí Hâm, mau đi rửa tay chân rồi đi ngủ, mày mệt rồi
Không có tiếng đáp lại, Trịnh Cảnh Dư quay người lại thì không thấy Giản Trí Hâm đâu, chỉ thấy cánh cửa phòng ngủ đã hé mở.

Anh thở dài, tên nhóc này, chưa gì đã nghịch đến tận phòng ngủ rồi.
Trịnh Cảnh Dư cầm thêm một đôi dép đi trong nhà, hai chân dài thẳng tắp bước từng bước đến trước cửa phòng ngủ.

Anh mở cửa phòng, đập vào mắt là gương mặt ngủ ngoan của Giản Trí Hâm.

Căn phòng tối om không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ hắt lên sườn mặt tinh tế của Giản Trí Hâm.


Người đẹp, mặt đẹp, có điều tư thế hơi...ờm...
Giản Trí Hâm nằm chính giữa giường, cả người úp sấp, hai tay hai chân dang rộng như muốn chiếm trọn cái giường.
Trịnh Cảnh Dư tiến lại giường, xếp gọn đôi dép đi trong nhà xuống chân giường.

Anh đặt hai tay vào vai Giản Trí Hâm lật người lại, thuận tiện ôm luôn vào lòng cho dễ xử lý.

Trịnh Cảnh Dư cởi áo khoác ngoài, áo khoác trong của Giản Trí Hâm ném lên đầu giường.

Xong vụ quần áo, Trịnh Cảnh Dư sắp xếp Giản Trí Hâm nằm vào góc trong giường, đề phòng cậu ngủ quậy quá lăn xuống đất.
Giản Trí Hâm tướng ngủ thật sự rất xấu, khi ngủ tay chân không bao giờ để im, có khi còn di chuyển cả cơ thể.

Hồi nhỏ, Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư ngủ chung, Giản Trí Hâm thường xuyên lăn xuống đất, tần suất nhiều đến mức mỗi khi Trịnh Cảnh Dư mở mắt, điều đầu tiên làm là mò ra mép giường nhìn cậu bạn của mình ngủ ngon lành dưới đất.
Bố trí xong xuôi, Trịnh Cảnh Dư cũng đi vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng leo lên giường ôm người vào lòng.

Cảm nhận được một cỗ nhiệt lượng ấm áp thoải mái, Giản Trí Hâm cọ tới cọ lui trong lòng Trịnh Cảnh Dư khiến tên nào đó muốn đè cậu ra làm vài trận.
Trịnh Cảnh Dư ôm được người trong lòng, tâm tư thoải mái lên không ít.

Kiếp trước, Giản Trí Hâm yêu đương với Lục Kì Phong xong thì hiển nhiên quên đi Trịnh Cảnh Dư, tần suất hai người ở chung một chỗ quá ít, ít đến mức một tuần chỉ gặp nhau một lần đã là may mắn.

Không ngờ kiếp này, Giản Trí Hâm lại chủ động chia tay Lục Kì Phong, còn ở trong lòng Trịnh Cảnh Dư cọ tới cọ lui như một con mèo nhỏ.
Trịnh Cảnh Dư tham lam hít hà mùi hương của Giản Trí Hâm, lại đưa tay vuốt ve cần cổ của Giản Trí Hâm.

Bàn tay hư hỏng không chịu để yên, sờ đến xương quai xanh tinh tế, rồi đến hai điểm nhô lên trước ngực.
Trịnh Cảnh Dư rút tay về, anh kiềm nén lại dục v.ọng đang bùng phát.

Nuốt một ngụm nước bọt, Trịnh Cảnh Dư thoả mãn nhắm mắt, bàn tay an vị đặt trên eo của Giản Trí Hâm
- Chúc ngủ ngon, Trí Hâm.


Bình luận

Truyện đang đọc