TRÙNG SINH SỐNG LẠI ĐỂ YÊU ANH


Giản Trí Hâm đứng lên dưới ánh đèn xa hoa và tiếng vỗ tay nườm nượp.

Cậu đã sớm quen với ánh đèn sân khấu, bản lĩnh đã được Giản Trí Hâm trui rèn sau 4 năm hoạt động nghệ thuật quên mình.
Giản Trí Hâm muốn âm nhạc của cậu có thể vươn xa, vươn xa hơn nữa, xa đến mức lan đến nước Úc xa xôi, để Trịnh Cảnh Dư có thể nghe thấy cậu.

Đêm đông ở Lam Hải đặc biệt lạnh lẽo.

Giản Trí Hâm một mình về nhà, suốt quãng đường chỉ có ánh đèn bầu bạn.

Điện thoại trong túi Giản Trí Hâm rung rung, cậu đưa bàn tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại đang phát sáng
"Dư Dư yêu cầu call video"
Nụ cười Giản Trí Hâm thoáng chốc trở nên rực rỡ giữa đêm đen.

Cậu nhanh chóng bắt máy, hào hứng nhìn người bên kia màn hình
- Cảnh Dư!
- Trí Hâm, mày đang ở ngoài à?
- Ừm, tao mới diễn xong
- Thế mày muốn ăn gì không? Tao mua cho
- Mày mua rồi cũng có đưa được cho tao đâu
Giản Trí Hâm híp híp mắt cười.

Trịnh Cảnh Dư im lặng không nói gì, anh chuyển camera thành camera sau.

- Cảnh Dư?

Giản Trí Hâm không hiểu người nọ muốn làm gì.

Cậu chuyên chú nhìn khung cảnh trong camera của Trịnh Cảnh Dư, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Camera của Trịnh Cảnh Dư từ từ chuyển động theo con đường trắng xoá tuyết.

Trên nền đất chỉ có ánh đèn vàng hắt lên.

Camera từ từ được đưa lên cao, trong khung hình xuất hiện một bóng người.
Hô hấp của Giản Trí Hâm bỗng chốc đình trệ.

Người trong camera đó chẳng phải là....cậu hay sao.
Giản Trí Hâm vội vàng nhìn khắp nơi.

Từ phía xa xa, một người đàn ông hiện ra từ trong ánh đèn vàng mờ ảo.

Trịnh Cảnh Dư cầm điện thoại, khoé miệng vẽ lên một nụ cười cưng chiều
- Trí Hâm
- Cảnh Dư...
Giản Trí Hâm dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến ôm chầm lấy Trịnh Cảnh Dư.

Trịnh Cảnh Dư lảo đảo vài bước rồi vững vàng ôm chặt người yêu trong ngực.

Khoé mắt Giản Trí Hâm đã đẫm lệ, bao nhớ nhung trong 4 năm trong giờ phút này đã bùng nổ không sao dừng lại được.

- Trí Hâm, đừng khóc mà
- Hức....đồ ngốc....mày về rồi
Giản Trí Hâm siết chặt vòng tay, cậu vùi cả cơ thể vào tấm áo choàng ngoài của Trịnh Cảnh Dư.

Cậu nhớ Trịnh Cảnh Dư, nhớ rất nhiều..

- Ừm, tao về rồi, tao xin lỗi
Trịnh Cảnh Dư vuốt ve mái tóc người yêu.

Mái tóc còn dính keo vẫn còn hơi cứng, không còn vẻ mềm mại bay bổng như thường ngày.

Trịnh Cảnh Dư ôm lấy người yêu ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, anh rải lên gương mặt ửng đỏ từng nụ hôn nhẹ nhàng, trân quý nhất.

Một người bả vai run rẩy úp mặt vào lồng ngực người kia, người kia ánh mắt nhu tình, miệng không ngừng nói lời mềm mỏng dỗ dành người nọ.

Giữa đất trời mùa đông lạnh lẽo, khung cảnh hai người sum họp lại ấm áp đến tận tâm can.

Giản Trí Hâm từ từ mở mắt.


Cậu khẽ cựa mình, cơ thể va phải lồng ngực rắn chắc của ai đó.

Đêm qua Giản Trí Hâm ngủ rất ngon, cũng không còn mơ mấy giấc mơ vớ vẩn nữa.

Trịnh Cảnh Dư vẫn còn ngủ.

Sau mấy năm vắng mặt, cuối cùng Trịnh Cảnh Dư cũng đã trở về, nằm ở đây cùng với cậu.

Đôi mắt hơi sưng của Giản Trí Hâm híp híp lại, cậu nở một nụ cười thoả mãn.

Giản Trí Hâm vui cả cơ thể vào chăn, dính sát vào người Trịnh Cảnh Dư hít hà mùi hương cơ thể nhàn nhạt quen thuộc.
Giản Trí Hâm cứ cọ qua cọ lại như một chú mèo nghịch ngợm khiến Trịnh Cảnh Dư tỉnh giấc.

Nhìn người yêu đang sung sướng nghịch loạn dưới thân, Trịnh Cảnh Dư cũng mỉm cười bất lực.
Giản Trí Hâm thấy trên đỉnh đầu có động tĩnh, cậu ngẩng đầu lên trên thì bắt gặp ánh mắt Trịnh Cảnh Dư đang đầy ái muội nhìn mình.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, gương mặt Giản Trí Hâm từ từ đỏ ửng lên.

Dù đã là nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng Giản Trí Hâm vẫn mãi là Giản Trí Hâm, vẫn dễ ngại ngùng như vậy.

- Chào buổi sáng, Trí Hâm
- Chào buổi sáng, Dư Dư
Giản Trí Hâm vui vẻ đáp lại.

Gương mặt cậu như sáng bừng dưới ánh nắng ban sớm, cả nụ cười dường như cũng rực rỡ hơn, khiến Trịnh Cảnh Dư cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

Giống như bốn năm vừa qua, mỗi khi đặt lưng nằm ngủ, Trịnh Cảnh Dư sẽ mơ thấy Giản Trí Hâm cười xinh đẹp với anh, sẽ trách móc anh đi quá lâu.

Trịnh Cảnh Dư đặt tay sau gáy Giản Trí Hâm.

Anh kéo người lại, đặt lên môi cậu một nụ hôn tràn đầy nỗi nhớ nhung trong suốt bốn năm qua.


Hai người quấn lấy nhau dưới ánh nắng ban mai, biết bao nhớ nhung chuyển hết vào đụng chạm da thịt.

Hai con người khao khát nhau, nhớ nhung nhau, quấn quít nhau...!
Chiều tối, Trịnh Cảnh Dư đứng bếp nấu cơm, Giản Trí Hâm ung dung ngồi xem ti vi.

Khung cảnh hệt như một cặp vợ chồng già.

- Trí Hâm, mau đi tắm rồi ăn cơm - Trịnh Cảnh Dư nói vọng ra từ trong bếp
- Ăn cơm xong rồi tắm được không - Giản Trí Hâm mon men đến gần bếp
- Không
Trịnh Cảnh Dư quay người lại, nghiêm túc từ hối yêu cầu của người yêu.

Giản Trí Hâm ngó đầu qua bức tường nhà bếp, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kèm đôi mắt cún con chớp chớp quả thực rất đốn tim.

Trịnh Cảnh Dư nhíu mày, thái độ vô cùng quyết liệt
- Không là không, ăn xong mới tắm sẽ ốm
- Đi mà, tao đói lắm
- Vậy để tao tắm cho
Trịnh Cảnh Dư lưu manh tay cởi tạp dề, chân thì bước đến chỗ Giản Trí Hâm đang lấp ló.

Giản Trí Hâm đánh hơi thấy sự tà *** của con người kia liền chạy nhanh lên phòng, không ngoái đầu lại.
- Vậy có phải ngoan không.


Bình luận

Truyện đang đọc