TRÙNG SINH SỐNG LẠI ĐỂ YÊU ANH


Một tuần sau khi Trịnh Cảnh Dư trở về, hai bên nhà Trịnh và Giản mới nhận được tin.
Phụ huynh hai bên lục đục kéo đến căn nhà nhỏ.

Đập vào mắt phụ mẫu hai bên là hình ảnh thiên tài cao trung Lam Hải đang đeo tạp dề hình quả dâu đang quét tước dọn dẹp, gương mặt còn vô cùng hào hứng.

Mai Tuyết huých khuỷu tay chồng, ý muốn nói: Anh xem con trai anh kìa, tốt hơn anh biết bao nhiêu.

- Cha, mẹ uống nước đi
Trịnh Cảnh Dư bê nước mời người lớn, rất ra dáng một vị chủ nhà.

Thẩm Thanh Hà nhấp một ngụm nước rồi ngó quanh
- Quả Quả đâu rồi con?
- Trí Hâm đã đi từ sáng rồi ạ, dạo này cậu ấy bận bịu việc bên phòng thu
- Đứa con trai này của chúng tôi có vẻ rất công dung ngôn hạnh đấy chứ, Trí Hâm biết rèn người đó
Bốn vị phụ huynh ăn bánh uống trà trò chuyện rôm rả.

Trịnh Cảnh Dư bị sai vặt chạy lên xuống phòng khách phòng bếp như ** li, nhưng biết làm sao bây giờ, muốn lấy vợ phải lấy được lòng cha mẹ vợ đã chứ.

Hai ông bố trung niên Giản Tuệ và Trịnh Việt Lẫm xoay quanh bàn cờ tướng, vừa chơi cờ vừa bàn chuyện làm ăn.

Thẩm Thanh Hà và Mai Tuyết như cặp chị em tri kỉ cùng nhau nói về thời trang, về sắc đẹp, về con cái.

Không khí giữa các vị phụ huynh vô cùng hoà hợp, Trịnh Cảnh Dư cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Giản Trí Hâm đến studio từ sáng sớm.


Cậu bận bịu với việc chỉnh sửa bản nhạc cho OST bộ phim sắp tới của một vị đạo diễn có tiếng.

Đến giữa trưa, Giản Trí Hâm mới bước ra từ trong phòng sáng tác.

Cậu cầm máy điện thoại lên, sau khi trả lời vài tin nhắn công việc thì một tin nhắn được gửi đến từ Thẩm Thanh Hà
[Mẹ yêu] Quả Quả, con rể nấu ăn rất ngon, 10 điểm
[Quả Quả] Cậu ấy rất giỏi nội trợ đấy ạ
[Mẹ yêu] Duyệt!
Giản Trí Hâm nhìn điện thoại khúc khích cười.

Mấy nhóc trẻ tuổi nhìn Giản Trí Hâm vốn nghiêm túc nay lại cười không ngừng thì vô cùng tò mò
- Giản tiền bối, anh nhìn gì mà vui vẻ vậy? Có phải anh nhắn tin với người yêu?
Cậu nhóc trẻ tuổi nửa đùa nửa thật hỏi một câu, Giản Trí Hâm lại thật thà trả lời
- Ừm, là người yêu
Giản Trí Hâm lưu tấm ảnh đáng yêu của Trịnh Cảnh Dư, sau đó đăng lên weibo, chế độ công khai cùng dòng cap
@GianTriHam: Anh nhà tui!! Mừng cậu trở về
Bài vừa đăng liền nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của netizen.

Phía dưới phần bình luận, Lưu Nhạn để lại một comment
Lưu Nhạn: Tình yêu của cậu về rồi à, có mở tiệc chào mừng quay lại không?
Giản Trí Hâm: Chắc là không đâu ạ, bọn em có nhiều thứ để nói với nhau lắm
Lưu Nhạn: Ôi trời, mấy người yêu nhau kia
Trong vòng 1 giờ đồng hồ, hot search "Cô vợ nội trợ đẹp trai của Giản nhạc sĩ" đã chễm chệ nằm trên top 3 weibo
Giản Trí Hâm tắt thông báo rồi tiếp tục làm việc, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của mấy đứa nhóc trong studio.

- Đỉnh thật, anh ấy dám công khai luôn
- Tao thấy mấy nghệ sĩ toàn giấu diếm để duy trì nhiệt, không ngờ anh Trí Hâm lại bình thản công khai như vậy
- Chúng mày thì hiểu gì, đó mới là tình yêu chân chính, mà người yêu của Giản tiền bối có chút quen mắt nhỉ?
Mấy đứa nhóc up tấm ảnh lên google, mấy giây sau google gửi trả một tấm ảnh khác.

Trong ảnh, nam sinh mặc áo tốt nghiệp vượt cấp đang đứng trên bục nhận học bổng du học Úc của tập đoàn Melbourne danh tiếng, phía sau lưng là dòng chữ thếp vàng rực rỡ
"Lễ tốt nghiệp của học sinh vượt cấp khoa Toán Trường Cao trung Lam Hải"
- Đù, trâu bò mày ơi, là trâu bò đấy
- Lam Hải không phải cái trường top của thành phố này à, đỉnh vậy
- Đúng là gió tầng nào gặp mây tầng ấy
Chiều tối Giản Trí Hâm mới về đến nhà.

Cậu thả cơ thể mệt mỏi trên chiếc ghế sofa mềm như nhung.

- Về rồi à
Trịnh Cảnh Dư đi từ trong bếp ra.


Anh tiến đến chỗ nam nhân đang nằm ì trên sofa từ từ ngồi xuống.
- Trí Hâm?
Trịnh Cảnh Dư không nhận được phản hồi thì hơi lo lắng.

Anh lật người cậu lại, Giản Trí Hâm nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đặn.

- Mệt lắm sao, mấy năm nay không biết chăm sóc bản thân gì cả
Trịnh Cảnh Dư cởi tất và áo khoác ngoài cho Giản Trí Hâm.

Anh nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, không nhịn được mà nhíu mày
- Đồ ngốc
Trịnh Cảnh Dư cúi người bế Giản Trí Hâm lên.

Cơ thể cậu hơi nhẹ, so với lúc trước thì có vẻ đã gầy đi rồi.

Trịnh Cảnh Dư đau lòng nhìn người yêu, trong thâm tâm vô cùng tự trách.

Trách bản thân tại sao lai để cậu một mình, tại sao lại đi lâu như vậy...!
Trịnh Cảnh Dư đặt Giản Trí Hâm nằm lên giường.

Anh vuốt ve gò má láng mịn, không kìm nén được tâm tình mà ôn nhu hôn lên.

Trịnh Cảnh Dư thầm hứa trong lòng quyết tâm khiến Giản Trí Hâm tăng cân, tăng cân có bụng mềm mại ôm rất sướng.

Đêm đến, khi cả thành phố đã chìm vào giấc ngủ say thì Giản Trí Hâm tỉnh giấc.

Đôi mắt do chưa quen với bóng tôi nên tầm nhìn đen xì, trái tim Giản Trí Hâm hơi hoảng sợ.

Bàn tay cậu khua loạn đụng trúng cơ thể ấm áp bên cạnh.

Lúc này tâm tình Giản Trí Hâm mới được an ủi đôi chút.


Cậu quay chui vào vòng tay ấm áp của người kia, nhân lúc anh còn đang say ngủ mà thủ thỉ
- Cảnh Dư, tao nhớ mày, rất nhớ mày, yêu mày lắm...!Bốn năm qua tao rất cô đơn, rất trống trải.

Tao lao đầu vào làm việc với mong ước âm nhạc của tao sẽ chạm đến mày, tao cũng rất thích ngủ, trong mơ sẽ gặp được Cảnh Dư mà tao thích nhất..

- Giờ gặp được rồi nè, mày có thích không?
Giản Trí Hâm giật mình khi âm thanh trầm ấm quen thuộc vang lên.

Cậu toan thoát khỏi vòng tay thì bị anh siết chặt trong lồng ngực, không sao trốn tránh
- Không phải mày ngủ rồi sao?
- Có thích không, Quả Quả?
Một tiếng Quả Quả đầy ái muội vang lên bên tai khiến đầu óc Giản Trí Hâm quay cuồng.

Cậu mờ mịt gật đầu, bàn tay còn vô thức siết lấy tấm áo trước ngực Trịnh Cảnh Dư.
Trịnh Cảnh Dư hài lòng hôn lên đỉnh đầu người yêu.

Mùi hương ngọc lan tây thơm thoang thoảng vô cùng dễ chịu, có tác dụng làm Trịnh Cảnh Dư thoải mái.

- Nói
- Thích, rất thích
- Thích ai?
- Thích Trịnh Cảnh Dư.


Bình luận

Truyện đang đọc