TRƯỜNG AN THÁI BÌNH

Phong Nhất Minh lại về kinh.

Lý do thì là về bẩm báo, nhưng bây giờ không phải năm mới, cũng chẳng lễ tết gì, bẩm với báo cái gì?

Tô Sầm trơ mắt nhìn người nọ mang đầy thùng quà cáp vào cung Hưng Khánh, lại bị Lý Thích vô tình đuổi ra.

Phong Nhất Minh bị vậy cũng không giận, thua keo này ta bày keo khác, thế là y gói ghém đồ đạc sang tá túc Tô Sầm.

Tô Sầm thấy Phong Nhất Minh lặn lội xa xôi từ Dương Châu mới, mình mẩy bụi bặm chưa kịp cả phủi đi, thế là cậu mềm lòng gật đầu, kết quả một bước sa chân để hận ngàn đời.

Sự thực chứng minh, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.

Sau đó, ngày nào Tô Sầm trở về từ Đại Lý Tự cũng thấy Phong Nhất Minh ở trong sân nhà mình, ngồi trên ghế nằm của cậu, uống trà của cậu, sai bảo người hầu của cậu, cực kỳ tự nhiên.

Phong Nhất Minh là người phương Bắc, thích tinh bột, khẩu vị nặng, ngày nào cũng xúi A Phúc nấu cơm cho nhiều muối nhiều cay, Tô Sầm lại là người phương Nam chính cống, quen ăn nhạt, tối đó ăn xong nóng họng khản cổ, mấy ngày sau không mở miệng được.

Phong Nhất Minh thích trà đặc, nhà họ Tô ít đi mấy lạng lá trà một ngày, có lần Tô Sầm uống một chén của y, cả đêm không ngủ được.

Sau mấy ngày Tô Sầm cũng quen, coi như trong nhà không có người này. Hai người sinh hoạt riêng biệt, ăn hai phần cơm, uống hai loại trà, thỉnh thoảng vẫn có thể hòa bình ngồi chung phòng, cùng ngắm hơi thu tan hết, kể ra cũng hòa thuận.

Tô Sầm bưng trà Bích Loa Xuân của mình, hỏi: “Ngày nào ngươi cũng chạy đến kinh thành thế này, không sợ có người tố cáo ngươi tự ý rời chức à?”

Phong Nhất Minh nhấp một hớp Thiết Quan Âm của y: “Ai thích tố thì tố, đúng lúc điều ta về kinh, bớt việc ta còn vui đây.”

Tô Sầm khẽ cười: “Chẳng qua ngươi thừa biết Dương Châu không rời được ngươi thôi.”

Xác Diêm Lệnh mới bãi bỏ chưa đến một năm, Phong Nhất Minh nhậm chức Giang Hoài Diêm Thiết Chuyển Vận Sứ, quản lý muối, sắt và vận tải cả vùng Hoài Nam đạo. Hoài Nam đạo là nơi tụ tập dân buôn, lãi muối lại càng quan trọng, thuế nộp lên cuối năm ngoái lấp đầy cả quốc khố. Bây giờ Phong Nhất Minh không phải sợ gì, không còn là chức quan nhỏ phải dọa chết buộc tội để giữ mạng nữa.

Tô Sầm nhìn vệt đỏ cuối cùng vương bên trời, bỗng hỏi: “Không cam lòng vậy sao?”

Phong Nhất Minh bật cười: “Nếu là ngươi, ngươi cam lòng được?”

Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ, đến khi tia sáng cuối cùng vụt tắt mới nói nhỏ: “Không cam lòng.”

“Ta từng hỏi hắn, chúng ta giống nhau như vậy sao hắn lại chọn ngươi?” Phong Nhất Minh bưng chén trà đã lạnh, khẽ cười: “Đoán xem hắn nói gì?”

Tô Sầm ngẩng đầu, cậu nhớ khi ở Dương Châu từng vô tình nghe được Phong Nhất Minh nói chuyện với Lý Thích, khi đó Phong Nhất Minh đã gào lên hỏi – Tại sao lại là hắn?

Lúc đó cậu không nghe đến cuối cùng, nếu không phải nói cho cậu, cậu không muốn biết.

Nhưng bây giờ Phong Nhất Minh nhắc đến, tự dưng cậu lại hơi tò mò.

Phong Nhất Minh nở nụ cười xen lẫn bi thương: “Hắn nói, không giống.”

Tô Sầm sững người: “Không giống chỗ nào?”

“Ta cũng muốn biết không giống ở đâu.” Phong Nhất Minh lắc đầu, cười tự giễu: “Nên ta đến đây xem chúng ta không giống chỗ nào.”

Tô Sầm cười khẽ, giơ chén lên: “Giờ đã thấy chưa?”

Phong Nhất Minh cũng giơ chén, Thiết Quan Âm đã nguội chạm nhẹ vào chén Bích Loa Xuân, “keng” một tiếng sóng nước dập dờn, Phong Nhất Minh cười: “Đúng là khác xa.”



Vụ án của Điền Bình Chi được lập lại là nhờ Tô Sầm trăm đắng nghìn cay cố gắng. Với tính cách của Trương Quân, đời nào hắn chịu mó vào những vụ án có thể rước vạ này, năm đó hắn và thầy lâm vào hiểm cảnh vì vụ án này, những gì họ điều tra được đều bị xóa sạch. Nếu chỉ dính dáng đến Ám Môn thì thôi, nhưng dường như còn có cả người trong triều liên đới vào đó, rút củ cải ra cả bùn, hắn không biết bên dưới còn kéo theo bao nhiêu người nữa.

Hơn nữa đến giờ vụ án đã phủ bụi nhiều năm, người biết chuyện đã không còn, cả Điền bá luôn cố chấp với vụ án cũng đã yên giấc ngàn thu, hắn thực sự không biết vụ án này còn gì phải điều tra tiếp nữa?

Tô Sầm lại không nghĩ vậy. Một vụ án, một mạng người, trả lại chân tướng sáng tỏ cho thiên hạ là an ủi người sống, tôn trọng người chết, dù cho bao nhiêu năm trôi qua cũng không nên vứt nó vào xó, để nó phủ bụi.

Trương Quân bị Tô Sầm quấn lấy phiền không chịu nổi, xin nghỉ trốn ở nhà mấy hôm. Vậy mà Tô Sầm lại tìm đến tận cửa, lấy lý do thăm bệnh vào xa xả một tràng đạo lý, làm hắn không có bệnh cũng đâm ra bệnh.

Trương Quân bị quấn lấy cũng hết cách, cuối cùng đành gật đầu, nhưng phải có quy ước. Cậu có thể tra nhưng phải làm bí mật, hơn nữa tra được tới đâu buộc phải báo cho hắn, hễ đến nước không thể khống chế thì Tô Sầm phải nghe hắn, nói dừng là dừng.

Tô Sầm nào còn nửa chữ “không” nào. Ngay tối hôm đó cậu đã thức khuya chỉnh lý lại toàn bộ manh mối, cuối cùng đưa ra kết luận, không thể tự dưng tạo ra vụ án được, phải có chỗ để bắt tay vào, vậy nên cậu phải tìm được thi thể của Điền Bình Chi trước.

Năm đó cái chết của Điền Bình Chi được cho là do đột quỵ, chôn thẳng phía sau cống viện. Trần Quang Lộc đào thi thể lên để điều tra, sau được ngỗ tác chứng thực là chết do hen suyễn. Cuối cùng vụ án còn dang dở, người duy nhất biết sự thực là Trần Quang Lộc đã cưỡi hạc về Tây, ngỗ tác kia thì không rõ tung tích, vậy thi thể Điền Bình Chi đi đâu rồi?

Đại Lý Tự có hầm băng chuyên dụng để lưu trữ thi thể, nhưng đó cũng chỉ để lưu trữ tạm thời, nhiều năm vậy rồi chắc chắn thi thể không còn trong hầm băng.

Nếu chưa thể kết án, theo cách nghĩ của Trần đại nhân, chắc chắn ông sẽ không xử lý qua quýt mà để lại đâu đó đợi sau này điều tra tiếp.

Năm xưa Trần Quang Lộc tức giận rời kinh, quyết tâm liều chết đến Lục Gia Trang, vậy ông sẽ giấu thi thể ở đâu?

Nếu cậu là ông Trần, cậu sẽ để thi thể ở chỗ nào?

Càng suy nghĩ, một nơi càng hiện rõ trong lòng cậu. Nếu vụ án chưa kết thúc thì để lại cho người sau tra tiếp, vậy nên phải để mọi thứ lại nơi ban đầu…

Thi thể vẫn còn ở cống viện!

Nghĩ rõ ràng xong, Tô Sầm sáng tỏ. Sáng sớm hôm sau cậu đã tới Đại Lý Tự xin nghỉ, sau đó về nhà thay thường phục. Nghe phải đào thi thể, Phong Nhất Minh rảnh phát chán trong nhà cũng đòi theo góp vui, Tô Sầm thầm nghĩ thêm người thêm sức, cũng đỡ cho người này ngày ngày ở nhà báo hại cậu, bèn dẫn người theo.



Nói đến thi thể thì phải nhắc đến một người, trước khi hai người đến cống viện thì sang phủ Thái phó đi một vòng trước, xách Ninh Tam Thông đang uống trà nghe hát ra.

Không ngờ lại gặp được người quen ở phủ Thái phó.

Từ hôm đó Thẩm Vu Quy được cứu khỏi Lưu Khang rồi được Ninh Tam Thông đưa về nhà chữa trị, sau lại được cụ Ninh nhận làm cháu vẫn luôn ở nhà họ Ninh. Lần này đám Tô Sầm đến nơi, vừa khéo bắt gặp Thẩm Vu Quy đang vẽ tranh ở vườn hoa.

Lúc trước Thẩm Vu Quy giả trang nam tử để báo thù, trông cô lúc ấy vừa trong trẻo vừa yếu đuối, nay thay thành nữ trang, lụa là quấn thân tôn rõ dáng dấp, thế mới nhìn ra vài phần yểu điệu của nữ tử. Thấy người ở phủ Thái phó được chăm chút không tệ, sắc mặt không còn tái nhợt như trước mà đã có chút thần thái.

Thấy Tô Sầm đến, Thẩm Vu Quy mừng rỡ buông bút, bước lên nhún người chào Tô Sầm. Cô mỉm cười, như đóa sen trắng từ từ nở rộ: “Ân nhân.”

Tô Sầm bất đắc dĩ cười: “Đã bảo không cần gọi ân nhân rồi.”

Thẩm Vu Quy nhìn Tô Sầm, nghiêm túc nói: “Đại nhân có ơn với nhà họ Thẩm tôi, nhận tiếng ân nhân này không hổ thẹn.”

Tô Sầm cười, không muốn nói mãi chuyện này, bèn nhìn sang bức tranh trên bàn: “Cô lại vẽ được rồi?”

“Tay phải vẫn chưa được.” Thẩm Vu Quy bất lực nhìn tay phải, một vết sẹo lồi vắt ngang từ trên cổ tay, chỗ này từng đứt gân, làm thế nào cũng không thể linh hoạt như trước được nữa.

“Nên bây giờ tôi đang tập vẽ tay trái, vẫn chưa quen lắm, ngày thường vẽ đại cho đỡ buồn còn được, không đáng kể.”

Phong Nhất Minh lại gần nhìn tác phẩm “vẽ đại” của Thẩm Vu Quy, không khỏi nhíu mày: “Cô vẽ đại thế này thì chẳng phải tranh của chúng ta là thứ chó cào hay sao?”

Chỉ thấy trên tranh vẽ là một đóa cúc thu theo lối tả ý. Hoa chớm nở sau một trận sương giá, nhưng tư thái ngạo nghễ, không bị sương giá chèn ép. Đường bút liền mạch, lột tả được hoàn hảo sự trong sáng, lạnh lẽo, hoang dại của cúc thu, nói là tác phẩm của họa gia đã thành danh cũng chẳng ai nghi ngờ.

Tô Sầm nhìn rõ bức tranh lại nảy sinh tâm trạng khác, cậu khẽ cười, bảo: “Cô dùng lối vẽ của nhà họ Thẩm.”

Thẩm Vu Quy mỉm cười: “Trước đây chỉ toàn phỏng theo người khác, cuối cùng bây giờ cũng được vẽ chút gì đó mình muốn. Lời ân nhân ngày đó không sai, phỏng theo có giống thế nào cũng chỉ là mô phỏng, không có ý cảnh khi vẽ tranh, cũng thiếu đi chút linh hồn trong đó. Nay tôi được vẽ thứ của mình, đẹp hay xấu cũng vậy, chung quy cũng có thứ gì đó quanh quẩn bên trong, không còn chỉ là vật chết đơn thuần.”

Tô Sầm gật đầu, bông cúc trên tranh dạt dào sức sống, đúng là vượt xa những bức tranh mô phỏng lúc trước.

Nói với Thẩm Vu Quy một chốc Ninh Tam Thông mới thong thả đi tới, y bào nhẹ nhàng, tư thái khoan thai. Thấy Phong Nhất Minh, hắn cười, bảo: “Ô, dạo này Dương Châu yên bình nhỉ? Cơn gió nào đưa huynh tới đây thế?”

Phong Nhất Minh cũng cười: “Đâu an nhàn tự tại bằng huynh được.”

Nói vậy cũng chẳng sai. Ninh Tam Thông không cầu công danh, làm một chức nhàn ở Đại Lý Tự, ngày nào có vụ án thì ở Đại Lý Tự, không có thì dạo khắp quán trà quán rượu. Vả có thân phận này ở đó, người khác cũng không dám sai sử hắn, dần dà lại thành ngỗ tác ngự dụng của Tô Sầm.

Ninh Tam Thông nói: “Hôm nào gọi cả Trịnh Dương thết tiệc tẩy trần cho huynh.” Rồi mới hỏi Tô Sầm: “Lại có án mới à?”

“Không tính là mới.” Tô Sầm thuật lại đại khái nội dung vụ án, sau mới hỏi: “Vụ án này hơi hóc búa, có lẽ còn dính líu với yếu nhân trong triều, hơn nữa Trương đại nhân muốn âm thầm điều tra, không thể làm rầm rộ, huynh có nhận không?”

“Huynh đúng là không chịu yên chút nào.” Ninh Tam Thông bật cười: “Nếu ta không nhận, huynh tìm ai được nữa?”

Tô Sầm chắp tay, cười: “Xin phiền huynh.”

Ninh Tam Thông lấy chiếc hòm gỗ lớn ra, sắp xếp ổn thỏa rồi ba người mới lên đường. Trên đường tới cống viện, Ninh Tam Thông nói: “Kể ra cũng khéo, mười mấy năm trước là Trần đại nhân và sư phụ tôi điều tra vụ này, giờ lại thành tôi và huynh. Người năm đó kẻ đã từ quan, người thì bỏ đi, vụ án bị chôn vùi, không biết chúng ta có thể may mắn hơn không?”

Tô Sầm nói: “Ý của người trước sẽ phù hộ chúng ta.”

Trước giờ cậu không tin chuyện quỷ thần, lúc này lại tin rằng ông Trần trên trời có linh cũng sẽ hy vọng họ có thể phá án, để người chết yên nghỉ.

Hai bên cổng cống viện Trường An vẫn là đôi câu đối Lâm Tông Khanh tự tay viết. Cống viện được dùng làm trường thi ba năm một lần, ngày khác đều khép kín cổng. Hôm ấy ngàn vạn sĩ tử tề tụ về đây, tay cầm một cây bút, lòng mang vạn cuốn sách, than quốc gia thiên hạ, viết vạn dặm non sông. Hình ảnh ấy vẫn chưa mới hôm qua, mà nay trước cổng tiêu điều, cả quán chè hôm đó cũng không còn đâu nữa. Tô Sầm bỗng ngờ ngợ, nhớ năm xưa cậu bắt đầu con đường làm quan từ đây, giờ lại trở về nơi này, giống như một vòng luân hồi, số mệnh đã định sẵn cậu phải quay về.

Tô Sầm lấy chìa khóa mượn từ Lễ bộ ra mở cửa, họ đẩy hai cánh cổng sơn son, bước vào cống viện. Cậu và Phong Nhất Minh đều bước ra từ đây, cảm giác quen thuộc ập đến, nhất thời không khỏi cảm khái.

Ninh Tam Thông chưa từng vào đây, hắn nói nhỏ: “Sao phòng ốc trong này nhỏ thế? Trông như mấy cái lồng ấy?”

Tô Sầm cười, bảo: “Thì là lồng chứ còn gì nữa.”

Từng dãy hào xá san sát nhau, chẳng phải những chiếc lồng đấy sao? Bay từ trong lồng ra vút thẳng lên trời, chao liệng khắp muôn nơi, mà cũng có kẻ không ra được, bị nhốt tới chết trong này, không tìm được lối ra.

Kỳ thi Hội ba năm một lần, cống viện để không một năm đã mọc đầy cỏ dại. Trong cống viện rộng lớn chỉ có ba người họ bước đi, dọc theo từng dãy hào xá như chiếc lồng lại thấy hơi rờn rợn.

Một tiếng “keng” bất chợt vang lên, chiếc hòm gỗ của Ninh Tam Thông rơi xuống, đập vào chân hắn. Ninh Tam Thông kêu lên, ôm chân nhảy vọt ra, búa rìu trong hòm rơi đầy đất.

Tô Sầm và Phong Nhất Minh vội quay lại đỡ hắn, Phong Nhất Minh dìu Ninh Tam Thông sang bên cạnh ngồi, Tô Sầm thì thu dọn dụng cụ vào hòm giúp. Cuối cùng cậu nhìn đầu dây thừng bị đứt, chậm rãi cau mày.

“Chắc là lâu năm không sửa nên vậy, lúc nào về tôi thay sợi khác là được.” Ninh Tam Thông ngồi nghỉ một lát rồi bước lại, nhận hòm buộc lại đầu dây bị đứt, ứng phó tạm.

Tô Sầm hỏi: “Huynh không sao chứ?”

Ninh Tam Thông cười khoát tay: “Có thể làm sao được? Được đi.”

Đi qua hào xá đến cuối cống viện, bên cạnh tường là mấy cây táo tàu, chưa lại gần ba người đã sững lại.

“Không ổn.” Tô Sầm vội bước lên, sau khi nhìn rõ cảnh tượng, mặt cậu đanh lại.

Mặt đất phía trước gồ ghề, dưới một gốc táo tàu cách đó không xa có một cái hố sâu hình người, đất bị xới lên chồng chất bên cạnh, màu đất hãy còn mới.

Bình luận

Truyện đang đọc