Cố Dĩ Bạch mở cái ngăn kéo vừa bị Tô Mộc Hề lục lọi ra, sắp xếp bản báo cáo kiểm tra thi thể lại một lần nữa rồi mới bỏ lại vào trong, sau đó khóa ngăn kéo. Tiếp theo cầm lấy con chuột bỏ lại vị trí chính giữa miếng lót, bàn phím đặt ngay chính giữa, lúc này vẻ mặt mới hơi dịu lại một chút.
Tô Mộc Hề khẽ thở dài một hơi, biểu thị mình không thể hiểu được thế giới rối loạn ám ảnh cưỡng chế của bọn họ
[1].
“Ngày hôm qua cô lại gặp gã?” Cố Dĩ Bạch kéo cái ghế bên cạnh mình qua, sống lưng vẫn thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối.
[1] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng[1], đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress[2]. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.Tô Mộc Hề chỉ có thể dùng sáu chữ để hình dung anh, đứng như tùng, ngồi như chuông
[2].
[2] Cả câu là: ”Lập như tùng, tọa như chung, hành như phong, ngọa như cung.” Có nghĩa là: Đứng (thẳng) như cây tùng, ngồi (vững) như cái chuông, đi (nhẹ) như gió, nằm (cong) như cánh cung.“Đúng vậy, có khả năng gã không phải là cô hồn dã quỷ, tôi thấy gã có thể đứng dưới ánh mặt trời mà chẳng bị gì cả.” Tô Mộc Hề nhìn anh, nhưng Cố Dĩ Bạch lại không cảm thấy khiếp sợ, trên khuôn mặt thanh tú vẫn không có biểu hiện gì.
“Còn gì nữa không?”
Tô Mộc Hề suy nghĩ một chút: “Gã nói muốn kết bạn với tôi, vậy thôi.”
“Đó thì có thể nói, trên người cô có vật mà gã muốn.” Cố Dĩ Bạch nói, “Có khả năng là nó có liên quan đến năng lực của cô.”
“Có cách nào để gã tránh xa tôi không?” Tô Mộc Hề hỏi.
Cố Dĩ Bạch nhíu mày, nghĩ ngợi một chút: “Ngày mai sẽ cho cô câu trả lời.”
“Được.” Tô Mộc Hề lại đứng lên, “Nếu đã vậy, tôi đi trước.”
Cố Dĩ Bạch cũng đứng lên: “Muộn rồi, tôi đưa cô về.”
“Không cần.” Tô Mộc Hề từ chối anh, chuyện về nhà ban đêm như vậy cô đã làm nhiều rồi, cũng chỉ có Giang Tín Chi là đưa được cô về nhà mấy lần, những người khác cô đều thấy không quen.
Cố Dĩ Bạch cũng không ép cô, tiễn cô đến cửa cục cảnh sát, đúng lúc gặp được Giang Tín Chi đang ở trong cục lấy đồ.
“Mộc Mộc, không phải cậu đã trở về rồi sao?” Giang Tín Chi bước xuống xe, khuôn mặt kinh ngạc, lại nhìn Cố Dĩ Bạch bên cạnh cô, đột nhiên trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận không tên.
“À, có chút việc.” Tô Mộc Hề không định giải thích nhiều, “Hiện tại không sao nữa rồi, mà sao cậu cũng đến đây?”
“Tớ để quên đồ trong phòng làm việc, đến lấy.” Ánh mắt của anh ta vẫn đặt trên người Cố Dĩ Bạch, “Cậu tìm Cố Dĩ Bạch à?”
“Ừ, tớ có chút việc tìm anh ấy nhờ giúp đỡ.” Tô Mộc Hề không phủ nhận, “Hiện tại không sao nữa rồi, tớ chuẩn bị về.”
“Vậy tớ đưa cậu về.” Giang Tín Chi mở cửa xe ra.
Tô Mộc Hề cũng không khách khí, có xe chở miễn phí, ai mà không muốn chứ.
“Vậy cậu chờ một lát, tớ đi một chút là trở lại ngay.” Giang Tín Chi đóng cửa xe lại, nói gì đó với Cố Dĩ Bạch, hai người cùng nhau đi vào trong cục cảnh sát.
Tô Mộc Hề ngồi chờ trong xe của anh ta một lát thì lập tức ngủ gật, cái tật xấu hay mệt mỏi mỗi khi ngồi trong xe Giang Tín Chi sửa mãi mà chẳng được.
Năm phút sau, Giang Tín Chi trở lại khởi động xe, đồng thời cũng đánh thức Tô Mộc Hề.
“Giang Tín Chi, không lẽ là cậu bỏ thuốc ngủ trong xe của cậu? Mỗi lần ngồi xe của cậu tớ đều thấy mệt mỏi.” Tô Mộc Hề ngáp một cái.
“Đó là bởi vì xe của tớ thoải mái như giường của cậu vậy.” Giang Tín Chi cười nói.
Tô Mộc Hề nở nụ cười: “Thực sự rất thoải mái.” Sau đó lại nhắm hai mắt lại chợp mắt.
——
Cố Dĩ Bạch là người giữ chữ tín, buổi trưa hôm sau đã đến cửa hàng của Tô Mộc Hề.
Cả một đêm Tô Mộc Hề không ngủ ngon được, đang ngồi ngủ gật trong cửa hàng.
“Thế nào?” Sau khi nhìn thấy Cố Dĩ Bạch cô vội vàng hỏi, cơn buồn ngủ cũng biến mất tiêu.
Cố Dĩ Bạch đứng chắp tay, không có biểu hiện gì, vết máu ứ đọng trên mặt dường như đã tốt hơn rất nhiều, đã trở nên rất nhạt. Sau khi nghe được giọng nói của Tô Mộc Hề, anh lắc lắc đầu.
Tô Mộc Hề chợt thấy thất vọng, dựa vào lưng ghế: “Xem ra là số của tôi không tốt.”
“Không phải do vận may của cô không tốt, là do gã có mục đích.” Cố Dĩ Bạch ngồi xuống, “Ý thức của cô mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, mà sự tồn tại của gã, tất nhiên là cần có ý thức mạnh mẽ để chèo chống, nếu không thì sẽ bị dương khí trong đất trời làm tan biến.”
“Ý của anh là, gã muốn làm lấy đi ý thức của tôi?” Tô Mộc Hề cảm giác được sự khủng hoảng không tên, nếu thật sự là như vậy, cô nghĩ mình sẽ không sống được bao lâu nữa.
Cố Dĩ Bạch lắc đầu: “Cũng không phải, nếu như gã thật sự muốn xuống tay với cô, thì có nhiều cơ hội lắm. Gã chỉ là đi vào trong mơ của cô, rồi hút lấy giấc mơ của cô thôi. Khoảng thời gian đó, có phải cô cảm thấy rất mệt mỏi đúng không? Còn ngủ nhiều hơn cả thường ngày?”
Tô Mộc Hề gật đầu như giã tỏi.
“Loại cô hồn dã quỷ này, sống nhờ vào việc hút cảnh trong mơ của con người, chưa từng làm việc gì quá ác, là có thể đứng dưới ánh mặt trời trong một khoảng thời gian rồi.” Cố Dĩ Bạch thản nhiên nói, “Như vậy, cô không cần phải lo lắng, hiện tại gã không thể nào tiến vào trong mơ của cô.”
“Anh nói tôi không cần phải lo lắng?” Tô Mộc Hề trừng mắt nhìn Cố Dĩ Bạch, “Mỗi ngày anh đâu cần phải gặp gã, đương nhiên anh sẽ không sợ rồi. Tôi không muốn gã lại xuất hiện nữa!”
“Tôi không thể làm gì cả.” Cố Dĩ Bạch đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Tô Mộc Hề nhìn anh, cảm thấy không phải anh không thể làm gì cả, mà là không định ra tay giúp đỡ.
“Vậy thôi, sau này anh nhờ tôi giúp đỡ, tôi cũng sẽ không giúp.” Tô Mộc Hề uy hiếp nói.
Cố Dĩ Bạch nhìn Tô Mộc Hề, yên lặng một lúc, vẫn rời đi.
Tô Mộc Hề nhìn bóng lưng của anh, kéo vòng ngọc bình an trên cổ xuống.
“Đã như vậy, anh cũng đem cái này về luôn đi.” Cô ném vòng ngọc bình an lên trên bàn, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Cố Dĩ Bạch dừng bước, bất đắc dĩ nhìn Tô Mộc Hề.
“Đây là giao dịch trước đây của chúng ta, tôi cho cô mượn ba tháng, tôi nói được làm được, nếu cô không muốn đeo, có thể tùy ý cất đi, chỉ cần sau ba tháng trả lại cho tôi là được.” Vẻ mặt Cố Dĩ Bạch lạnh nhạt.
Tô Mộc Hề bị biểu hiện lạnh nhạt của anh chọc giận: “Cố Dĩ Bạch, vậy sau này anh không cần đưa beefsteak cho tôi nữa, cho chó ăn đi!”
Cố Dĩ Bạch mím môi, nhìn Tô Mộc Hề, sau đó gật đầu: “Được.”
Tô Mộc Hề: “...”
Cố Dĩ Bạch rời đi, Tô Mộc Hề tức giận đến phát điên, nhìn chiếc vòng ngọc bình an trên bàn, càng tức giận hơn, trực tiếp ném nó vào trong thùng rác.
Buổi tối Giang Tín Chi đến, Tô Mộc Hề không phản ứng lại với anh ta.
Giang Tín Chi cũng không hiểu ra sao, theo sau hỏi.
“Người bạn kia của cậu, Cố Dĩ Bạch bị gì vậy?” Tô Mộc Hề vô cùng tức giận, cô chưa từng thấy Cố Dĩ Bạch như vậy.
“Anh ta làm sao vậy, bắt nạt cậu à?” Giang Tín Chi vội vàng hỏi, “Tại sao lại bắt nạt cậu, tớ đi tìm anh ta.”
“Ôi, thôi đi thôi đi.” Tô Mộc Hề gọi anh ta lại, “Cũng không phải là bắt nạt tớ, chỉ là cảm thấy không thể nói lý được với anh ta thôi.”
“Anh ta là như vậy, bình thường cũng không thích nói chuyện, đều luôn tỏ ra lạnh lùng với mọi người.” Giang Tín Chi nói, lại tiếp tục vấn đề vừa rồi, “Đến cùng là anh ta làm sao vậy?”
Tô Mộc Hề không biết phải giải thích với anh thế nào, tiện thể nói: “Đúng là rất lạnh lùng, giống như lời cậu nói, đối với mọi người đều lạnh lùng.”
“Đừng để ý đến anh ta.” Giang Tín Chi nói, “Hôm nay đi ăn beefsteak ở nhà hàng nào đây?”
Tô Mộc Hề nhìn anh: “Cậu thay Cố Dĩ Bạch mời tớ ăn beefsteak?”
“Không phải.” Giang Tín Chi nhún vai, “Hôm nay anh ta đột nhiên nói với tớ, sau này không cần mời cậu ăn beefsteak nữa. Bữa ăn hôm nay, là tớ mời cậu ăn.”
“Tốt lắm.” Lúc này Tô Mộc Hề mới thấy hơi dễ chịu, nếu anh ta thật sự thay Cố Dĩ Bạch mời cô, cô nhất định sẽ không ăn.
Ăn một bữa beefsteak khiến Tô Mộc Hề cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn rất nhiều, cô ngồi xe đạp điện trở về nhà.
Sắc trời tối đen, lúc cô dừng xe ở dưới lầu, thì nghe được có giọng nói của người, còn có tiếng kêu của chó.
Men theo âm thanh đến xem, Tô Mộc Hề nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh còn có một con chó. Con chó kia đang... Ăn beefsteak.