TRƯỜNG AN THÁI BÌNH

Thấy vẻ ngập ngừng thoáng qua trên mặt Liễu Trình, Tô Sầm biết mình lại đoán đúng rồi. Bài sách luận liên quan đến con đường quan lại cả đời của mình, đừng nói là đề bài, bảo cậu đọc thuộc từng chữ cũng không thành vấn đề, thế nhưng Liễu Trình lại do dự, chứng tỏ bộ Lễ không phát hiện bài thi của Liễu Trình trong kho hồ sơ không phải chuyện ngẫu nhiên.

Liễu Trình dừng bước, nhíu mày nhìn Tô Sầm: “Ngươi nghi ngờ ta giết Điền Bình Chi?”

“Hạ quan không dám, chẳng qua vụ án này có vài chỗ dính dáng đến Liễu tướng, tôi cũng chỉ muốn bóc tách từng chút, sớm ngày rửa sạch hiềm nghi giúp Liễu tướng.” Tô Sầm cụp mắt, trông cũng ra dáng hiền lành vô hại lắm… nếu như không phải người này vừa ngoạm lão một phát.

“Hạ quan nghe nói Liễu tướng có một cậu em rể tên Ngô Đức Thủy, là môn lại ở chợ Đông, theo điều tra thì Ngô Đức Thủy đã mở cổng chợ cho hung thủ vào ngày xảy ra vụ án, sau đó lại có người chuốc rượu hại chết gã tại phường Quy Nghĩa, Liễu tướng có biết chuyện này không?”

Liễu Trình toan cất bước: “Chỉ là anh trai một thiếp thất trong nhà thôi, ta chưa từng qua lại với người đó, chết rồi thì liên quan gì đến ta?”

Tô Sầm lập tức đuổi theo: “Nhưng rượu hôm đó khiến gã chết sặc là Hoàng Lư Thiêu do Lư Châu tiến cống, thử hỏi một môn lại như gã sao có thể uống được rượu ngự trong cung chứ?”

“Tiện nội trong nhà thường xuyên đưa đồ về nhà mẹ, ta chưa hỏi đến những chuyện này bao giờ.”

Tô Sầm ra vẻ bất ngờ: “Chúng tôi đã bắt được tên áo đen xúi giục Điền bá gây án, người đó đã khai Liễu tướng là hung thủ giết Điền Bình Chi năm đó, Liễu tướng giải thích thế nào?”

Liễu Trình khựng lại, lạnh lùng lườm cậu, ánh mắt tẩm độc như muốn ghim chết Tô Sầm trên lối đuôi rồng. Cuối cùng lão cười khẩy: “Xem ra Tô tài tử đoạt chức Trạng Nguyên với bài luận phản đối tranh đấu đảng phái hôm ấy giờ đã chọn được chỗ đứng rồi.”

Tô Sầm thản nhiên đáp: “Tôi đứng đâu không phải vấn đề, phá án phải dựa vào bằng chứng xác thực.”

“Vậy ta muốn hỏi Tô đại nhân câu này, vụ án này ai điều tra với ngươi? Bây giờ người áo đen đó đang ở đâu? Chính ngươi thẩm vấn hắn hay chỉ là lời một phía của kẻ khác? Tô tài tử đừng quên ở kỳ khoa cử năm đó ta cũng chỉ là một sĩ tử bình thường, ta có bản lĩnh tày trời thế nào mà có thể ra khỏi buồng thi để giết người, sau đó còn có người che giấu cho ta?”

“…” Tô Sầm đứng sững lại.

Hôm đó là Kỳ Lâm điều tra chỗ ở của Ngô Đức Thủy ở phường Quy Nghĩa theo lời cậu, cũng chính Kỳ Lâm dẫn dắt đến Liễu Trình qua vò rượu và tấm chăn. Người áo đen bị nhốt dưới địa lao của cung Hưng Khánh, tin tức đó là Khúc Linh Nhi mang về cho cậu, nhưng theo lời y thì khi ấy người kia đã bị tra tấn thảm hại, có khi nào khẩu cung đã bị bóp méo rồi không?

Liễu Trình vỗ lên mặt Tô Sầm: “Đừng có khi không bị người ta lợi dụng mà cứ tự cho mình là đúng, ky cóp cho cọp nó tha, cuối cùng người đau chính là ngươi đấy.”

Đợi người đi xa rồi Tô Sầm mới từ từ hoàn hồn, ngón tay lạnh buốt hơi run rẩy. Nhìn ra xa, đám mây đen dày đặc trôi tới từ phía đông, bay qua mái lầu của Hoa Ngạc Tương Huy Lâu trong cung Hưng Khánh, có vẻ sắp mưa to rồi.

Cuối cùng Tô Sầm vẫn về đến nhà trước khi trời mưa, vừa bước chân vào cửa, cậu đã nghe thấy tiếng sấm rền kéo màn mưa trút xuống.

Tô Sầm thầm nghĩ “may quá”, nhưng không đợi cậu thở đều lại, cổng viện đã lại mở ra, một người cầm chiếc ô lụa màu thiên thanh bước vào, dưới tán ô là một đôi mắt nhạt màu.

Khúc Linh Nhi nghe tiếng mở cửa mới ngáp dài ra khỏi phòng, vừa đi vừa hỏi: “Tô ca ca, diện Thánh có thuận lợi không? Hoàng đế nhỏ…”. Thấy rõ người đến, y lập tức khựng lại, ngay sau đó lại tót thẳng vào trong như mèo bị giật mình, chỉ sợ Kỳ Lâm đ ến bắt y về địa lao.

Kỳ Lâm nhìn vào buồng trong, sau đó bình tĩnh nói với Tô Sầm: “Vương gia muốn gặp ngài.”

Muốn trốn cũng không được, Tô Sầm thầm thở dài, nói: “Vậy phiền Kỳ thị vệ đợi ta thay đồ.”

Tô Sầm về phòng ngủ của mình, để lại Khúc Linh Nhi và Kỳ Lâm đứng nhìn nhau. Khúc Linh Nhi gò bó hẳn lên, đứng không yên mà ngồi cũng không xong, cuối cùng chỉ nghĩ không đắc tội người này được, đắc tội rồi sau này y cũng không có kết cục gì tốt đẹp, bèn vơ một chiếc khăn tay lên, cười tủm tỉm lau nước trên mặt giúp hắn: “Kỳ ca ca, oan gia nên giải chứ không kết, huynh xem chủ nhân nhà huynh thích Tô ca ca nhà ta như vậy, chúng ta cũng chẳng tránh được mặt nhau, cũng không thể cứ căng thẳng thế này mãi chứ?”

Kỳ Lâm bắt lấy cổ tay trắng nõn kia, Khúc Linh Nhi vội vàng lùi lại, tiếc là đã bị người kia giữ chặt, Kỳ Lâm lạnh lùng nhìn khuôn mặt hoảng loạn của y: “Sói con? Tạp chủng?”

Khúc Linh Nhi thầm nghĩ tên này thù dai thật, mấy câu mình chửi dưới địa lao hôm đó mà cũng nhớ được hết. Y vội cười nịnh nọt: “Sao lại thế được? Chắc chắn Kỳ ca ca nghe nhầm rồi, đêm đó Kỳ ca ca còn ôm ta cả đêm cơ mà, với Kỳ ca ca ta cũng chỉ có lòng ngưỡng mộ, sao có thể chửi huynh được?”

Kỳ Lâm giơ tay kia lên, Khúc Linh Nhi giật thót, hắn muốn dứt luôn cổ tay y? Hay là muốn bẻ mấy ngón tay?

Chỉ thấy người kia nhẹ nhàng cầm chiếc khăn vuông của y: “Ta tự làm.”

“Ha ha ha… Được.” Khúc Linh Nhi rụt tay lại.

Đúng lúc này, Tô Sầm cũng đã thay sang thường phục, Khúc Linh Nhi thấy cậu, lập tức thở phào như được đại xá.

Kỳ Lâm đứng dậy, tiện tay nhét khăn vào ngực: “Đi thôi.”

Khúc Linh Nhi tiễn ra tận cửa, còn hung dữ trợn mắt nhìn bóng lưng Kỳ Lâm, trước lúc đi còn nhón của y một cái khăn nữa chứ, đúng là đáng hận!

Im lặng suốt dọc đường, Tô Sầm biết những gì mình nói với Thiên tử hôm nay chắc chắn không giấu được Lý Thích, cũng biết mưa to thế này Lý Thích còn gọi cậu tới chắc chắn là để hỏi tội. Tô Sầm thầm nghĩ rất nhiều cách vun vén cho qua, cuối cùng quyết định vẫn nói thật. Dù sao chính cậu đồng ý với Lý Thích không đụng vào vụ án kia trước, cậu thất tín, cũng không trách Lý Thích tức giận. Có điều sau mấy lần tiếp xúc, Lý Thích cũng không hẳn là người không thấu tình đạt lý, biết dùng tình lý đả động người khác, cậu không tin Lý Thích sẽ thật sự làm gì cậu.

Kỳ Lâm dẫn người đến nơi thì dừng lại. Tô Sầm sửng sốt, đây không phải Cần Chính Vụ Bản Lâu mà Lý Thích hay xử lý công vụ, cũng không phải căn phòng của Ninh Vương phi cậu từng ở hồi trước, mà là tẩm cung thật sự của Lý Thích, nơi cậu chưa từng đặt chân đến.

Kỳ Lâm nhắc cậu “Tự lo liệu lấy”, sau đó mở cửa tỏ ý mời vào.

Mùi đàn hương quấn quýt lan tỏa khắp phòng, sắc trời mờ tối, trong phòng cũng không thắp đèn mà chỉ có một ngọn nến leo lắt trong noãn các. Tô Sầm chậm rãi bước qua, chỉ thấy người đang ngồi dưới ánh nến, đường nét khuôn mặt sắc bén hơn mọi ngày. Hắn mặc bộ trường bào màu đen, ngực áo hơi mở, mái tóc dài tản mát, trông như trang phục khi ngủ. Lúc này, hắn đang tựa lên bàn đọc sách.

Tô Sầm định bước lên, Lý Thích cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Quỳ xuống.”

Tô Sầm sững lại, ngoài lần đầu tiên tới đây cậu quỳ đến gần chết ra thì Lý Thích chưa từng yêu cầu như vậy, câu cũng không quỳ thêm lần nào khác. Hoàn hồn lại, Tô Sầm không dám bước thêm nữa, quỳ xuống tại chỗ.

May sao lần này Lý Thích không bắt cậu quỳ lâu lắm, hắn giở hai trang sách rồi ném lên bàn, bước xuống sạp đi về phía cậu.

Sấm chớp ngoài cửa sổ rền vang, Tô Sầm nương theo một tia chớp nhìn rõ khuôn mặt người kia, ánh mắt tàn nhẫn lạnh băng, hệt như một loài thú dữ khát máu!

Hắn hoàn toàn không cho cậu cơ hội giải thích, mà muốn giết cậu ngay lập tức!

Tô Sầm vội vàng đứng dậy, hoảng hốt lùi lại, song cậu chưa kịp đứng vững thì một bàn tay đã túm chặt vai cậu, sức lực khủng khiếp ấn cậu quỳ sụp xuống đất.

“Vương gia…” Tô Sầm hoảng sợ lên tiếng, mày nhăn nhíu lại vì đau.

Lý Thích bóp chiếc cằm hơi nhọn ép cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, lạnh lùng hỏi: “Ta đã nói gì với cậu?”

“Tôi…”

Tô Sầm chưa kịp đáp lời đã lại bị hắn đẩy xuống, một bàn tay túm lấy cổ áo cậu kéo về phía sau, hắn làm ngơ sự vùng vẫy của cậu, thoắt cái đã khóa hai cánh tay Tô Sầm lại sau lưng.

Ký ức tàn bạo về lần đầu tiên quá đỗi sâu sắc, từng tấc tri giác trên cơ thể cậu đều đang kêu gào cậu tránh xa: “Đừng…”. Tô Sầm run rẩy rụt về sau, rồi lại bị người nọ nắm cổ chân kéo lại, một lần kéo, y phục bên dưới cũng rách theo. Ánh mắt của người kia lạnh lẽo, vẻ sợ hãi của cậu phản chiếu lại trong đôi mắt sâu không thấy đáy, hình ảnh Tô Sầm trong đôi mắt kia không giống một con người, mà là một con vật đang đợi hắn làm thịt.

“Ngài… Vương gia! Ngài nghe tôi nói, tôi không điều tra nữa, không bao giờ điều tra vụ án kia nữa!” Cậu mà không biện bạch cho mình đôi câu thì cậu tin chắc rằng mình đừng mơ sống sót ra khỏi cánh cửa này hôm nay!

Lý Thích dừng lại, nâng tay vuốt v e gò má ướt sũng mồ hôi, sau đó bàn tay ấy che lên hàng mi run rẩy của cậu.

“Muộn rồi.” Lý Thích nói.

Bàn tay còn lại ấn xuống hông cậu, thúc hông chiếm đánh!

Bóng tối khiến nỗi sợ càng thêm sâu sắc, đau đớn cũng thêm phần rõ rệt! Cậu từng đau, cũng từng ăn quả ngọt, nhất là sau khi nếm trải vị ngọt xong lại càng khó chịu đựng đau đớn. Cái đau như xé rách ấy xộc thẳng lên não, cơ thể gần như gồng lên hết cỡ, đầu óc trắng xóa.

Sau đó là một màn mưa gió bão giông không ngừng nghỉ, sấm chớp đùng đoàng bên ngoài cửa sổ cũng không bì kịp sự mãnh liệt tàn bạo trong phòng. Hắn là loài thú dữ điên cuồng, ăn tươi nuốt sống, chỉ muốn nuốt cả thịt lẫn xương của người kia vào bụng.

Đôi mắt kia run rẩy liên hồi giữa lòng bàn tay, mỗi lần hàng mi quệt qua đều sẽ mang theo chút ướt lạnh, từ từ đã thấm ướt cả bàn tay hắn.

Cuối cùng Lý Thích mới chịu buông tha, nhìn dòng nước mắt dồn nén hồi lâu cuối cùng cũng trào ra, chảy xuống bên tai, hòa cùng mồ hôi thấm ướt tóc mai đen nhánh.

“Đau… Tôi đau…” Bờ môi tái nhợt run run đã không thể nói thành câu hoàn chỉnh mà chỉ có thể thốt lên từng tiếng vụn vỡ.

“Được rồi.” Lý Thích rút ra, bế ngang cậu lên giường, hắn nhíu mày nhìn chất lỏng đỏ tươi dính nhớp giữa đùi cậu. Hắn thầm nghĩ, lần này ra tay ác quá rồi, lát nữa phải cho chút ngọt ngào dỗ lại mới được. Lý Thích nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cậu: “Đau là để cậu nhớ.”

“Tôi nhớ rồi…” Tô Sầm rì rầm: “Tôi cũng nhớ ra rồi… đây không phải lần đầu tiên ngài muốn giết tôi đúng không?”

“Lần đầu tiên là ở cổng cống viện… người muốn giết tôi… là ngài đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc