TRƯỚC VÀ SAU LY HÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường đi, Hạ Đình Vãn bỗng nhận được điện thoại của Tô Ngôn.

Y hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua thời gian mới nhấn nút nhận. Giọng nói rất trầm của Tô Ngôn vang lên từ trong tai nghe: “Em ở đâu?”

Giọng điệu của Tô Ngôn hơi âm trầm, rất ít khi anh không gọi tên y mà trực tiếp hỏi thẳng như thế này.

Nhất thời Hạ Đình Vãn bỗng cảm thấy khá căng thẳng, hắng giọng một cái. Vì mới gặp Trương Tuyết Kiều nên y vô thức muốn tạm thời tránh né vấn đề này: “Tô Ngôn? Sao hôm nay anh dậy sớm thế?”

Tô Ngôn nói thẳng: “Tôi đang ở Hương Sơn.”

“Hả?” Hạ Đình Vãn lập tức giật nảy mình, y mở to mắt, hơi lắp bắp: “Không, không phải anh nói một tuần nữa mới về sao?”

“Em định giấu tôi bao lâu?” Tô Ngôn bỗng trực tiếp hỏi: “Chuyện show thực tế.”

Rõ ràng là anh đang tức giận.

Hạ Đình Vãn hiểu Tô Ngôn rất rõ, dù chỉ là một biến hóa rất nhỏ trong giọng nói y cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của anh.

“Anh biết hết rồi hả?”

Hạ Đình Vãn lập tức chột dạ nhỏ giọng. Y vô thức thẳng lưng như một cậu học sinh tiểu học bị quở mắng: “Gần đây anh bận quá, em sợ anh lo lắng nên mới muốn tự mình xử lý. Thật ra cũng không nghiêm trọng đâu, chỉ là…”

Nói đến đây, y cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ dè dặt hỏi: “Tô Ngôn… Anh vừa mới biết tin đã bay trở về sao?”

“Ừm.”

Tô Ngôn im lặng môt chút mới đáp.

Hạ Đình Vãn khịt mũi một cái.

“Em nhớ anh lắm, Tô Ngôn à.” Y bất chợt nói. Khi nói đến cuối câu, y bỗng hơi nghẹn ngào.

Y vừa mới khóc xong, vành mắt còn đỏ ửng, nhưng trong lòng lại như được một bàn tay dịu dàng nắm chặt lấy, ấp áp đến hơi đau.

Thái độ của y mềm nhũn một cái, Tô Ngôn bỗng không còn nói thêm được gì nữa.

Hai người họ cứ lắng nghe tiếng thở vững vàng của nhau qua một chiếc điện thoại, mãi đến khi rốt cuộc Tô Ngôn nhẹ giọng nói: “Đình Đình, về nhà đi.”

Tô Ngôn chưa từng thay đổi.

Bất cứ lúc nào, chỉ cần y cần, Tô Ngôn sẽ luôn vượt núi băng đèo để về bên cạnh y.

Tô Ngôn là anh hùng của y, là vị anh hùng lặng lẽ.

….

Lúc vội vã chạy về Hương Sơn, trái tim Hạ Đình Vãn đang nhảy nhót tưng bừng.

Cuộc sống dạo gần đây của y luôn thay đổi rất nhanh.

Bị bôi đen đến mức suýt sụp đổ, phải ép mình nhân nhượng trước mặt Trương Tuyết Kiều, mãi đến khi rốt cuộc cũng hé lộ chân tướng của hôn ước năm năm trước.

Nhưng đột nhiên tất cả những con người và sự việc nông nổi kia lại trở nên mơ hồ và xa xôi trước hai chữ “Về nhà” này.

Vừa xuống xe, Hạ Đình Vãn chẳng để ý gì cả, chỉ chào Triệu Nam Thù một tiếng rồi vọt vào trong nhà.

Trong đại sảnh lầu hai đèn đuốc sáng trưng.

Bảy tám cái vali da đều đang mở ra, dì Dung và một người hầu khác đang thu xếp đồ đạc bên trong.

Hình như Tô Ngôn vừa tắm rửa xong, anh đang ngồi trên sô pha xem một tập tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân mới hơi ngẩng đầu lên.

Có lẽ vì bận rộn công việc nên Tô Ngôn có vẻ gầy hơn một chút. Nhưng cũng vì thế mà ngũ quan của anh càng thâm thúy sắc sảo hơn, đôi mắt hẹp dài màu xám nhạt đầy uy nghiêm.

Vừa nhìn thấy Tô Ngôn, mũi Hạ Đình Vãn bỗng cay cay.

Y không để ý đến việc mấy người dì Dung vẫn ở đây, chỉ nhanh chóng chạy tới nhào vào ngực Tô Ngôn.

Vừa ôm được anh, y không buông tay nữa, vội vàng vùi mặt vào ngực ngửi lấy hơi thở lành lạnh dễ chịu trên người anh như một con thú nhỏ.

Y chỉ mới xa Tô Ngôn chưa tới một tháng, thế mà cảm giác nhung nhớ đã nhấn chìm y mất rồi.

Tô Ngôn vuốt ve lưng Hạ Đình Vãn, thấp giọng hỏi: “Ăn tối chưa? Có đói bụng không?”

Hạ Đình Vãn lắc đầu, kỳ thực y vốn không kịp nghĩ đến vấn đề kia, chỉ vô thức không muốn làm bất cứ việc gì nữa.

Y không muốn ăn cơm, thậm chí còn không muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay. Y chỉ muốn ôm chặt Tô Ngôn thế này, kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi, đến vô tận.

Nhưng phản ứng cơ thể lại không thể che giấu được, chỉ chốc lát sau bụng của y vang lên mấy tiếng ùng ục. Mặt Hạ Đình Vãn nóng lên, y ngẩng đầu thì thấy Tô Ngôn đang chăm chú nhìn mình, trong mắt nổi lên ý cười bất đắc dĩ.

Tô Ngôn kéo bàn tay Hạ Đình Vãn đang vòng trên cổ mình xuống rồi nắm thật chặt, anh thở dài, nói với dì Dung: “Dì à, làm cho em ấy bát canh vằn thắn nóng đi, bên ngoài trời lạnh, móng vuốt nhỏ cũng tê cóng hết rồi này.”

Nghe xong dì Dung cũng không nhịn được cười. Dì đứng dậy dịu dàng hỏi Hạ Đình Vãn: “Thế thì làm mì hoành thánh tôm tươi trước kia con thích ăn nhất nhé, được không?”

Mặt Hạ Đình Vãn đỏ bừng lên, nhưng vẫn dùng sức gật đầu. Y ăn trưa trễ, tối còn chưa ăn cái gì, nên đã sớm đói meo.

Tô Ngôn buông Hạ Đình Vãn ra rồi bước tới một bên cầm chén trà chậm rãi nhấp một hớp trà nóng.

Hạ Đình Vãn ngóng nhìn Tô Ngôn, nhìn thật kỹ thật kỹ, chỉ sợ chớp mắt sẽ bỏ lỡ cái gì.

Có lẽ Tô Ngôn là kiểu đàn ông có tính cách như mèo, đầu lưỡi bẩm sinh rất sợ nóng. Nên khi uống đồ gì nóng anh luôn luôn rất cẩn thận, chính vì cẩn thận nên nhìn cực kỳ tao nhã.

Anh thật sự quyến rũ.

Tim Hạ Đình Vãn bỗng đập thình thịch như rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Y yêu thương và đắm say người đàn ông này như một chiếc dạ dày trống rỗng không thể kìm được tiếng ùng ục vì đói và khát khao.

Đúng lúc này, Tô Ngôn quay đầu nhìn về phía y, bình tĩnh nói: “Ăn xong thì hãy nói  rõ ràng hết mọi chuyện trong khoảng thời gian này cho tôi.”

Mặc dù ánh mắt của anh nhìn qua không hề dao động, nhưng khi nói, âm cuối lại bất giác nặng thêm, trong mắt cũng lờ mờ chứa một tia không vui kín đáo.

Giống như một con mèo thận trọng, mặc dù đang cố gắng đè nén lửa giận, nhưng chòm râu vẫn bất giác khẽ run một cái.

Hạ Đình Vãn biết nhất định Tô Ngôn đang giận, một mặt là vì hành động của tổ chương trình “Trên đường”, mặt khác, việc giấu diếm của y lại càng như thêm dầu vào lửa.

E rằng người đàn ông thoạt nhìn dịu dàng nhưng thực ra lại cực kỳ thâm trầm và bá đạo này không thể nào chịu được việc người mình hết lòng che chở phải chịu uất ức. Nhưng kỳ lạ là, hình như y không còn cảm thấy sợ hãi vì lửa giận của Tô Ngôn như năm năm trước nữa.

Có lẽ là rốt cuộc yêu thương cũng đã mọc rễ kiên cố trong lòng y.

Hạ Đình Vãn nhìn Tô Ngôn đang trầm mặc, bỗng lại muốn trìu mến hôn lên trán người đàn ông này.

Y chớp chớp mắt, vô cùng ngoan ngoãn đáp: “Được.”

….

Hạ Đình Vãn ăn một bát mì vằn thắn tôm tươi nóng hổi thật to, ăn đến mức trán đổ mồ hôi, sau đó lại nhanh nhẹn tắm nước nóng. Y cảm thấy cơ thể mình đang cực kỳ khoan khoái và thả lỏng.

Y sấy khô tóc trong phòng tắm, sau đó khoác một chiếc áo choàng tắm màu đen  lỏng lẻo.

Vừa muốn ra ngoài, y bỗng nhiên nhớ ra gì đó, bèn quay người mở ngăn tủ bên cạnh ra tìm một bình nước hoa Davidoff cool water, khiêm tốn xịt nhẹ hai lần lên cổ.

*Đây là dòng nước hoa nam có hương thơm tươi mát với lớp hương đầu có mùi bạc hà và hương biển, Lớp hương giữa mang đậm hương hoa phong lữ, dầu hoa cam, hoa nhài và hương gỗ đàn hương. Khi nước hoa khô lại trên da sẽ có hương tuyết tùng và rêu sồi. Hương cuối là hổ phách, thuốc lá và xạ hương.



Davidoff là lọ nước hoa đầu tiên y dùng từ hồi còn niên thiếu. Mặc dù giá cả khá khiêm tốn, nhưng thời điểm đó với y, nó tuyệt đối là hàng xa xỉ. Có lẽ loại nước hoa này có hương vị của hồi ức, nên dù sau khi nổi tiếng, y vẫn rất thích mùi hương lành lạnh tươi mát như vừa tắm rửa xong.

Tô Ngôn đang tựa trên giường lớn ở phòng ngủ chính chờ y, hình như anh đang tự hỏi gì đó, nên hơi xuất thần.

Hạ Đình Vãn để chân trần lặng lẽ leo lên giữa hai đùi đang mở rộng của Tô Ngôn.

Tô Ngôn nheo mắt lại, dùng tay chống đầu nhìn y.

Hạ Đình Vãn im lặng cúi đầu xuống cởi áo choàng tắm ra, trên giường cực kỳ ấm áp, không hề thấy lạnh.

Y ngồi quỳ chân giữa hai đùi Tô Ngôn.

Cơ thể trắng nõn nà trong màn đêm tựa như một đuôi cá xinh đẹp dưới đáy biển.

Đáy mắt Tô Ngôn không khỏi tối đi một chút, anh thấp giọng hỏi: “Em đang làm gì thế?”

“Thành thật khai báo mọi chuyện trong khoảng thời gian này, sau đó nhận sai với anh.”

Hạ Đình Vãn ngẩng đầu, tai y đỏ lên, nhưng đôi mắt lại rất sáng.

“Hả?” Tô Ngôn nghi ngờ nhướn mày lên: “Chỉ thế thôi à?”

Mặt Hạ Đình Vãn lập tức đỏ bừng. Thái độ thẳng thắn để được khoan hồng của y là nghiêm túc, nửa người trên lưng thẳng tắp, ánh mắt cũng rất ngoan ngoãn, thế nhưng ngón chân đang kê dưới mông lại bất giác co lại.

Trần trụi ngồi quỳ trước mặt Tô Ngôn có cảm giác nghi thức đầy cấm kị.

Cảm giác tình sắc chờ đợi răn dạy kia khiến y không thể nào kiềm chế hưng phấn được.

“Còn nữa…”

Tim Hạ Đình Vãn đập kịch liệt, y rũ mắt, hàng mi run run, nhẹ nhàng nói: “Em yêu anh, tiên sinh của em.”

“Anh không mệt, em muốn dùng miệng phục vụ anh, được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc