TRƯỚC VÀ SAU LY HÔN

Hạ Đình Vãn mặc quần áo vào, sau đó mất mấy phút đồng hồ để sửa sang đầu tóc ở toilet, cuối cùng mới ổn hơn một chút.

Khi quay lại căn gác nơi làm sân khấu casting, y phát hiện Lộ Bình đã đi trước, chỉ còn lại Hứa Triết, Hạ Ngôn Tây và Thời Miểu.

“Về rồi à.” Hứa Triết gật nhẹ với y rồi ra hiệu ngồi xuống, sau đó mới nói: “Từ giờ việc chọn diễn viên không liên quan gì đến mọi người nữa, hai vị kia e là tôi không phải lo lắng nhiều. Còn hai vị, tôi sẽ xem video ghi hình thêm mấy lần để cân nhắc thêm, cũng phải giao tiếp với người đầu tư bên kia một chút. Đương nhiên… Cũng cần tâm sự về cảm giác đối diễn với Hạ Ngôn Tây nữa.”

Nói đến đây Hứa Triết liếc nhìn Hạ Ngôn Tây một cái, Hạ Ngôn Tây khẽ gật đầu.

“Nếu không có vấn đề gì nữa thì hôm nay cứ thế đi.” Hứa Triết đứng lên nói: “Đều diễn rất tốt, thật đấy, vượt khỏi dự kiến của tôi.”

Hạ Đình Vãn không nói thêm nhiều, kết quả thế này không ngoài dự liệu. Lộ Bình và Hứa Lạc Phi vốn không phải là đối thủ, nhưng Thời Miểu lại biểu diễn thật sự xuất sắc.

Thật ra có đôi lúc đóng phim là thế, cái gọi là phù hợp chính là để xem lý giải về nhân vật của mình có nhất trí với hiệu quả đạo diễn muốn thể hiện không.

Nếu nội tâm Hứa Triết cho rằng thứ phải có trong cảnh diễn này là bộc phát mạnh mẽ thì sẽ nghiêng về Thời Miểu. Nếu trong lòng Hứa Triết cảnh này là dần dần tăng tiến, trong mạnh mẽ lại có kìm chế và đau khổ, như vậy y sẽ thắng.

Mấu chốt của vấn đề đó là, đến cuối cùng ai là người diễn dịch được Cố Phi trong lòng đạo diễn.

Hạ Đình Vãn vẫn chưa thoát khỏi cảm giác mệt lả kia, y không còn sức để nghĩ quá nhiều, dù kết quả là thế nào, y cũng đã gắng hết sức rồi.

Y khẽ cười với Hứa Triết. Lúc đứng lên, y lại thấy Thời Miểu ngồi cách đó không xa đang sững sờ nhìn mình.

Trong đôi mắt đen láy trong trẻo lạnh lùng kia đang lóe lên những cảm xúc rất phức tạp.

Đúng lúc này, Hạ Ngôn Tây đi tới bắt tay với y.

“Lần đầu tiên đối diễn với Hạ tiên sinh đã khiến tôi nhận được rất nhiều điều bổ ích.”

Hạ Đình Vãn hơi xấu hổ, y nghiêm túc nói: “Hạ tiên sinh quá khách khí rồi. May là có anh tự mình đến tham gia nên tôi mới có thể nhập tâm để diễn Cố Phi được.”

Bàn tay Hạ Ngôn Tây rất ấm áp, cũng rất mạnh mẽ.

Anh mỉm cười với Hạ Đình Vãn, giọng điệu lúc nói chuyện cũng trầm ấm.

Khi không còn diễn nữa, hiển nhiên tính cách của Hạ Ngôn Tây hoàn toàn khác biệt với Từ Vinh. Anh tự tin, vì vậy cũng để lộ vẻ phong độ thong dong nhẹ nhàng.

Lúc nói chuyện Hạ Đình Vãn bỗng nghĩ đến Thời Miểu, nhưng khi ngẩng lên nhìn về phía cậu lại phát hiện chỉ trong hai câu này, Thời Miểu đã lặng lẽ rời khỏi đó.



Trên đường về nhà, Hạ Đình Vãn cảm thấy hôm nay nhiệt độ thành phố H bỗng giảm xuống, chỉ đi bên ngoài có mấy bước cũng khiến tai y lạnh đến đỏ bừng.

Dì Dung hiểu rõ y nhất, tối đó bèn chuẩn bị cho y một nồi lẩu xương cừu nóng hôi hổi.

Thật ra với y, sau mỗi lần nhập diễn luôn kèm theo cảm xúc sa sút khi nội tâm bị xé rách.

Khi diễn, y phải dùng toàn bộ thân xác và linh hồn mình để làm vật chứa tái hiện lại cuộc đời của một người khác, rồi khi thoát ra, tất cả cảm xúc và mê đắm si cuồng lại tan biến trong thực tại. Có đôi khi y không phân rõ được giới hạn giữa hiện thực và phim ảnh, giống như con ốc sên bị kéo toạc lớp thịt mềm ra khỏi vỏ cứng, đau đến nỗi máu me đầm đìa.

Sau khi quay xong “Lời cá voi”, có hơn mấy tháng y vẫn không thoát khỏi cảm xúc. Khoảng thời gian ấy y luôn nằm mơ, mơ thấy tuổi thơ bị bạo hành, mơ mình là đứa trẻ run rẩy đi trên vách núi, lúc cúi đầu nhìn xuống, mắt chỉ thấy mỗi màu đen kịt của nước biển.

Sau đó trước khi nhảy vào biển, y giật mình tỉnh giấc, người đẫm mồ hôi lạnh.

Nhưng may mắn thay, đạo diễn của y là Hứa Triết. Hứa Triết hiểu rõ diễn viên phái thể nghiệm có những lúc yếu đuối đến bất thường, bản thân cũng hiền lành ôn hậu đến cổ hủ. Nên sau khi đóng máy và tuyên truyền, Hứa Triết vẫn luôn theo sát y, không để y chui vào trong ngõ cụt.

Nhưng qua mấy năm nay, y đã khập khiễng từng bước trưởng thành, lúc thoát khỏi nhân vật Cố Phi, dường như y không còn đau khổ như năm đó.

Y cuộn tròn trong chăn, không nhịn được mà gọi điện thoại cho Tô Ngôn.

Lần này Tô Ngôn bắt máy rất nhanh. Có lẽ bên kia mới là buổi sáng sớm nên giọng của anh vẫn còn nặng âm mũi: “Tôi vừa thức dậy Đình Đình à, đang muốn gọi cho em đây. Hôm nay casting thế nào?”

“Anh đoán đi.” Hạ Đình Vãn xoay người đổi một tư thế thoải mái hơn, lười biếng nói.

“Tâm trạng của bé chim công nhà tôi không tệ.” Tô Ngôn cười một tiếng: “Xem ra là đã nắm được vào tay rồi.”

“Nào dễ dàng thế được.” Hạ Đình Vãn phản bác, nhưng dừng một chút lại nhỏ giọng nói: “Nhưng em thấy mình diễn tốt lắm, thật đấy.”

Trước mặt người khác, y sẽ không nói những câu đắc ý thế này, nhưng trước mặt Tô Ngôn thì y không thể kiềm chế nổi.

Tô Ngôn vừa gọi một tiếng bé chim công, y sẽ xòe phần đuôi đẹp đẽ của mình một cách đắc ý.

” Tô Ngôn…” Hạ Đình Vãn ngửa người trên gối, hỏi: “Rốt cuộc khi nào thì anh về?”

“Tuần sau, nhất định tuần sau sẽ về.” Tô Ngôn thấp giọng đáp

“Thật hả? Công việc anh xử lý xong hết rồi à?” Hạ Đình Vãn cực kỳ vui vẻ, mặt cũng nóng lên. Y thật sự quá nhớ Tô Ngôn, chỉ cần nhớ đến khuôn mặt của người đàn ông này y lại không kìm được mà lăn lộn trong chăn.

“Ừm, không lý tưởng lắm, nhưng về cơ bản thì cũng ổn định rồi, chỉ còn phải thu xếp cho một vài việc nhỏ nhặt. Làm xong nhất định tôi sẽ trở về.” Nói đến đây, Tô Ngôn dừng một chút, giọng cũng dịu dàng hẳn: “Tôi biết nhất định em sẽ diễn tốt vai diễn mà mình muốn. Chờ đến khi tôi về sẽ chúc mừng em đầy đủ hơn. Lần này trước khi đi tôi có đặt mấy bộ đồ haute couture*, định nhân tiện mang về cho em, kiểu dáng cũng chọn nhà thiết kế em thích. Em còn muốn thứ gì khác không? Có một người bạn từ Thụy Sĩ tặng tôi một chiếc Richard Mille, tôi cảm thấy rất mới lạ, em có thích không?”

“Đồng hồ à,” mặc dù đã nghe qua nhãn hiệu này, nhưng Hạ Đình Vãn không hứng thú lắm, chỉ hừ một tiếng diễu võ dương oai: “Anh mang về cho em xem có đẹp không đã, lại nói, số đồng hồ anh bày trong nhà còn không phải là của em à.”

*Haute couture, hay còn gọi là may đo cao cấp, là việc tạo ra những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện, như Chanel, Christian Dior….Thông thường nó được thiết kế cho một khách hàng cụ thể. Chất liệu làm nên bộ trang phục này rất tốn kém, chủ yếu là vải rất đắt tiền được may khâu bằng tay, từ công đoạn đầu tiên đến cuối cùng được may một cách tỉ mỉ với sự chú ý cực kỳ đến từng chi tiết và thường tốn nhiều thời gian.

Tô Ngôn rất thích sưu tập đồng hồ, anh có rất nhiều chiếc Vacheron Constantin và Patek Philippe, tất cả đều bày ngay ngắn trong tủ quần áo.

Hạ Đình Vãn luôn cảm thấy thứ này vừa chững chạc vừa đắt muốn chết, không muốn mua.

Nhưng về sau y phát hiện lúc phải tham dự những chương trình lớn, nếu cứ để Chu Ngưỡng đi mượn cũng không ổn, bèn không khách sáo mượn số đồng hồ sưu tập của Tô Ngôn để mang đi.

*Richard Mille, Vacheron Constantin và Patek Philippe đều là những hãng đồng hồ cực kỳ nổi tiếng và lâu đời của Thụy Sĩ, giá phải tính bằng trăm triệu hoặc tỉ VNĐ.

“Cũng không nghĩ ra mình muốn gì cả.” Hạ Đình Vãn nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Nói đến đây y hơi dừng lại rồi kéo chăn trùm qua đỉnh đầu, hỏi: “Tô Ngôn, anh phải đi làm luôn bây giờ hả?”

“Không gấp thế. Sao hả?”

“Vậy, vậy nếu không chúng ta, chúng ta… Chơi một lúc đi.”

Vừa nói xong mặt Hạ Đình Vãn bất giác đỏ bừng lên.

Tô Ngôn thấp giọng cười cười, hiển nhiên anh đã hiểu rõ, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Chơi cái gì?”

“Anh, anh không hiểu đúng không.”

Hạ Đình Vãn vừa xấu hổ vừa tức giận, y giận đến độ cọ cọ trong chăn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được gắt lên: “Em cởi sạch hết rồi, tự chơi đây…”

****

Tác giả có lời muốn nói:

Chim công nhỏ: Phản rồi, rốt cuộc anh có chịu chơi với em không hả!

Bình luận

Truyện đang đọc