TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

Tô Mộc Hề cũng cười cười: “Có tình hình gì mới sao?”

“Án giết người liên hoàn, cách chết đều giống nhau, cùng một người gây nên.” Cố Dĩ Bạch đáp, “Có lẽ hung thủ không phải ngẫu nhiên mà giết người, mà là có chủ đích, chắc chắn có liên quan đến vụ án của Đường Thiên Tung.”

“Cái này tôi biết.” Tô Mộc Hề nói, “Anh biết lúc trước Lý Mại Hòa ở đâu không?”

“Hả?”

“Tôi muốn đi xem thử, nói không chừng sẽ có thu hoạch gì đó.” Cô nói, gần đây quan hệ của cô với Giang Tín Chi có chút bế tắc, rất nhiều chuyện đều không tiện nhờ, chỉ có thể ra tay từ chỗ Cố Dĩ Bạch.

Cố Dĩ Bạch nghĩ một lúc mới nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Cô cũng biết, tôi chỉ phụ trách kiểm tra thi thể, những thứ khác đều không thuộc quyền quảnh lý của tôi.”Anh dừng một chút, chuyển đề tài, “Nhưng mà, tôi có thể giúp cô hỏi một chút.”

“Làm phiền anh rồi, hôm nào mời anh ăn cơm.” Tô Mộc Hề vỗ vỗ vai của anh, khóe môi mang theo ý cười.

Cố Dĩ Bạch đi hỏi Đỗ Đông Sinh, Đỗ Đông Sinh lại đi hỏi một đồng nghiệp cảnh sát, mới biết được Lý Mại Hòa có một cái nhà ở một khu nhỏ nào đó.

“Dĩ Bạch, cậu đột nhiên hỏi cái này làm gì?” Trong điện thoại, Đỗ Đông Sinh tò mò hỏi anh.

“Cậu không cần phải biết đâu.” Cố Dĩ Bạch đáp.

“Không phải là vì cô gái xinh đẹp lần trước đấy chứ, tôi nghe nói cô ta có liên quan tới Lý Mại Hòa?” Đỗ Đông Sinh suy đoán.

Cố Dĩ Bạch nhìn thoáng qua Tô Mộc Hề đứng bên cạnh, đáp: “Ừ, đúng vậy.”

Hiển nhiên cái lòng nhiều chuyện kia của Đỗ Đông Sinh phải gặp thất vọng rồi: “Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Đang ở cùng cô gái xinh đẹp trong miệng của cậu.”

“Dĩ Bạch, cậu trốn việc đi theo đuổi em gái còn để cho tôi làm việc thay cậu, như vậy là không tốt đâu.” Đỗ Đông Sinh tràn đầy ai oán.

“Ừm, bây giờ tôi không nói với cậu nữa.” Cố Dĩ Bạch nói, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Đỗ Đông Sinh buồn bực, ngày thường Cố Dĩ Bạch chẳng nói lời nào, rất ít tiếp xúc với người khác, chỉ khi nào có chuyện liên quan đến công việc thì mới chủ động lên tiếng. Thậm chí, trong cục còn có nữ cảnh sát để ý đến anh, anh cũng từ chối đầy vô tình. Bây giờ lại có bạn gái? Anh thực sự là… Không nghĩ ra.

“Đi thôi.” Cố Dĩ Bạch bỏ điện thoại vào trong túi, nhìn về phía Tô Mộc Hề.

“Ở đâu?” Tô Mộc Hề hỏi anh.

“Trong một tiểu khu ở nội thành, anh ta có một căn hộ ở đó.” Cố Dĩ Bạch đáp, tiện tay bắt một chiếc xe taxi.

Lý Mại Hòa đến thành phố Lam Ninh tìm Đường Thiên Tung, vốn chỉ đến có một mình, bây giờ lại xảy ra chuyện, vợ và con gái cũng đều đến, hiện tại cũng đang ở nơi này.

Tô Mộc Hề muốn tìm lí do chính đáng để đi vào cũng là một chuyện vô cùng đau đầu. Đóng giả làm cảnh sát điều tra? Cô nào có giấy chứng nhận… Có quen biết với Lý Mại Hòa, đến đây để an ủi? Hoặc là chờ đến đêm khuya gió lớn cạy cửa lẻn vào?

Nếu để cô chọn, cô chắc chắn sẽ chọn cách thứ ba, chỉ là rủi ro khá lớn.

“Chờ tới khi tối lại đến được không?” Cô hỏi Cố Dĩ Bạch.

Có lẽ anh cũng hiểu được đại khái cái ý định của cô, sau đó lắc đầu, nói: “Không thì để tôi lấy chút gì đó từ thi thể của anh ta qua cho cô.”

“Quần áo anh ta mặc tất cả đều mới, không có vật gì có giá trị đâu. Để tôi chạm vào thi thể của anh ta, đó là điều không thể.” Tô Mộc Hề nói.

Lần này Cố Dĩ Bạch cũng rất sầu não, tạm thời Tô Mộc Hề chưa nghĩ ra được cách nào tốt, ngoại trừ cái cách đến đêm khuya cạy cửa lẻn vào kia.

“Để tính toán xong đã lại nói sau.” Tô Mộc Hề nói, cái gọi là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng [1], bây giờ không có cách, rồi từ từ cũng sẽ có cách.

[1] Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng 船到桥头自然直: Mọi chuyện nên để tự nhiên, chuyện gì đến sẽ đến, không thể gấp gáp được.

Đi ra khỏi tiểu khu, Tô Mộc Hề nhìn sắc trời, tầng mây dày đặc che khuất đi mặt trời chói chang, dường như lại muốn mưa.

“Cố Dĩ Bạch, anh biết ai là hung thủ đúng không!?” Tô Mộc Hề quan sát khuôn mặt tuấn tú của anh, “Nói thật với tôi.”

Cố Dĩ Bạch sững sờ, càng khiến Tô Mộc Hề thêm xác định suy nghĩ trong lòng mình.

“Loại sát nhân giết người moi tim đó, nếu không phải cực kỳ độc ác thì sẽ không làm một việc tàn nhẫn như vậy, vậi nên tôi nghĩ, chắc chắn kẻ đó sẽ chết không nhắm mắt..” Anh nói tới đây thì dừng lại.

Tô Mộc Hề nghĩ một lúc, ánh mắt trầm xuống: “Anh đang nói người đã giết Đường Thiên Tung sao? Vậy người đã giết Đường Thiên Tung là ai?”

Cố Dĩ Bạch lắc đầu: “Chúng ta lại đến nhà máy bỏ hoang kia đi.”

“Được.” Tô Mộc Hề đồng ý.

Lúc Tô Mộc Hề đến nhà máy bỏ hoang cùng với Cố Dĩ Bạch thì nhìn thấy Mục Liễu Sắt đi ra từ bên trong, dáng vẻ lén lén lút lút.

Có lẽ cô ta không nhìn thấy Tô Mộc Hề, nhưng Tô Mộc Hề lại phát hiện ra cô ta, nghĩ thầm không ổn rồi, nhanh chóng đuổi theo, ngăn cản đường đi của cô ta.

“Bà bà bí ẩn, thật là đúng lúc.” Cô tươi cười chào hỏi, quan sát cô ta một phen, thấy trên vai cô ta đeo một chiếc túi màu đen, nhìn qua cũng khá nặng, vậy nên cô đưa tay muốn cướp lấy.

Có lẽ Mục Liễu Sắt cũng đã đoán được Tô Mộc Hề có ý định cướp túi của mình, nhanh chóng nghiêng người tránh đi, cười ha hả nói: “Đúng vậy, thật là đúng lúc, còn có thể gặp ở một nơi hoang vu như thế này.”

“Chúng ta rất có duyên với nhau.” Tô Mộc Hề tiến lên một bước, tay khoác lên trên vai của cô ta.

Mục Liễu Sắt không cao lắm, đến Tô Mộc Hề còn cao hơn cô ta một chút, hôm nay lại còn mang giày cao gót, từ trên cao nhìn xuống, híp con ngươi quan sát, khóe miệng có hơi cười chúm chím, khiến cho trong lòng Mục Liễu Sắt chợt bất an không thôi.

“Sao bà bà lại tới đây?” Tay của Tô Mộc Hề dùng sức nắm vai cô ta, nháy mắt với Cố Dĩ Bạch, ra hiệu cho anh động thủ.

Chỉ là, Cố Dĩ Bạch sẽ không ra tay với phụ nữ, chậm chạp không có phản ứng.

Tô Mộc Hề cũng không ép buộc, anh không ra tay thì tự cô ra tay. Nhưng Mục Liễu Sắt cũng rất giảo hoạt, tránh khỏi sự kìm hãm của Tô Mộc Hề, thân thể linh hoạt tránh đi, sau đó bỏ chạy mất dạng.

“Họ Mục, rốt cục cô đến đây để làm gì?” Tô Mộc Hề ở sau lưng cô ta rống lên một tiếng, luôn cảm thấy cô ta đến đây không phải để làm chuyện tốt gì.

“Cô đi xem thì sẽ biết thôi!” Mục Liễu Sắt đáp, bước chân liên tục, chạy nhanh như thỏ, giống như một làn khói lướt qua đã không thấy tăm hơi.

Tô Mộc Hề chống nạnh, nhìn về phía mà Mục Liễu Sắt chạy trốn, nghĩ thầm tốc độ chạy trốn này cũng không phải chậm, mình nhất định phải rèn luyện chạy bộ thật tốt mới được.

“Đi, vào xem.”  Cố Dĩ Bạch nói, kéo suy nghĩ của Tô Mộc Hề trở về.

Cô và Cố Dĩ Bạch đi vào trong nhà máy, mới đi được mấy bước bỗng Cố Dĩ Bạch dừng lại.

Tô Mộc Hề cũng phát hiện ra điều kỳ lạ.

Vốn dĩ nhà máy này mọc rất nhiều cỏ dại, cao cỡ nửa người, sau lại phát hiện ra hài cốt của Đường Tiên Tung, cảnh sát tới đây điều tra nên đã cắt đi hết gần phân nửa số cỏ dại, lúc không có ai đặt chân đến thì vẫn còn rất nhiều cỏ dại.

Nhưng mà bây giờ, tất cả cỏ dại đều đã khô héo.

“Xem ra, Mục Liễu Sắt đã thay đổi phong thủy ở nơi này.” Cố Dĩ Bạch nói, chắp hai tay sau lưng, đi về phía trước mấy bước, nhìn xung quanh một lần, “Tốc độ cũng rất nhanh, xem ra đã nhìn theo dõi cô lâu rồi.”

Tô Mộc Hề ngàn vạn lần không ngờ rằng Mục Liễu Sắt này lại thò một chân vào chen ngang, hơn nữa tốc độ lại còn nhanh hơn cả cô.

“Có phải cô đắc tội gì với cô ta không?” Cố Dĩ Bạch xoay người, mặt hướng về phía Tô Mộc Hề.

“Không có.” Cô lập tức hộc ra hai chữ này, thêm gương mặt vô tội, ngược lại còn nói: “Anh xem thử xem có cách nào xoay chuyển được hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc