TRƯỜNG AN THÁI BÌNH

Giữa trưa, người trong tòa nhà lớn cố ý đưa thịt gà, vịt, cá đến, chiêu đãi như thật lòng coi Tô Sầm là khách quý, chẳng qua Tô Sầm không muốn ăn, chỉ qua loa mấy miếng, còn đâu bị Khúc Linh Nhi và Lục Tiểu Cửu chia hết.

Cơm nước xong, cả thôn lại trở về yên tĩnh. Lục Tiểu Cửu cầm cục bạc Tô Sầm cho ra dưới cây nhặt quả dại, bà lão thì bắc ghế ra sân ngồi tựa cửa, ngơ ngẩn nhìn vệt sáng dưới đất.

Những ngày tháng không bao giờ thay đổi, ngước mắt nhìn là thấy cả cuộc đời, cũng không di dịch chút nào vì sự xuất hiện bất chợt của hai người khác. Rõ ràng là người sống, lại sống như xác chết gần đất xa trời.

Có lẽ vì trong nhà tối tăm bí bách quá, Tô Sầm thấy khó thở, cậu gọi Khúc Linh Nhi muốn đi loanh quanh trong thôn.

Lục Tiểu Cửu đang nhặt hoa quả dưới cây nhìn hai người, chần chừ mãi vẫn không dám đi theo, nó chỉ dõi mắt nhìn hai người ra ngoài, không cam lòng nhìn một lúc lâu mới cúi đầu.

Nhà Lục Tiểu Cửu ở phía Đông Nam của thôn, bọn Tô Sầm đi về phía Tây nhìn từng căn nhà, quả nhiên nhà nào cũng khép chặt cửa, trước cửa mỗi hộ đều có một cỗ quan tài đỏ đã tróc sơn. Khắp thôn yên ắng trầm lặng, như vẫn còn ngủ say chưa tỉnh.

Đi mãi về phía Tây, họ nhìn thấy hai lối rẽ. Những căn nhà vốn ở hướng Đông Tây không còn nữa, trên hai con đường một thẳng về phía Nam, con đường còn lại thì chếch sang Tây Bắc.

Khúc Linh Nhi khẽ thốt lên, “Tô ca ca, mấy căn nhà này lạ quá.”

Tô Sầm ngẩng đầu, đứng giữa lối rẽ đăm chiêu nhìn hai dãy nhà khác thường.

Khúc Linh Nhi hỏi: “Chúng ta đi bên nào?”

Tô Sầm suy tư một hồi, rẽ vào con đường chếch phía Tây Bắc.

Khúc Linh Nhi vội bước theo, vừa đi vừa nói: “Tôi chưa thấy nhà cửa lạ thế này bao giờ đấy. Không phải nhà bình thường toàn tọa Bắc hướng Nam à? Mấy căn nhà hướng Tây Bắc là sao?”

Tô Sầm cũng chưa hiểu được, đành lắc đầu.

Những ngôi nhà dựng xiên này kéo dài suốt một dăm, đi càng sâu hai người mới phát hiện ở đây có cả những căn nhà hướng Nam, hướng Bắc, thậm chí hướng Đông, hướng Tây. Trông thì có vẻ lộn xộn, nhưng hình như lại có quy luật gì đó.

Chỉ có từng hàng quan tài sơn đỏ bày ngang là thẳng như cầm thước mà đo.

Phía cuối những căn nhà chếch về phía Tây Bắc là một bức tường cao.

“Hết đường rồi?” Khúc Linh Nhi đứng dưới bức tường ngước nhìn lên, bức tường này phải cao tới một trượng, gần bằng nóc nhà mấy căn nhà xung quanh, tường được xây từ đá mài vô cùng kiên cố.

“Tôi lên đó xem.” Khúc Linh Nhi ngón chân, mượn lực trên tường rồi phi thân lên, sau khi nhìn quanh thì y thốt lên: “Tô ca ca, mau lên xem này!”

Tô Sầm đứng dưới trợn mắt: “Tôi lên kiểu gì?”

“Tôi quên mất, huynh không biết võ công.” Khúc Linh Nhi cười: “Thế tôi nói cho huynh nghe nhé. Trong này lớn lắm, phải bằng nửa cung Hưng Khánh ấy. Rất nhiều phòng, nhiều cây, nhiều người nữa… Ơ, kia không phải là… á!”

Khúc Linh Nhi lộn người xuống, gần như cùng lúc đó hai mảnh ám khí sượt qua đầu y rồi cắm lên tường, lóe sáng.

“Sao thế?” Tô Sầm vội bước lên.

Khúc Linh Nhi chưa hết hoảng hồn: “Hắn thấy tôi rồi!”

Tô Sầm nhíu mày: “Ai?”

“Người áo trắng ở nhà Lục Tiểu Cửu hồi sáng đó!” Khúc Linh Nhi chau mày: “Hắn cách tôi xa thế, sao lại biết tôi ở đó nhỉ?”

Tô Sầm nhìn khắp người Khúc Linh Nhi: “Cậu không bị thương chứ?”

Khúc Linh Nhi lắc đầu, chợt nhớ ra thứ gì lại nói: “Phải rồi, vừa nãy lúc leo lên tôi có để ý nhìn thử mấy căn nhà chúng ta vừa đi qua, hình như trông chúng hơi lạ… giống như là hình vẽ gì đó vậy.”

“Hình vẽ?” Tô Sầm sửng sốt, vừa định hỏi tiếp thì một cánh cửa trên bức tường cao bỗng mở, sau đó một người đi ra, đúng là người áo trắng lúc sáng.

Người nọ thấy Tô Sầm thì mỉm cười, chắp tay hành lễ: “Lý huynh, lại gặp nhau rồi.”

Tô Sầm đáp lễ: “Lần đầu vào thôn muốn ra ngoài đi lại, không ngờ đến đây lại cùng đường nên người anh em này của tôi mới muốn lên kia dò đường, nếu có mạo phạm kính mong huynh lượng thứ.”

“Lý huynh khách sáo quá.” Người áo trắng cười lớn: “Thôn chúng tôi khác chỗ khác, đi lung tung dễ lạc đường lắm, lần sau Lý huynh muốn đi xem tôi có thể nhờ người dẫn huynh đi.”

Giọng Tô Sầm lạnh nhạt: “Không phiền huynh.”

Người nọ cũng thấy Tô Sầm không muốn đáp lời mình, bèn chắp tay cười: “Vậy Lý huynh cứ tự nhiên.”

Không ngờ Tô Sầm lại gọi hắn lại: “Xin hỏi một câu, quan tài trong thôn để làm gì?”

Người áo trắng sửng sốt, sau đó quay lại, đáp: “Quan tài, tất nhiên là để chứa xác.”

“Nhưng mấy cỗ quan tài đó đều trống không mà.”

“Giờ còn trống.” Người nọ bỗng cười bí hiểm: “Nhưng tương lai thì không.”

Tô Sầm nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo: “Huynh có ý gì?”

“Ý trong câu chữ thôi, ai cũng có lúc sinh lão bệnh tử, là người thì sớm muộn cũng đến ngày chết.” Người áo trắng nhếch mép cười: “Tôi xin phép.”

Vừa đi được hai bước hắn đã nghe Tô Sầm nói phía sau: “Mấy ngày trước có thôn dân phát hiện một hang động trên núi Nhặng, đào được hơn hai trăm thi thể bên trong nhưng mãi vẫn không tìm ra nguồn gốc, chắc không lâu nữa sẽ đến đây thôi nhỉ?”

Người áo trắng chững lại, sau đó vào trong sập cửa, hai cánh cửa va “rầm” vào nhau. Qua khe cửa chưa khép kín, Tô Sầm trông thấy một con đường hoa leo, giàn hoa mang khí chất cổ xưa, hoa lăng tiêu tràn trề sức sống kéo dài vào sâu trong sân, đối lập hoàn toàn với thôn làng chết chóc này.

“Tô ca ca.” Thấy người nọ đi rồi Khúc Linh Nhi mới nói nhỏ: “Liệu có đánh rắn động cỏ không? Hắn sẽ không gây phiền phức cho chúng ta chứ?”

“Coi như rung cây dọa khỉ đi, phải cho chúng biết trên lãnh thổ Đại Chu này vẫn còn vương pháp.” Tô Sầm rời mắt, môi mím lại, một lát sau mới quay đi: “Đi thôi.”



Hai người quay lại đường cũ về nhà Lục Tiểu Cửu. Hơn nửa canh giờ đã qua đi, những vệt đốm xuyên qua khe lá chiếu xuống chân tường giờ đã lên đến vách tường, hai người trong nhà vẫn bất di bất dịch, Lục Tiểu Cửu vẫn đang nhặt quả, còn bà cụ thì vẫn đờ đẫn nhìn vệt sáng dưới đất, ánh mắt không hề chuyển động.

Sau khi về Tô Sầm vào nhà ngay, cậu trải giấy và nghiên mặc lên trên bàn ăn nhỏ cũ kĩ, không biết lại muốn làm gì. Khúc Linh Nhi không dám quấy rầy, rảnh rỗi quá bèn ra ngoài nhặt quả với Lục Tiểu Cửu.

Mãi đến khi mặt trời sắp lặn cũng chưa thấy Tô Sầm ra ngoài. Thấy sắp đến giờ cơm, Lục Tiểu Cửu vội đi chuẩn bị bữa tối, Khúc Linh Nhi chơi một mình cũng chán, vừa định vào xem Tô Sầm làm gì, đi ngang qua cửa lại thấy bà cụ đang lẩm bẩm, bèn tập trung lắng nghe.

Lúc Tô Sầm xong việc ra ngoài mới thấy Khúc Linh Nhi đang nhoài người bên chân bà cụ, như đứa cháu thảo cung phụng bên gối.

Thấy Tô Sầm đi ra, mắt Khúc Linh Nhi sáng lên, vội gọi Tô Sầm lại báo hiếu cùng y.

Tô Sầm đã định ngó lơ đi tiếp rồi, song Khúc Linh Nhi lại kéo vạt áo cậu lại: “Tô ca ca nghe đi, hình như bà cụ này đang nói đến ‘người xấu’ gì này?”

Tô Sầm sửng sốt, ngồi xổm xuống nghe cùng Khúc Linh Nhi.

Nghe một lúc, Tô Sầm lắc đầu: “Không phải ‘người xấu’, hình như là… ‘đại nhân’[1]?”

[1] “Người xấu” và “đại nhân” trong tiếng Trung đọc gần giống nhau.

Khúc Linh Nhi lập tức lo lắng, nói nhỏ: “Thân phận của chúng ta bị lộ rồi? Bà ấy nhận ra huynh rồi?”

Tô Sầm mím môi ngẫm nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu: “Tôi đã giấu hết những thứ có thể chứng minh thân phận chúng ta rồi, bà ấy không thể biết được, có lẽ ‘đại nhân’ này là người khác.”

“Người khác?” Khúc Linh Nhi nói nhỏ: “Ở đây còn quan nào khác nữa à?”

Lục Tiểu Cửu ra khỏi phòng củi thì thấy hai người đang bò cạnh chân bà mình, chụm đầu thì thầm gì đó. Nó bèn thò đầu qua: “Các anh làm gì đấy?”

Khúc Linh Nhi giật thót, suýt ngồi bệt ra đất, y lườm Lục Tiểu Cửu: “Em lén la lén lút làm gì? Sao đi đường không có tiếng động vậy?”

Lục Tiểu Cửu ấm ức bĩu môi: “Rõ ràng là các anh lén lút mà.”

Tô Sầm đứng dậy nói: “Bọn anh nghe thấy bà nói chuyện, sợ bà muốn dặn dò gì nên mới sáp lại nghe.”

Lục Tiểu Cửu phất tay: “Vụ đó hả… Không có gì đâu, mọi ngày bà vẫn hay lẩm bẩm vậy mà, lúc thì là ‘đại nhân’, lúc còn nói ‘Tiểu Nhục chạy mau’ gì đó, các anh cứ kệ đi.”

Ở nơi Lục Tiểu Cửu không chú ý, Tô Sầm híp mắt, một tia sáng lạnh xẹt qua.



Dùng cơm xong, Lục Tiểu Cửu thu dọn nhà chính cho Tô Sầm và Khúc Linh Nhi ở, còn nó thì sang phòng nhỏ ngủ tạm với bà. Tô Sầm áy náy, Lục Tiểu Cửu lại lấy lý do giường ở đây lớn, ôm chăn đi luôn.

Vì Lục Gia Trang có thời gian ngủ nghỉ nghiêm khắc, phòng Lục Tiểu Cửu và bà đã tắt đèn từ sớm.

Tô Sầm ngồi cạnh giường đưa Khúc Linh Nhi một tờ giấy: “Nhìn xem có phải hình vẽ cậu thấy hồi chiều không?”

Khúc Linh Nhi trải giấy ra, sau khi nhìn rõ thì sững người: “Tô ca ca, huynh làm kiểu gì thế?”

Chỉ thấy trên giấy có một khung vuông ngay ngắn, trong khung lại có khung nhỏ, mấy đường kẻ kéo dài từ các góc, cuối cùng nối liền khung lớn và khung nhỏ.

Dưới ánh nến lờ mờ, khuôn mày tuấn tú của Tô Sầm thả lỏng: “Vốn dĩ tôi cũng chỉ định thử thôi, tôi vẽ lại những chỗ chúng ta đã đi qua ra, sau đó thấy hơi quen, bèn bổ sung thêm trên cơ sở vốn có rồi thành ra thế này.”

“Chính là thế này đây.” Khúc Linh Nhi nghiêm túc gật đầu, sau đó cau mày ngắm nghía hình vẽ: “Nhưng đây là gì? Cái hộp à?”

“Là một bàn cờ.” Tô Sầm nhận lại tờ giấy: “Là bàn cờ trong Lục Bác Kỳ.”

Khúc Linh Nhi nghiêng đầu: “Lục Bác Kỳ là thứ gì?”

Tô Sầm nói: “Lục Bác Kỳ là một dạng kỳ hý cổ xưa, cũng là hình thái ban đầu của rất nhiều loại cờ. ‘Đánh cờ’ mà chúng ta hay nói, có chữ ‘đánh’ ấy chính là ‘bác’ trong Lục Bác Kỳ. Bắt nguồn từ Thương, thịnh hành vào Xuân Thu Chiến Quốc, truyền đến Tần Hán, sau thay đổi vài lần, đến khoảng Đông Hán thì thất truyền. Tôi cũng chỉ biết được đôi chút qua dã sử sau này, thấy nó quen mắt là bởi trước đây từng suy luận cấu tạo và cách chơi của loại cờ này trong lúc rảnh, còn chút ấn tượng mà thôi.”

“Cả Lục Gia Trang nhìn từ trên xuống là một bàn cờ khổng lồ? Thế bức tường cao chúng ta thấy lúc chiều là của khung nhỏ ở giữa đúng không?” Khúc Linh Nhi khó tin nhìn tờ giấy: “Bàn cờ lớn như vậy, chơi kiểu gì?”

Tô Sầm lắc đầu: “Truyền rằng Lục Bác Kỳ được thiết kế dựa trên tranh bát quái thái cực. Thái cực sinh lưỡng nghi…” Tô Sầm chỉ vào khung nhỏ giữa tranh: “Ý là chỗ này là thủy, bên trong có hai con cá đen trắng. Lưỡng nghi sinh tứ tượng, là bốn vòng tròn trên bàn cờ. Tứ tượng sinh bát quái, ứng với tám phía quanh bàn cờ. Tuy bàn cờ này có vẻ xa xưa nhưng nội dung bên trong lại phức tạp rất nhiều, thậm chí bày binh bố trận đều suy diễn từ đây.”

Khúc Linh Nhi ngẩn ngơ lắc đầu: “Nghe không hiểu.”

Tô Sầm khẽ cười, ngón tay trỏ khẽ gõ lên mép bàn, cậu vừa suy tư vừa nói: “Thôn dân không lánh được, quan tài trước cửa, giờ lại thêm bàn cờ khổng lồ, thôn này ngày càng thú vị.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa trống rỗng vang lên ngoài sân.

Cốc… cốc… cốc…

Từng tiếng từng tiếng nhanh dần, dần tạo thành khí thế dồn dập.

Bình luận

Truyện đang đọc