TRƯỜNG AN THÁI BÌNH

Bình thường có người lẳng lặng xuất hiện sau lưng, ai cũng sẽ giật mình, huống chi là trong bầu không khí quái dị thế này.

Tô Sầm nhíu mày nhìn bà lão trước mắt, cổ tay khô đét chống chiếc que cời lửa, tóc mai trắng xóa lộn xộn, gò má và hốc mắt đều hõm sâu, lúc này bà cũng đang nhìn Tô Sầm bằng đôi mắt đục ngầu và vô hồn.

Nếu bây giờ không phải ban ngày, mặt trời chói rọi soi sáng vạn vật, có lẽ Tô Sầm cũng bắt đầu tin trên đời này có yêu ma quỷ quái như lời Khúc Linh Nhi.

“Bà.” Lúc này Lục Tiểu Cửu đi từ sân sau ra, gọi bà lão.

Bấy giờ Tô Sầm mới nhớ ra, Lục Tiểu Cửu từng nói nó sống cùng bà, chắc đây là người bà nó kể.

“Chúng tôi lạc đường đến đây muốn tá túc một đêm, quấy rầy gia đình rồi.” Tô Sầm lấy mấy cục bạc vụn đưa qua: “Ít báo đáp xin cụ nhận cho.”

Bà lão không ư hử gì, đôi mắt vẩn đục trống rỗng và ngang bướng, nếu không phải thỉnh thoảng vẫn chớp thì chẳng còn ai nghi ngờ đây không phải người chết.

“Đây là gì thế?” Lục Tiểu Cửu bước lên lấy cục bạc vụn trên tay Tô Sầm, nó soi lên nắng, rồi quay lại hỏi Tô Sầm: “Là đá hả anh? Tại sao cục đá này lại phát sáng?”

Khúc Linh Nhi kinh ngạc: “Em không biết đây là gì?”

Lục Tiểu Cửu lắc đầu, vẻ khó hiểu cực kỳ chân thật.

Khúc Linh Nhi quay lại nhìn Tô Sầm, chỉ thấy người nọ đăm chiêu đứng đó một chốc, đoạn kiên nhẫn giải thích cho Lục Tiểu Cửu: “Đây là bạc, dùng để mua đồ, nếu em thích thì tặng cho em.”

Lục Tiểu Cửu cười hớn hở, vui mừng nhận hai cục bạc vụn.

Lại nói: “Tai bà em lãng rồi, anh nói vậy bà không nghe đâu, anh phải nhìn vào mắt cơ.”

Tô Sầm làm theo nói lại một lần, lúc này ánh mắt đăm đăm nhìn cậu của bà lão mới từ từ rời đi.

Biết là người sống Khúc Linh Nhi cũng thoải mái hẳn, quay sang trách Lục Tiểu Cửu: “Nhà có người còn khóa cửa làm gì? Sợ hết cả hồn.”

“Em bảo bà em không nghe thấy rồi mà.” Lục Tiểu Cầm ngắm nghía hai cục bạc: “Bà không mở cửa cho em từ trong nhà được, em đành khóa ngoài thôi.”

Tô Sầm bắt được vấn đề: “Tại sao phải khóa cửa?”

Theo lẽ thường trong nhà có người thì sẽ không khóa cửa, lỡ như có muốn đi lấy nước hay gì còn có cách ra ngoài. Nhưng hiển nhiên ở đây không vậy, trên đường đến cậu cũng có để ý, từng hộ trong thôn đều khóa chặt cổng sân, đúng ra thì Lục Gia Trang tách biệt với bên ngoài không có chuyện trộm cắp gì lẻn vào mới phải, nếu họ không đề phòng trộm thì đề phòng thứ gì?

“Đó là vì…” Lục Tiểu Cửu vừa định nói, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.

Người trong nhà đồng loạt nhìn ra, cả bà cụ đã lãng tai cũng nhìn theo mọi người.

Tiếng gõ cửa không to lắm, hơn nữa còn đúng nhịp ba dài một ngắn, chẳng qua không gian tĩnh lặng ở đây khiến âm thanh thêm phần rõ ràng.

Tiếng gõ cửa vang liền mười mấy tiếng vẫn không ai ra mở, Tô Sầm quay lại nhìn Lục Tiểu Cửu, mới thấy mặt nó trắng bệch, đứng đực ra đó, tròng mắt run rẩy viết rõ nỗi sợ hãi.

Tự dưng cậu ngờ ngợ lý do người ở đây phải khóa cửa rồi.

Cứ để người ta gõ cửa mãi cũng không phải cách, Tô Sầm hỏi: “Phải mở à?”

Lục Tiểu Cửu hoàn hồn, gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Sầm như sắp khóc: “Phải… phải mở.”

Tô Sầm hỏi thử: “Anh mở?”

Lục Tiểu Cửu ngẩn ra, sau đó mắt sáng rỡ, gật đầu thật mạnh với Tô Sầm.

Tô Sầm đi ra sau cửa, tay đặt trên then cửa dừng một lúc.

Cậu cũng muốn xem thử sau cánh cửa này là thú dữ lũ lụt gì lại làm người ta sợ đến mức này?

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, người hai bên cửa đều sững sờ.

Ngoài cửa không phải nước lũ cũng chẳng phải thú dữ, người đến mặc đồ trắng, chừng ba mươi, trông rất đường hoàng. Sau khi sửng sốt thì người nọ tự nhiên bước vào sân, gật đầu cười với Tô Sầm: “Thiết nghĩ đây là khách quý mới tới phải không? Lâu rồi Lục Gia Trang chúng tôi chưa đón khách lạ, xem kìa, tôi vui quá chẳng biết phải nói gì đây.”

Đoạn quay lại nói với Lục Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu cũng thật là, có khách quý đến thôn cũng không nói tiếng nào, thất lễ thì làm sao?”

Tô Sầm nhíu mày, cậu mới vào thôn cùng Lục Tiểu Cửu chưa tới một nén hương, còn chưa cả vào nhà, sao người này lại biết cậu tới?

“Là chúng tôi lạc đường vào vùng này, chưa đánh tiếng đã vào, có gì đụng chạm kính mong huynh lượng thứ.” Giơ tay không đánh mặt người cười, Tô Sầm khách sáo đáp lời, mắt lại liếc sang Lục Tiểu Cửu. Chỉ thấy người nó đang gồng cứng, người hơi ngả về sau, mũi chân dồn sức, là động tác lùi theo bản năng, nhưng vì bị uy hiếp mà phải cố gắng đứng yên.

Lục Tiểu Cửu sợ người này.

Người áo trắng hỏi: “Huynh đây họ gì?”

Tô Sầm vẫn dùng tên giả của cậu, Lý Húc.

Người nọ cười: “Ồ, quốc tính cơ đấy.”

“Nhà chúng tôi chỉ là nhà nhỏ, được tổ tiên phù hộ, không dám tự xưng to lớn gì.”

Người áo trắng lại hỏi: “Mới nghe Lý huynh nói lạc đường đến chỗ chúng tôi, xin hỏi Lý huynh đúng ra là muốn đi đâu?”

Muốn thử cậu đây mà, may mà trước khi đến Tô Sầm đã điều tra kĩ càng các huyện vùng này, cậu nhíu mày tỏ vẻ băn khoăn: “Nghe nói thôn Liễu Phố bán nhiều dược liệu, vốn là chúng tôi muốn đến đó mua dược liệu về, người chỉ người nói chúng tôi đi men chân núi là đến, không ngờ lại đi lầm đường.”

“Thế chắc Lý huynh đi ngược hướng rồi.” Người áo trắng cười lớn: “Liễu Phố ở Đông Nam núi Nhặng, chúng tôi ở Tây Bắc, Lý huynh muốn qua đó e phải đi hơn nửa núi Nhặng nữa cơ.”

Tô Sầm choàng tỉnh: “Hóa ra là vậy, thế chúng tôi nghỉ ngơi chốc lát rồi đi ngay.”

“Đã đến đây tức là có duyên, Lý huynh không gấp đi làm gì, không ngại hay ở lại đây mấy hôm, cũng cho chúng tôi tận tình chủ nhà.”

Hai người hàn huyên mấy câu, cuối cùng Tô Sầm nhận lời mới kết thúc. Trước khi đi, người áo trắng lại nói: “Huynh ở đây có quen không? Tiểu Cửu là trẻ con, hấp ta hấp tấp, sợ là có chỗ chưa được chu đáo, hay huynh vào ở nhà tôi?”

Người áo trắng vừa nói vừa nhìn sang Lục Tiểu Cửu, làm đứa bé sợ phát run.

“Khách sáo quá, chỗ này là tốt rồi.” Tô Sầm cười nói, ánh mắt lại lạnh tanh. Người áo trắng cũng không ép buộc, khách sáo thêm mấy câu rồi đứng dậy cáo từ.

Tô Sầm tiễn người ra ngoài, cài then rồi mới quay lại, hỏi Lục Tiểu Cửu: “Đây là ai?”

Lục Tiểu Cửu như vẫn chưa hết sợ, mãi sau nó mới bảo: “Vào nhà rồi nói.”



Ánh sáng trong nhà bị một gốc ngô đồng xum xuê rợp trời bên ngoài che khuất hơn nửa, vừa mở cửa ra một luồng hơi lạnh đã ập đến khiến người ta không khỏi rùng mình. Tô Sầm đứng làm quen một lúc mới nhìn rõ xung quanh, bày trí trong nhà đơn giản, nhìn qua là thấy sạch, bát đũa đều là hai bộ, có thể thấy là hai bà cháu nương tựa lẫn nhau.

Lục Tiểu Cửu xách ấm đồng trên bàn lên rót nước cho mình, uống một ngụm cho đỡ sợ, rồi mới nói với Tô Sầm và Khúc Linh Nhi: “Đó là người trong tòa nhà lớn.”

Tô Sầm và Khúc Linh Nhi kiếm cái ghế dài ngồi xuống, Tô Sầm hỏi: “Không phải em nói người trong tòa nhà lớn là người tốt à? Sao lại sợ thế?”

“Còn lâu em mới sợ!” Lục Tiểu Cửu gân cổ cãi: “Em chỉ… bị chuột rút thôi, không cử động được!”

Khúc Linh Nhi “À” một tiếng dài, “Thế em giỏi thật đấy, ruột rút bắp chân còn đứng được.”

Lục Tiểu Cửu bị vạch trần thì đỏ mặt, Tô Sầm khẽ cười, không trêu nó mà hỏi câu khác: “Sao hắn biết bọn anh đến đây?”

“Chuyện gì họ cũng biết hết.” Lục Tiểu Cửu cúi đầu, cửa khuôn mặt khuất trong tối: “Nhà nào mất gà, nhà nào có chó chết, nhà nào đánh con họ đều biết cả, thậm chí lúc trước nhà Tiểu Hoa ở đầu thôn mất con dao phay họ cũng biết luôn.”

Tô Sầm hỏi: “Thế nên các em sợ sống dưới sự giám sát của họ?”

“Đâu chỉ có giám sát.” Lục Tiểu Cửu nhìn quanh như kiêng dè thứ gì, cuối cùng mới mím môi nói nhỏ: “Họ muốn người trong thôn phải sống cùng một dạng, không được nói chuyện lớn tiếng, không được ra khỏi thôn, ăn cơm cùng một giờ, ngủ cùng một giờ, người ở đây không có gì là thuộc về chính mình hết.”

Khúc Linh Nhi cau mày, ngày xưa y ở Ám Môn còn không bị giám sát nghiêm ngặt như vậy, y khó hiểu nói: “Nếu không làm theo lời họ thì sao? Họ đánh các em à?”

“Không.” Lục Tiểu Cửu cười buồn: “Nếu không làm theo, họ sẽ mặc kệ.”

Khúc Linh Nhi: “Thế sao các em…”

“Mặc kệ có nghĩa là họ sẽ không cho bọn em cái ăn cái mặc nữa, kệ cho bọn em chết đói chết rét.” Lục Tiểu Cửu cắn môi: “Còn nhớ nhà Tiểu Hoa em vừa nói không? Con dao phay nhà họ không phải mất mà là họ giấu đi, sau này bị phát hiện thì người ta không cho nhà Tiểu Hoa đồ ăn nữa, khi phát hiện ra thì ba người nhà họ chết hết trong nhà rồi, ai cũng gầy đét, chỉ có bụng là gồ lên, mở ra xem thì… toàn là rơm rạ.”

Vừa dứt lời căn phòng bỗng chìm trong im lặng, bầu không khí lạnh lẽo dần lan ra, khiến người ta run rẩy. Tô Sầm mím môi, không muốn hỏi nữa, cậu sợ mình hỏi tiếp lại làm ra chuyện gì bất chấp hậu quả.

Lục Gia Trang này đâu phải thôn làng gì, mà là một chiếc lồng khổng lồ nhốt con người bên trong nuôi như súc vật, bày ra quy tắc, trói buộc hành vi, không nghe lời thì không cho ăn.

“Vô pháp vô thiên!” Tô Sầm nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo đáng sợ.

“Nên nếu các anh đi được thì mau đi đi.” Lục Tiểu Cửu cúi đầu nói nhỏ: “Các anh không phải người trong thôn, nếu các anh đi chắc họ không ngăn cản đâu.”

“E là không dễ dàng như vậy.” Tô Sầm nói: “Người vừa rồi khăng khăng muốn giữ bọn anh lại, chắc không đơn giản là hiếu khách đâu nhỉ?”

Lục Tiểu Cửu tái mặt: “Thế phải làm sao?”

“Bây giờ họ vẫn chưa biết ngọn ngành về bọn anh, có lẽ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” Tô Sầm từ từ đứng dậy: “Các em là người trong thôn, họ có thể lẳng lặng giấu các em đi, nhưng bọn anh thì khác, hai người sống đột nhiên biến mất, chắc chắn sẽ dấy lên nghi ngờ.”

“Hắn không muốn để bọn anh đi.” Tô Sầm nhìn cây ngô đồng ngoài sân, đăm chiêu nói: “Khéo lắm, anh cũng đang muốn thử xem hồ nước này sâu đến thế nào đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc