TRƯỚC VÀ SAU LY HÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những tháng ngày kế tiếp vừa đẹp đẽ vừa lạ lùng.

Hạ Đình Vãn cảm giác được mình và Tô Ngôn đang lần nữa yêu nhau, yêu nhau thực từ tốn.

Nhưng cũng chính vì từ tốn nên cảm giác ngọt ngào ôn cố tri tân này càng lúc càng có ý nghĩa.

Tô Ngôn đã thẳng thắn nói với Doãn Ninh một lần, đến nay cậu bé vẫn không có cách nào chấp nhận sự thật mình không được ở cùng Ôn Tử Thần nữa.

Tô Ngôn theo ý Hạ Đình Vãn mà kiên định nói rõ cho Doãn Ninh biết, chuyện lần này không phải vì cậu bé đẩy Hạ Đình Vãn nên mới bị phạt một cách nghiêm khác, mà chỉ hi vọng Doãn Ninh có thể làm được lựa chọn mình muốn.

Doãn Ninh vẫn chưa có cách nào quyết định.

Tô Ngôn nghĩ một chút rồi sau đó sắp xếp người chăm sóc và tài xế mới, để Doãn Ninh tạm thời ở một căn nhà cách Hương Sơn không xa, chỉ cần muốn quay về lúc nào thì có thể về khi đó.

Tất cả những thứ khác vẫn giống như cũ.

Tô Ngôn không còn thường xuyên đi công tác như trước đây, anh hay nói chuyện công việc ở thư phòng. Có lẽ vì khá bận rộn, nên nom Tô Ngôn có vẻ rất mệt mỏi.

Nhưng Tô Ngôn không hề ngủ lại thư phòng.

Hai người họ tự nhiên ngủ cùng một nơi với nhau.

Trước khi ngủ, Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn sẽ cùng trùm chăn xem phim, từ phim kinh dị đến phim tình cảm, thậm chí còn vui vẻ xem phim hoạt hình. “Up” là bộ phim hoạt hình hai người thích nhất, mỗi lần 1998 chiếu phim này, họ đều phải cùng đi xem với nhau.

Hai người còn cùng nhau xem lại “Sắc, giới”* của Lý An.

*Sắc, giới là tên một bộ phim của đạo diễn Lý An trình chiếu lần đầu vào 2007. Bộ phim đã chiến thắng 7 giải tại lễ trao giải Kim Mã 2007 bao gồm những hạng mục chính như Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đồng thời chiến thắng ở hạng mục Phim châu Á hay nhất tại giải thưởng điện ảnh Hồng Kông lần thứ 27. Bộ phim còn được đề cử tại giải Quả cầu vàng, Giải thưởng Điện ảnh của Viện Hàn lâm Anh quốc (BAFTA) và đoạt giải Sư tử vàng tại Liên hoan phim Venice lần thứ 64. Lương Triều Vỹ được vinh danh Nam diễn viên xuất sắc nhất tại Giải thưởng điện ảnh châu Á và giải Kim Mã.

Hạ Đình Vãn nghĩ đến vấn đề đã từng xuất hiện khi lần đầu tiên xem phim này, bèn hỏi Tô Ngôn: “Anh nghĩ rốt cuộc Dịch tiên sinh có từng yêu Vương Giai Chi không?”

Tô Ngôn quay đầu lại: “Trong tiểu thuyết nguyên tác là không yêu, nhưng trong phim, tôi nghĩ là có. Lúc Vương Giai Chi dùng gối che kín mắt Dịch tiên sinh lúc làm tình, lúc nghe Vương Giai Chi hát “Thiên nhai ca nữ”, đều là yêu. Có lẽ… Lý An dịu dàng hơn Trương Ái Linh, ông không đành lòng để Vương Giai Chi chết đi mà không có tình yêu.”

Trên sống mũi cao thẳng của anh đang treo một chiếc kính gọng vàng. Tô Ngôn bị cận thị nhẹ, lúc nhìn thứ gì phải đeo kính, nom như một quý ngài nghiên cứu học thuật.

Hạ Đình Vãn nghe giọng nói trầm thấp chậm rãi của anh, bỗng thấy thật an toàn.

Y dựa sát vào lòng Tô Ngôn, sau đó giơ tay gỡ kính của anh ra và ném sang một bên.

Tô Ngôn cười cười rồi với lấy điều khiển để trên đầu giường tắt đèn, sau đó ôm Hạ Đình Vãn chui vào chăn.

Hạ Đình Vãn cảm thấy mình như một con koala nhỏ đang nằm trong lòng Tô Ngôn, lúc dựa vào người anh say giấc, dường như họ đã quay về thời điểm tân hôn.

Từ đầu đến cuối, hai người không hề làm tình như lúc trước.

Hạ Đình Vãn không thể nói rõ rốt cuộc là trong lòng mình đang để ý, hay là Tô Ngôn đang lo y để ý.

Trên phương diện này, hai người họ có sự ăn ý kì diệu, có thể cả hai đều đang lặng lẽ chờ đợi người kia khỏi hẳn.

Nhưng loại chờ đợi này cũng không hề làm tổn thương nhau.

Chân Hạ Đình Vãn càng lúc càng nhanh lành, dần dần y có thể dùng đầu ngón chân khấp khểnh đi lại. Nhưng Tô Ngôn không muốn để y dùng lực quá nhiều ảnh hưởng đến sự khôi phục của vết thương, nên đã chuẩn bị một chiếc xe lăn thông minh.

Ban đầu nghĩ đến việc ngồi xe lăn, Hạ Đình Vãn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng vừa dùng đã cảm thấy thích thú khôn cùng.

Xe của y không cần người khác đẩy đi, chính y có thể dùng tay tùy ý điều khiển, và cũng không có tạp âm gì. Cuối sân thượng ở tầng ba có thang máy, nhưng chỉ có thể đi tới sân của Tô trạch. Lúc này Hạ Đình Vãn có thể tự do đi lên xuống từ tầng ba đến đại viện.

Mỗi ngày dì Dung đều thay đổi thực đơn để chăm y béo tốt, ngoại trừ sáng trưa tốt ba bữa chính, xế chiều nào cũng sẽ làm đồ ngọt cho y ăn.

Hạ Đình Vãn thích ăn củ từ xay nhuyễn trộn việt quất dì Dung làm nhất, mỗi ngày đều bưng một chén ăn, sau đó lười biếng nằm dưới tán dù trong sân.

*Là một món ngọt làm từ củ từ xay nhuyễn, sau đó rưới mật ong và sốt việt quất cho vừa miệng.



Mùa thu tới, hoa hồng dần dần khô héo.

Cây ngô đồng trong sân đang đến mùa lá rụng, mỗi khi gió thổi qua, từng đợt lá rào rạt bay xuống.

Tô trạch thật sự rất đẹp.

Mặt trời lặn dần xuống phía tây, ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu xuống làn xe chạy, ánh sáng li ti tựa như hào quang chiếu sáng nhân gian trong mộng ảo.

Hạ Đình Vãn ngẩng đầu lên, y chợt nhớ đến lời Tô Ngôn đã nói — Trong mắt Tô Ngôn, y còn đẹp hơn cả lá rơi mùa thu, ve kêu mùa hạ, trăng sáng đêm đông cộng lại.

Y không kìm được, bỗng nở một nụ cười ngây ngô, sau đó nhặt một chiếc lá ngô đồng vàng ươm tỉ mỉ kẹp vào cuốn kịch bản “Tìm”.

Lúc Tô Ngôn trở về đã thấy Hạ Đình Vãn đang ngồi trong sân chờ mình, giống như một chú cún con trung thành.

Anh bước tới cởi chiếc khăn quàng cổ len Bvlgari ra cẩn thận quàng lại cho Hạ Đình Vãn.

“Tô Ngôn, ngày mai Kỷ Triển muốn đến thăm em, có được không.”

Hạ Đình Vãn tự nhiên giang hai tay chờ Tô Ngôn bế mình.

Dù y có xe lăn, nhưng bây giờ đang có Tô Ngôn ở đây, xe lăn có vẻ rất dư thừa.

Tô Ngôn cúi đầu bình tĩnh nhìn y một cái: “Bạn của em đương nhiên có thể đến bất cứ lúc nào.”

Hạ Đình Vãn muốn cười trộm, đương nhiên y biết Tô Ngôn rất hay ghen với Kỷ Triển. Nhưng dù trong lòng nghĩ thế nào, anh cũng sẽ biểu hiện rất bình tĩnh trước mặt y, càng sẽ không hạn chế tự do của y.

Sau khi ở chung lâu ngày, sẽ thấy những tâm tư nho nhỏ giữa hai người thật đáng yêu.

“Sư huynh cũng muốn đến. Em thấy hai người họ đều thăm em, chi bằng cứ hẹn cùng ngày đi.” Hạ Đình Vãn vùi mình trong lòng Tô Ngôn nghĩ chuyện khách đến: “Kỷ Triển lần đầu tiên đến nhà chúng ta, hơn nữa thầy không ở đây, sư huynh ở một mình ở thành phố H, đương nhiên đều phải chiêu đãi thật chu đáo.”

“Được.” Tô Ngôn nghe y nghiêm túc nói, sau đó không kìm được mà bật cười một tiếng: “Thật sự Lục Tương Nam đã lâu lắm không đến rồi.”

“Dạ.” Hạ Đình Vãn suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu hỏi: “Tô Ngôn, anh thấy em bảo ngày mai dì Dung sắp xếp ăn thịt nướng trong sân nhà mình có ổn không?”

“Được.” Tô Ngôn lại gật đầu, hình như anh nhớ đến chuyện gì đó, lại xoa xoa mặt Hạ Đình Vãn: “Chân cũng ổn nhiều rồi, không sợ ăn hải sản đúng không?”

Mắt Hạ Đình Vãn sáng bừng lên, y gật đầu thật mạnh.

“Vậy để mai tôi bảo người đưa mấy thùng cua sang đây.” Tô Ngôn thấp giọng nói: “Còn cả hàu, bào ngư với sò biển tươi này nọ nữa, tôi nhớ Lục Tương Nam cũng thích ăn hải sản. Em làm chủ bữa tiệc này, không thể sơ suất được.”

Bình luận

Truyện đang đọc