TRƯỚC VÀ SAU LY HÔN

Việc Kỷ Triển và Lục Tương Nam đến thăm khiến Hạ Đình Vãn rất mong chờ. Những ngày y một mình dưỡng thương tuy rất thoải mái, nhưng khi Tô Ngôn không ở nhà, thi thoảng y cũng cảm thấy buồn chán.

Tô trạch đột nhiên náo nhiệt khiến y rất hào hứng, ngày hôm sau, lần đầu tiên y thức dậy sớm cùng lúc với Tô Ngôn.

Bây giờ Hạ Đình Vãn đã có thể đứng thẳng bằng cách nhón đầu ngón chân, nên sau khi Tô Ngôn ôm y đến nhà vệ sinh, hai người sẽ đứng cạnh nhau dùng bàn chải điện đánh răng. Vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người khá lệch nhau, nên hồi còn cưới nhau, cảnh này cũng rất hiếm thấy.

Hạ Đình Vãn vừa đánh răng vừa liếc mắt nhìn lén Tô Ngôn.

Ánh bình minh chiếu qua cửa sổ phía trên thành một vệt nắng, dường như đã dát một lớp vàng li ti lên một bên khuôn mặt rắn rỏi của Tô Ngôn.

Tim y bỗng đập thình thịch.

Sau khi rửa mặt xong, Hạ Đình Vãn bỗng kéo tay Tô Ngôn lại: “Tô Ngôn, em cạo râu giúp anh nhé.”

Vừa thốt xong câu này, chính y đã thấy vành tai mình nóng bừng.

Thật ra y rất thích dính lấy Tô Ngôn mọi nơi mọi lúc, làm những chuyện mà người ngoài cảm thấy rất sến súa.

Nhưng da mặt y mỏng, lúc làm nũng cũng giống như một chú mèo con đang nhe nanh múa vuốt. Nếu Tô Ngôn từ chối, y sẽ cào cấu anh.

Tô Ngôn quay đầu lại kinh ngạc nhìn y, trên mặt còn vương giọt nước.

Hạ Đình Vãn chờ đến mức nóng bừng cả mặt, y không đợi Tô Ngôn trả lời mà dứt khoát đoạt lấy dao cạo râu trong tay Tô Ngôn, bày ra dáng vẻ không cho từ chối: “Anh đi qua đây.”

Tô Ngôn bỗng mỉm cười, anh bước tới bế Hạ Đình Vãn đặt lên ghế da ở bên cạnh: “Em ngồi đi, đứng lâu chân sẽ khó chịu.”

Lúc này Hạ Đình Vãn mới biết hóa ra Tô Ngôn không có ý từ chối. Y nhìn Tô Ngôn đang ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trước mặt mình, mặt không khỏi đỏ lên, sau đó y lấy tay nâng cằm Tô Ngôn.

Người đàn ông cao to này hơi giống con mèo Maine Coon Lan Lan trong nhà Lục Tương Nam. Lan Lan có bộ lông xinh đẹp, vẻ mặt cũng rất uy nghiêm, nhưng lúc đứng ở trước mặt y lại vô cùng ngoan ngoãn hiền lành.

Hạ Đình Vãn nghiêng người về trước, một tay đỡ mặt Tô Ngôn, một tay mở công tác dao cạo râu rồi tỉ mỉ rê lưỡi dao dọc theo cằm anh, sau đó tiến dần về phía trước.

Tô Ngôn cũng thuận theo y. Ánh mặt trời ngập tràn trong đôi mắt màu xám nhạt của anh, vừa dịu dàng vừa chuyên tâm.

Dao cạo phát ra tiếng ong ong nho nhỏ, che giấu tiếng tim đập dần gấp gáp hơn.

Hạ Đình Vãn duỗi tay lấy nước dưỡng trên bàn xuống, mở nắp ra rồi đổ chất lỏng ra lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ trên má và cằm Tô Ngôn.

Mùi hương bạc hà lành lạnh bỗng thoảng qua.

Đó là mùi vị rất quen thuộc, là mùi của nụ hôn buổi sáng Tô Ngôn dùng để đánh thức y.

Hạ Đình Vãn không kìm được mà đặt một nụ hôn khẽ lên trán Tô Ngôn.

“Tô Ngôn, anh đẹp trai quá.” Y nghiêm túc nói.

Tô Ngôn nhìn y rồi chậm rãi nở nụ cười. Khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt cũng sáng bừng.

Vào giây phút ấy, Hạ Đình Vãn bỗng nghĩ, trước đây y cho mình là hoàng tử bé của cả đời Tô Ngôn, nên mới trắng trợn làm bậy.

Sau khi ly dị, y lại hoài nghi phủ định tất cả, cho rằng mình không có tư cách để tùy hứng kiêu căng trước mặt Tô Ngôn như vậy.

Nhưng trong khoảng thời gian này, y dần dần trưởng thành hơn nhiều, mới biết rằng bi quan như thế hoàn toàn sai lầm.

Thật ra y không hề thay đổi, y vẫn được Tô Ngôn nâng trong lòng bàn tay để bảo vệ.

Và y còn hiểu thêm chính mình —

Thì ra Tô Ngôn cũng là hoàng tử của y.

….

Chiều hôm đó, Lục Tương Nam đã đến.

Anh vẫn cột một bím tóc sau gáy, mặc một chiếc áo len nhung màu vàng nhạt, trên ngực có hình heo Peppa màu hồng nhạt. Chiếc áo này và khí chất bên ngoài của anh rất mâu thuẫn với nhau, nên bỗng có cảm giác tương phản manh.

Thật ra so với cái tính thích chưng diện như chim công của Hạ Đình Vãn, Lục Tương Nam khá tùy ý với quần áo và cách ăn mặc. Trước khi lui giới, anh thường bị các nhà báo chụp đươc dáng vẻ xỏ dép tông mặc áo thun dính thuốc màu đi ăn khuya.

Nên lúc này tuy Hạ Đình Vãn có thấy hơi buồn cười, nhưng cũng chẳng thấy lạ.

Lục Tương Nam lo lắng nhìn chân Hạ Đình Vãn một lúc, thấy khí sắc y không tệ, anh mới cười trêu chọc một câu: “Sao, những ngày sống chung sau khi kết hôn có vẻ em thoải mái lắm đấy nhỉ?”

Nghe được cụm “Sống chung sau khi kết hôn”, mặt Hạ Đình Vãn thoáng đỏ bừng, còn Tô Ngôn vẫn bình tĩnh như thường.

Lục Tương Nam lập tức đứng lên chào: “Tô Ngôn, còn anh thì sao? Giờ Hứa Triết đang ở nước ngoài, nhưng vẫn cực kỳ lo lắng cho vết thương của sư đệ nên tôi đến thăm hai người, với cả lâu lắm rồi tụi mình cũng chưa tụ tập nhỉ.”

Lục Tương Nam, Hứa Triết và Tô Ngôn đã quen nhau rất nhiều năm, hơn nữa tính cách Lục Tương Nam thẳng thắn, nên không quá khách sáo với Tô Ngôn.

“Ừ, đã gần một năm không gặp cậu rồi, ăn bữa cơm này là một cơ hội tụ tập tốt đấy.” Tô Ngôn cười cười: “Đình Vãn ở chỗ tôi, hai người cứ yên tâm đi.”

Lục Tương Nam không hề để lãng phí thời gian, anh nhanh chóng kéo Hạ Đình Vãn vào phòng để y thử diễn một đoạn ngắn trong “Tìm”, là đoạn Từ Vinh vẽ Cố Phi.

Trước đó Hạ Đình Vãn cũng biết Lục Tương Nam đến đương nhiên là muốn khảo sát mình, mà y cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng lâu lắm rồi y không nghiêm túc diễn kịch, nên vẫn hơi căng thẳng.

Lục Tương Nam cũng không muốn y thật sự cởi hết quần áo diễn cảnh khỏa thân, nên chỉ bảo y nằm trên giường bày ra tư thế của Cố Phi, sau đó anh ngồi bên mép giường cầm kịch bản đọc lời thoại với Hạ Đình Vãn. Đương nhiên nói là đọc lời thoại, nhưng vẫn thật sự là lời của Từ Vinh.

Độ khó của việc diễn Cố Phi cũng nằm ở đây, cậu là người được vẽ, vì thế động tác lớn nhất cũng chỉ là chống người dậy, tất cả cảm xúc đều phải biểu diễn qua ánh mắt, vẻ mặt và những động tác rất nhỏ.

Sau đoạn đối diễn kéo dài chừng năm sáu phút này, vẻ mặt của Lục Tương Nam không hài lòng cho lắm. Anh khép kịch bản lại, nói: “Có thể gọi là đạt yêu cầu, nhưng nói thật là không quá kinh diễm cho lắm.”

Hạ Đình Vãn biết vị sư huynh này vẫn rất nghiêm khắc trong phương diện đóng phim, nhưng y cũng tự mình cố gắng ngẫm nghĩ rất lâu, đột nhiên nghe được lời nhận xét thế này nhất thời cũng cảm thấy mất mát khôn cùng.

“Anh biết đây chỉ là cách diễn mà em mới nghĩ ra bước đầu, vẫn chưa điều chỉnh, cách cực kỳ xa so với thành tựu. Nên đoạn diễn này có khuyết điểm là chuyện bình thường, nhưng đối với nhân vât Cố Phi và cảnh diễn này, anh vẫn phải nói chuyện với em.”

Lục Tương Nam nghiêng người về trước, nghiêm túc nói: “Em diễn quá khuôn phép, quá nghiêm chỉnh, không có cảm giác tinh túy nhất của cảnh diễn này… Ấy là dục vọng.”

Nói đến đây, Lục Tương Nam dừng một chút, bàn tay hơi siết lại như đang suy nghĩ tìm từ, sau đó mới nói: “Nhất định em phải hiểu rằng nhân vật Cố Phi này cực kỳ dũng cảm. Dục vọng của cậu ấy còn có sớm hơn cả dục vọng của Từ Vinh. Cậu ấy tự biết được điều này, thậm chí có thể nói khi quan hệ của hai người họ còn ở giai đoạn đầu tiên, chính cậu ấy là một thợ săn trời sinh, từng bước dẫn dắt Từ Vinh nảy sinh dục vọng với mình. Có lẽ là cố ý, hoặc chỉ vô ý thôi. “

“Em ngẫm lại một chút đi, trước chuyện này cậu ấy đã từng nhìn lén Từ Vinh vẽ tranh, đi loanh quanh bên cạnh Từ Vinh, thậm chí bị phát hiện khi đang lén lút ngửi quần áo đã giặt sạch của Từ Vinh phơi trên sân thượng…. Sau khi bị phát hiện, Cố Phi hoảng sợ, nhưng khi thấy phản ứng của Từ Vinh không hẳn là kháng cự, cậu ấy càng kiên định hơn, cũng rất mừng rỡ. Đây là một nhân vật rất mạnh mẽ, cũng rất có sức cuốn hút nội tại, nhất định em phải hiểu thấu được điểm này.”

Hạ Đình Vãn vừa nghe vừa gật đầu. Y khá khó chịu, những thứ này y cũng đã nghĩ tới rồi, y biết Cố Phi là nhân vật mạnh mẽ và chủ động hơn so với Từ Vinh, nhưng y lại không ngờ mình vẫn không thể diễn được mức độ đó ra ngoài.

“Rồi giờ nói đến cảnh diễn này. Cảnh diễn này tuy bên ngoài chỉ là Từ Vinh vẽ Cố Phi, nhưng trên thực tế lại là một cảnh giường chiếu trên tinh thần, đây là bản chất mà em phải diễn cho được. Em cảm thấy mình làm được chưa?”

Thấy Hạ Đình Vãn không nói lời nào, Lục Tương Nam lại lật kịch bản ra nói dứt khoát:

“Từ Vinh bảo, “Tôi không vẽ nhiều tranh cơ thể người cho lắm, nhất là chưa từng vẽ đàn ông, vì cảm thấy, cảm thấy…” Nói đến đây, Từ Vinh lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Cố Phi vẫn nhìn vào mắt Từ Vinh, lúc anh ta rũ mắt vẽ tranh cậu nhìn, Từ Vinh ngẩng đầu lên cậu vẫn đang nhìn. Khi thấy ánh mắt của Từ Vinh bắt đầu mơ màng, Cố Phi thoáng nghiêng vai về phía Từ Vinh một chút, rồi lại vươn tay vén lọn tóc rối trước mắt ra sau tai, lại đặt bàn tay lên phần đùi lõa lồ.”

“Đình Vãn, đoạn diễn này khi Từ Vinh nói chuyện, anh ta luôn nhìn trái nhìn phải. Nhưng mỗi động tác nhỏ bé của Cố Phi đều có sự chuyển động của tình dục một cách rõ ràng. Cậu ta đang ám chỉ cho Từ Vinh biết mình đang khát vọng – Muốn đến gần, muốn thân thể hai người quấn quýt lấy nhau. Cố Phi nghiêng vai về phía Từ Vinh, đây là một tư thế rất gần gũi, lúc vén tóc ra sau tai, cậu ấy lại đặt bàn tay lên đùi, đây là ngôn ngữ cơ thể rất phong phú, là tín hiệu tấn công. Nhưng nhất định em phải để vẻ mặt của mình theo kịp ánh mắt. Lúc nãy em nhìn anh, trong ánh mắt của em có thứ gợi cảm ấy không?”

Hạ Đình Vãn cúi đầu, y không có cách nào cãi lại, chỉ có thể thừa nhận: “Không có.”

Lục Tương Nam đặt kịch bản xuống, hỏi y: “Em hoàn toàn không nhận ra mình phải diễn như thế, hay là diễn không ra?”

Hạ Đình Vãn chần chừ một lúc mới nhỏ giọng đáp: “Là em không diễn tốt được. Em biết mình phải diễn theo hướng đó, nhưng… Diễn không ra.”

Lục Tương Nam cũng trầm mặc. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, bỗng hỏi một vấn đề vô cùng bất ngờ: “Đình Vãn, gần đây em có làm tình với Tô Ngôn không?”

Hạ Đình Vãn bối rối mấp máy môi một hồi lâu, cuối cùng vẫn thành thật trả lời: “Không, không có.”

Sau khi nói xong y suy nghĩ thêm một lúc rồi bổ sung: “Chân em bị thương, chỉ cần chịu lực là sẽ rất đau, nên cũng không có cách nào khác.”

“Em xem anh là con nít ngây thơ đấy à.” Lục Tương Nam hơi khinh thường nhíu mày: “Ở với nhau năm năm rồi, nếu chỉ muốn thỏa mãn tình dục thôi sẽ có rất nhiều trò đa dạng, chứ chỉ có mỗi cách là thịt đâm vào thịt thôi chắc?”

Nói đến đây Lục Tương Nam nheo mắt lại, hỏi thêm một câu: “Thế em chưa làm bao lâu rồi?”

Hạ Đình Vãn cảm thấy trong lòng mình đang trào dâng nỗi xấu hổ, tay chân cũng tê dại. Cuối cùng, y cam chịu nhỏ giọng đáp: “Lần ân ái trước là một tháng trước khi ly hôn.”

“Hèn gì.” Vầng trán đẹp đẽ của Lục Tương Nam hơi nhíu lại, anh thở dài, đáp: “Cứng đờ, chậm chạp, nên em mới diễn không được.”

_____________

Tui đã quay lại sau thời gian ốm yếu và cái máy tính bị hư cũng sửa đc rồi, giờ vẫn đăng truyện như bình thường nha.

Chân thành cảm ơn mọi người đã thăm hỏi và động viên tui, yêu mọi người nhiều lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc