TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

“Có điều, Mộc Mộc sao cậu lại nhận vụ này vậy?” Giang Tín Chi tò mò, phải biết ngày thường Tô Mộc Hề cũng không thích làm công việc này, nếu không phải anh có quan hệ tốt với cô, cho dù thù lao có cao, cô cũng sẽ không nhận.

“Người chết vì tiền chim chết vì ăn, cậu nghe câu này bao giờ chưa?” Tô Mộc Hề uống canh cá, nói vô cùng bình thản.

Giang Tín Chi như hiểu rỗ: “Vậy đối phương là người có tiền?”

“Vấn đề của cậu hơi nhiều rồi.” Tô Mộc Hề liếc mắt nhìn anh ta.

Giang Tín Chi lại không dò hỏi được gì. Được rồi, anh thừa nhận là muốn hỏi nhiều vấn đề, muốn tìm chút sơ hở trong lời nói của cô. Thế nhưng, vừa mới hỏi có hai câu đã bị phát hiện......

Tô Mộc Hề uống xong thìa canh cá cuối cùng, đặt thìa xuống cái bát sứ trắng: “Được rồi, tớ đã ăn xong rồi, về trước đây, cậu có tin tức gì thì nhớ liên lạc với tớ ngay đấy.”

“Tớ đưa cậu về.” Giang Tín Chi đứng lên.

Tô Mộc Hề bỏ điện thoại di động vào trong túi, kéo khoá lại sau đó hỏi: “Hình như cậu rất rãnh thì phải?”

“Gần đây không có vụ án gì lớn, đương nhiên rất rãnh rỗi.” Giang Tín Chi cười hì hì nói, tay cẩn thận cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Tô Mộc Hề trở về cửa hàng, lúc xế chiều, cô nhận được điện thoại của Giang Tín Chi. Nói đã xem hồ sơ, tạm thời vẫn chưa phát hiện chỗ nào khả nghi. Hiện tại phiền phức nhất chính là, cái toà nhà mà năm đó Chương Nguyệt Nguyệt nhảy xuống đã bị giải toả từ nửa năm trước, hiện tại cha mẹ cô ấy cũng đã chuyển nhà.

Giang Tín Chi đang chuẩn bị đi gặp cha mẹ của Chương Nguyệt Nguyệt, hỏi cô có muốn cùng đi hay không.

Bởi vì đây là vụ án cũ của năm xưa, Giang Tín Chi lại điều tra một mình nên mang Tô Mộc Hề cùng đi gặp cha mẹ của Chương Nguyệt Nguyệt vẫn là chuyện rất dễ dàng. Mặt khác anh còn có một mục đích, chính là vì muốn Tô Mộc Hề vui vẻ.

Tô Mộc Hề đã đồng ý, Giang Tín Chi gửi địa chỉ cho cô, hai giờ rưỡi xế chiều, hai người gặp mặt ở dưới khu chung cư.

“Hiện tại cha mẹ của Chương Nguyệt Nguyệt đang ở tòa nhà này, năm đó nhà cũng bị phá dỡ hết, muốn tra thì có chút khó khăn, trước tiên chúng ta  đi gặp cha mẹ cô ấy đã.” Giang Tín Chi vừa nói vừa đi đến.

Hiện tại cha mẹ Chương đang ở trên lầu ba, hai người không đi thang máy mà chọn đi cầu thang.

Gõ cửa, liền có một dì đi ra mở cửa, có lẽ là mẹ của Chương Nguyệt Nguyệt.

Giang Tín Chi lấy giấy chứng nhận ra, mẹ Chương sau khi thấy thì sửng sốt một chút, sau đó mời cả hai vào bên trong, rõ ràng có chút do dự căng thẳng.

“Dì không cần căng thẳng, chúng cháu chỉ muốn hỏi vài vấn đề rồi đi ngay.” Giang Tín Chi nói.

Mẹ Chương gật gù, sau đó mời bọn họ ngồi xuống sô pha.

“Các cháu ngồi đi, tôi đi pha trà.” Mẹ Chương nói, giọng nói hơi run vì căng thẳng.

“Không cần, chúng cháu hỏi mấy vấn đề sẽ đi ngay.” Giang Tín Chi nói.

Mẹ Chương cũng ngồi xuống ghế sô pha, hai tay bất an đặt ở trên đầu gối: “Đồng chí cảnh sát, cậu có vấn đề gì muốn hỏi sao?”

Giang Tín Chi nhìn Tô Mộc Hề một chút, đầu tiên là hỏi mấy vấn đề nhỏ. Biết được hiện tại mẹ Chương vừa về hưu không lâu, sức khỏe của cha Chương không tốt, quanh năm nằm trên giường. Còn có một cậu con trai đang học đại học ở bên ngoài.

Thế nhưng lúc hỏi vấn đề liên quan đến Chương Nguyệt Nguyệt, mẹ Chương đột nhiên kích động.

“Chương Nguyệt Nguyệt? Các người không nên hỏi tôi, tôi chẳng biết gì cả!” Mẹ Chương đột nhiên đứng lên, âm lượng tăng cao, trừng mắt nhìn hai người Giang Tín Chi cùng Tô Mộc Hề.

Giang Tín Chi và Tô Mộc Hề giật nảy mình, phản ứng này đúng là ngoài ý muốn.

“Dì à, dì đừng kích động, chúng cháu chỉ là muốn tìm hiểu quá khứ của cô ấy một chút, mong dì phối hợp với tụi con.” Giang Tín Chi cố gắng giải thích, muốn để mẹ Chương bình tĩnh lại.

Nào ngờ, mẹ Chương càng thêm kích động, đuổi hết bọn họ ra ngoài: “Tôi không biết, không biết gì cả, cậu đừng có hỏi tôi. Đi nhanh lên, các người đi nhanh lên!”

Mẹ Chương vừa nói, vừa đẩy bọn họ ra ngoài, sức lực lớn đến kinh người.

Tô Mộc Hề và Giang Tín Chi bị đẩy ra ngoài, mẹ Chương đóng cửa cái “Ầm”.

Hai người nhìn nhau một chút, đối với phản ứng này của mẹ Chương thật sự ngoài ý muốn.

“Tình huống này là sao?” Tô Mộc Hề hỏi.

Giang Tín Chi nhún vai: “Không biết.” Anh cũng thấy rất bất đắc dĩ.

Tô Mộc Hề dựa vào vách tường, hai tay khoanh ngực, ánh mắt nhìn mặt đất, đang suy nghĩ về phản ứng vừa nãy của mẹ Chương. Phản ứng này có chút quá khích, theo lý thì không nên như vậy.

Giang Tín Chi đi gõ cửa nhà hàng xóm của nhà họ Chương, hỏi mấy vấn đề, nhưng vì nhà họ Chương chỉ mới chuyển tới nửa năm trước, nên bọn họ cũng không biết nhiều về gia đình đó.

Chuyến này có thể nói là không thu hoạch được gì.

Giang Tín Chi vỗ vỗ vai Tô Mộc Hề, an ủi cô: “Tra án có lúc sẽ như vậy, chạy nửa ngày mà cả một cái kết quả cũng không có, đừng nản lòng.”

Tô Mộc Hề đứng thẳng người, nhìn Giang Tín Chi một cái: “Không nản lòng, chỉ là không hiểu vì sao phản ứng của mẹ Chương Nguyệt Nguyệt lại như vậy thôi.”

Dứt lời, Tô Mộc Hề xuống lầu.

“Tớ đi với cậu.” Giang Tín Chi đi theo phía sau cô.

Tô Mộc Hề đột nhiên dừng bước, anh cũng theo ngừng lại: “Sao vậy?”

“Tớ muốn xem hồ sơ.” Tô Mộc Hề nói, đôi mắt đen trong suốt nhìn anh, khẳng định nói.

“Vậy cũng không được.” Giang Tín Chi lập tức phản đối, “Sao có thể tùy tiện cho cậu xem được, là cơ mật. Trừ phi cậu gia nhập đội hình sự của bọn tớ.”

Trong mấy năm qua, đây không phải là lần đầu tiên Giang Tín Chi muốn cho Tô Mộc Hề gia nhập đội hình sự. Chẳng hiểu sao Tô Mộc Hề lại chẳng hứng thú gì với chuyện phá án, lương còn thấp nữa.

Tô Mộc Hề thấy anh không đồng ý, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo quân hàm trên vai Giang Tín Chi xuống.

Cô cầm quân hàm trong tay, lật xem trái phải một chút, sau đó ý cười nhẹ nhàng nói: “Cậu không nói cũng không sao, tớ hỏi nó là được.”

“Ấy, Mộc Mộc, sao cậu lại có thể làm vậy được, mau trả lại cho tớ!” Giang Tín Chi cuống lên, đưa tay định cướp nhưng lại không cướp được.

Tô Mộc Hề giấu quân hàm ở phía sau: “Không nói tớ sẽ bắt đầu hỏi, cũng như nhau thôi.”

Cô nháy mắt một cái, tuy rằng ngoài miệng là đang uy hiếp, thế nhưng biểu hiện lại rất ung dung, thậm chí dáng vẻ còn có mấy phần bất đắc dĩ, cảnh này khiến Giang Tín Chi không thể không tước vũ khí đầu hàng.

“Được được được, trở về tớ sẽ photo một bản cho cậu.”

Năm giờ chiều, Giang Tín Chi cầm bản photo đến cửa hàng của Tô Mộc Hề.

Cô ngồi trên ghế gỗ, hai chân đặt trên bàn sách, vô cùng nhàn nhã chờ Giang Tín Chi.

Nhìn thấy anh đến, Tô Mộc Hề bỏ chân xuống, ngồi ngay ngắn lại nhận lấy bản photo từ tay Giang Tín Chi lật xem.

Chương Nguyệt Nguyệt chết vào tháng năm ba năm trước, đó là khu dân cư đông đúc, nhà cô ấy ở bên trong tòa nhà đó. Dưới lầu là một siêu thị, khá nhiều người lui tới, vậy nên cũng có mấy người chứng kiến.

Người chứng kiến thứ nhất nói đã thấy cô mua đồ trong siêu thị nhưng không có phát hiện chỗ nào khác thường. Điều tra máy quay ở siêu thị cũng không có phát hiện bất thường. Đồng thời sau khi phát hiện vụ án ở hiện trường còn có một cái túi nhựa của siêu thị dưới lầu.

Người chứng kiến thứ hai nói, lúc đó cô ấy thấy có người ở trên mái nhà, cảm thấy tình huống bất thường liền lập tức nhìn lên. Lúc đó cũng không thấy có người khác trên mái nhà, chỉ nhìn thấy có mỗi mình Chương Nguyệt Nguyệt đứng ở đó, hình như trong miệng còn đang lầm bầm nói gì đó, nhưng lại không nghe rõ, cô ấy chưa kịp ngăn cản đã tận mắt nhìn thấy Chương Nguyệt Nguyệt rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc