TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

Cố Dĩ Bạch đứng trước cửa một lúc, giơ tay gõ cửa.

Sau khi Tô Mộc Hề ở bên trong nghe thấy tiếng gõ cửa, đột nhiên quay về phía cửa đạp một cước.

Cố Dĩ Bạch xấu hổ rút tay lại: “Tôi không phải cố ý.” Dừng một giây, “Vậy tôi đi trước, cô đừng tức giận nữa.”

Nghe được tiếng bước chân xa dần, Tô Mộc Hề hít sâu mấy cái, tự nói với mình không thể tức giận nữa, tức giận sẽ dễ có nếp nhăn.

“Hi.”

Phía sau vang lên một giọng nói, khiến Tô Mộc Hề sợ đến mức hai chân mềm nhũn, phải vịn lấy bàn học mới có thể đứng vững được.

Quay đầu lại nhìn thấy Mạc Nam Tuần đứng ở đằng sau cô, cơ thể hơi nghiêng, tựa vào giá sách, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ tùy ý, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, khóe miệng có ý cười nhợt nhạt.

Hình như gã rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ bị dọa sợ của Tô Mộc Hề.

Tô Mộc Hề miễn cưỡng bình tĩnh lại, lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn gã: “Anh vào đây bằng cách nào?”

“Tôi bay vào.” Gã nhẹ nhàng cười nói.

“Anh không sợ những lá bùa này sao?” Cô chỉ chỉ lá bùa trên giá sách, còn có trên cửa, trên cửa sổ, tất cả đều dán đầy bùa, không ngờ gã lại có thể vào đây!

“Đương nhiên.” Gã gật gù, “Âm khí trong cửa hàng của cô nặng hơn trong nhà của cô nhiều, những lá bùa này không có tác dụng gì đâu.” Gã thuận tay kéo một lá bùa ra xé nát rồi ném xuống đất.

Tô Mộc Hề nhìn lá bùa bị xé nát đang nằm ở dưới đất kia, có cảm giác như bị cho dính mười ngàn điểm bạo kích.

“Anh đến đây làm gì?”

“Tôi có một vụ giao dịch cần tìm cô.” Mạc Nam Tuần ngồi xuống chiếc ghế gỗ cây đàn hương, đó chỗ ngồi mà ngày thường Tô Mộc Hề hay ngồi.

Tô Mộc Hề bước đến: “Tránh ra, ngồi sang bên kia.” Cô chỉ vào cái ghế đối diện.

Mạc Nam Tuần chẳng những không đứng dậy, ngược lại hai chân còn bắt chéo lên nhau, dựa vào lưng ghế: “Chỗ ngồi của cô, khá là thoải mái.”

“Tôi bảo anh sang ghế đối diện ngồi!” Tô Mộc Hề lặp lại lần nữa, tăng cao âm lượng, thái độ cũng càng thêm kiên quyết. Cô vốn đang tức giận, Mạc Nam Tuần này lại còn đột nhiên xuất hiện chiếm lấy chỗ ngồi của cô, cơn tức giận không có chỗ để giải quyết, khiến cô sắp bùng nổ rồi.

Hình như Mạc Nam Tuần thấy cô giận thật, gã chậm rãi đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Tô Mộc Hề ngồi vào chỗ của mình, hít sâu mấy cái, mới hỏi: “Giao dịch gì?”

“Tôi phiêu bạt trên thế giới này đã ba năm rồi, cô có biết tôi cô đơn biết chừng nào không?” Giọng nói của Mạc Nam Tuần trầm xuống, ý cười đào hoa trong đôi mắt cũng biến mất, bình tĩnh nhìn cô.

Tô Mộc Hề nhìn thẳng vào mắt của gã, cô có thể nhìn ra, gã nói rất nghiêm túc.

“Nói chuyện chính.” Tô Mộc Hề nói, “Nói thẳng ra là anh muốn tôi làm gì, và lợi ích của tôi sẽ là gì?”

“Lợi ích của cô chính là sau khi hoàn thành xong chuyện này, tôi sẽ đi đầu thai.” Mười ngón tay của Mạc Nam Tuần đan xen nhau đặt trên mặt bàn, “Chuyện này chính là, cô hãy giúp tôi điều tra nguyên nhân cái chết của một người.”

“Lợi ích chỉ có vậy thôi sao?” Tô Mộc Hề không đồng ý.

Mạc Nam Tuần giơ tay: “Nếu không thì cô nghĩ còn có lợi ích nào tốt hơn cái này sao?”

Tô Mộc Hề suy nghĩ một hồi, đúng là hiện tại cô rất muốn Mạc Nam Tuần rời khỏi đây, nhưng nếu gã đổi ý thì sao? Cô bắt đầu do dự…

Mạc Nam Tuần cảm nhận được sự do dự của cô, tiếp tục nói: “Trước khi chết tôi có gửi một khoản trong ngân hàng, tiền không nhiều lắm, có lẽ khoảng năm, sáu vạn.”

“Nếu như anh đổi ý thì sao?” Tô Mộc Hề híp mắt quan sát gã, cố gắng tìm ra chút sơ hở trên khuôn mặt của gã nhưng lại không tìm được gì.

“Sẽ không, tôi không rời đi là vì tôi có tâm nguyện còn chưa hoàn thành xong. Điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của người đó, tôi sẽ rời đi.” Mạc Nam Tuần nói.

“Vậy được.” Tô Mộc Hề gật đầu, “Nhưng tôi phải thấy tiền trước đã.”

Mạc Nam Tuần đứng lên: “Được, tôi đưa cô đi.”

Tô Mộc Hề cũng đứng dậy đi theo gã ra ngoài: “Làm ơn lần sau nếu anh có việc gì cần tìm thì cứ trực tiếp đi tìm tôi, đừng có xuất hiện trong mơ của tôi nữa, còn nói muốn kết bạn với tôi.”

Nói xong những lời này, Tô Mộc Hề cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

“Ở trên thế gian này ba năm, không ai có thể nói chuyện với tôi cả, tôi thật sự rất cô đơn. Lúc trước là tôi thật sự muốn kết bạn với cô, nhưng cô lại kháng cự rất quyết liệt, tôi đã nghĩ sẽ từ bỏ.” Mạc Nam Tuần nói.

“Tôi vốn nghĩ, nếu tôi và cô trở thành bạn bè thì cô có thể giúp tôi vô điều kiện. Nhưng hiện tại xem ra, hình như càng thân thiết với cô, cô càng lừa gạt người ta ghê hơn.”

Tô Mộc Hề đã khóa cửa tiệm xong: “Anh nói sai rồi, ai ai tôi cũng đều thu phí như nhau.”

Mạc Nam Tuần nhún vai, cười không lên tiếng.

Hai người cùng đến một khu chung cư cao cấp trong trung tâm thành phố, có lẽ được xây từ năm, sáu năm trước, hồi đó có lẽ rất đắt khách mua. Nhưng rồi sau đó, hình như nghe nói chỗ này có nhiều chuyện kỳ lạ.

Đứng ở dưới lầu, Tô Mộc Hề đứng chờ thang máy cùng Mạc Nam Tuần.

“Người khác cũng có thể nhìn thấy anh sao?” Tô Mộc Hề tò mò hỏi.

“Có lẽ là vậy.” Mạc Nam Tuần không quá chắc chắn nói, “Trẻ con có thể nhìn thấy, người già cũng có thể nhìn thấy, tôi cũng không rõ lắm.”

‘’Ting’’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai bác gái trung niên đi ra khỏi thang máy.

“Phòng 1601 lại xảy ra chuyện kỳ lạ, tối hôm qua trong phòng đó lại có tiếng động rất lớn.”

“Thật không, nhà tôi lại ở tầng 21.”

Hai bác gái này không nhìn thấy được Mạc Nam Tuần, trực tiếp đi xuyên qua cơ thể của gã.

Tô Mộc Hề nghe bọn họ nói chuyện xong, không khỏi đưa mắt nhìn Mạc Nam Tuần.

Mạc Nam Tuần nhấn nút tầng mười sáu, Tô Mộc Hề cười khẽ một tiếng: “Cũng thật là kỳ lạ, anh thường hay đến đây sao?”

“Thỉnh thoảng sẽ đến xem.” Mạc Nam Tuần nói.

Thang máy đến tầng mười sáu, không biết có phải do vấn đề tâm lý hay không, tầng này bỗng nhiên lại âm u lạnh lẽo đến kì lạ.

Tô Mộc Hề run lên cầm cập, theo Mạc Nam Tuần đi đến phòng 1601.

“Ôi, những người sống ở tầng này đều tại anh mà chuyển đi hết.” Tô Mộc Hề nói, cô nhìn xung quanh một chút, tầng này ngay cả một hộ gia đình cũng không có.

“Không chỉ có như vậy, lầu trên lầu dưới cũng đều chuyển đi hết.” Mạc Nam Tuần nói, dường như còn có chút đắc ý.

Tô Mộc Hề nhìn xung quanh một hồi, các loại gia dụng đều bị phủ vải trắng, một tầng bụi dày đặc rơi xuống, rèm cửa sổ cũng không kéo ra, vô cùng u ám.

Cô đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra hóng mát một chút.

Cùng lúc đó, Mạc Nam Tuần nhanh chóng trốn vào một góc tối trong phòng khách, dáng vẻ rất sợ hãi.

“Không phải anh không sợ sao?” Tô Mộc Hề chớp mắt một cái, cô nhớ là mình đã tận mắt nhìn thấy Mạc Nam Tuần đứng dưới ánh mặt trời.

“Mấy ngày nay tôi đang dưỡng thương.” Mạc Nam Tuần nói.

Tô Mộc Hề không nhịn được cười ra tiếng, cũng không biết vì sao, trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng vẫn kéo rèm cửa sổ lại.

Trên rèm cửa cũng có không ít bụi bẩn, kéo hai lần, lòng bàn tay của Tô Mộc Hề đã đen thui. Cô vỗ tay một cái: “Tiền đâu?”

“Ở trong phòng ngủ, phía dưới tủ đầu giường có một cái thẻ ngân hàng.” Mạc Nam Tuần nói.

Tô Mộc Hề đẩy cửa phòng ngủ ra, nơi này còn lạnh lẽo hơn cả phòng khách, mới đẩy cửa phòng ra liền bị một trận gió lạnh ập vào người.

Cô nổi hết cả da gà, rùng mình một cái, đi lục tủ đầu giường.

“Ở phía dưới tủ đầu giường.” Mạc Nam Tuần nói sau lưng cô.

“À.” Cô mở cửa tủ đầu giường ra, quả nhiên thấy một tấm thẻ ngân hàng.

Cầm lấy tấm thẻ ngân hàng nằm trên mặt tủ, phủi tro bụi ở bên trên: “Mật mã?”

“336789.” Mạc Nam Tuần nói.

Tô Mộc Hề cầm thẻ ngân hàng cất vào trong túi: “Chúng ta đến ngân hàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc