Tất nhiên Khúc Gia Dương rất quan tâm Mục Liễu Sắt, nếu không thì đã không cho Tô Mộc Hề mượn xe ngay sau khi nghe cô nói mình là bạn thân của cô ta rồi.
Tô Mộc Hề mượn được xe của Khúc Gia Dương, sau khi lên xe thì đạp mạnh chân ga, Khúc Gia Dương thấy cô vội vã đi, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa hỏi cô khi nào trả lại chiếc xe.
Mượn được xe dễ dàng như vậy, Tô Mộc Hề cũng cảm thấy thoải mái trong lòng, lái xe đi xung quanh hóng gió.
Sau khi chạy vài vòng quanh thành phố Lam Ninh, chiếc xe gần sắp hết xăng, cô mới chợt nhớ ra là mình còn phải đi trả xe, thế là gọi điện thoại cho Mục Liễu Sắt.
Sau khi Mục Liễu Sắt biết được bạn trai của mình cho Tô Mộc Hề mượn xe thì cũng dự liệu được là sắp có chuyện tốt, nhưng không ngờ cô còn chủ động gọi điện cho cô ta để trả xe, trong lòng cũng an tâm.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy chiếc xe vốn mới tinh ngon lành lại biến thành bộ dạng như thế kia thì chỉ còn cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Ít nhất cũng phải tróc mất ba lớp sơn, đầu xe bị đụng lồi lồi lõm lõm, trên thân xe đều toàn là nước bẩn.
Tô Mộc Hề ném chìa khóa xe cho cô ta, bộ dạng của Mục Liễu Sắt như muốn khóc tới nơi, nói: “Tiểu Mộc Mộc, sao cô lại có thể làm như vậy?”
“Sao vậy?” Tô Mộc Hề làm dáng vẻ vô tôi, nhìn lướt qua chiếc xe, “Không phải rất đẹp sao?”
Mục Liễu Sắt: “…”
Tâm tình của Tô Mộc Hề rất tốt, cô bắt một chiếc xe taxi, sau đó leo lên xe rời đi, để lại Mục Liễu Sắt đang nghĩ ngợi, sau này không thể trêu chọc Tô Mộc Hề như vậy nữa.
Tô Mộc Hề ăn cơm tối xong thì trở về nhà thay một bộ đồ thể thao màu đen, giày thể thao màu trắng, cô muốn đi ra ngoài chạy bộ.
Cô không thường chạy bộ, nhưng mỗi buổi tối đều ăn một dĩa beefsteak, cô muốn vận động một chút.
Ngồi trên chiếc xe đạp điện lái đến sân vận động.
Trong sân vận động vẫn còn rất nhiều người, còn có đường chạy 800 mét, Tô Mộc Hề chạy dọc hai vòng đã cảm thấy thấm mệt, thế là ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi.
Uống một hớp nước rồi đặt bình nước xuống bên cạnh, bỗng nhiên có người đi tới trước mặt cô, hỏi: “Sao không chạy nữa?”
Tô Mộc Hề nghe thấy giọng nói rất quen tai, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Cố Dĩ Bạch, nở nụ cười, nói: “Chạy hết nổi rồi, nghỉ một lát.”
“Thể lực của cô không tốt, nên vận động nhiều một chút.” Cố Dĩ Bạch nói.
Tô Mộc Hề không trả lời, ngược lại hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Ra đây chạy bộ.”
Lúc này cô mới chú ý, Cố Dĩ Bạch mặc một bộ đồ thể thao màu đen. Vốn đã quen nhìn anh mặc đồ trắng, lúc này được nhìn thấy anh mặc đồ màu đen, cô lại cảm thấy anh có thêm đôi chút lạnh lùng.
“Vậy anh đi đi.”Tô Mộc Hề đáp, sau đó lại gọi anh lại, “À, chờ một chút!”
“Ừm?” Bước chân của anh dừng lại.
“Hôm nay lúc Giang Tín Chi thẩm vấn anh, anh trả lời thế nào?” Cô ngẩng đầu nhìn anh. Những lời cô nói với Giang Tín Chi đều là nói dối, cũng không được ngồi lấy khẩu cung chung với Cố Dĩ Bạch, chỉ sợ hai người trả lời không giống nhau.
“Thành thật trả lời.” Anh nói, sau đó đi chạy bộ.
Tô Mộc Hề cau mày nhìn anh, thành thật trả lời? Chẳng lẽ, anh ta đem tất cả chuyện của mình nói hết cho mấy tên cảnh sát hình sự kia? Giời ạ, không phải là đang tự đào hố chôn mình đó chứ?
Tô Mộc Hề nhanh chóng đuổi theo, cô hơi tức giận hỏi: “Không phải anh đã nói là sẽ không nói chuyện của tôi với bất cứ ai rồi sao?”
Cố Dĩ Bạch khẽ mỉm cười, Tô Mộc Hề càng nhìn trong lòng lại càng thêm thấp thỏm, mịa, đừng nói anh ta là cảnh sát được cử đến để nằm vùng nha!
“Cố Dĩ Bạch, anh…” Cô còn chưa dứt lời, Cố Dĩ Bạch đã cắt ngang, nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi nói là phát hiện sàn nhà bị lỏng, nghi ngờ dưới đất có gì đó.”
Tô Mộc Hề hơi nghiêng đầu, nghi hoặc: “Sao anh nói giống tôi vậy?”
Anh không trả lời, tăng tốc độ chạy tiếp.
Tô Mộc Hề đuổi theo không kịp, liền chạy đến chỗ mấy cái ghế ngồi chờ.
Ai ngờ, Cố Dĩ Bạch chạy hết mười vòng mới ngừng, Tô Mộc Hề nhìn thôi cũng phải thở dài, không trách lần trước đi leo núi với anh, dọc đường đi anh đều rất yên lặng, thể lực tốt kinh người.
Anh chậm rãi đi tới, cả người đầy mồ hôi nhưng dường như không có một chút mệt mỏi nào, chỉ có hơi thở dốc, không giống như dáng vẻ lúc Tô Mộc Hề mới chạy xong hai vòng.
“Sao còn chưa đi?” Anh dùng khăn lau mồ hôi trên trán.
“Chờ anh đó.” Tô Mộc Hề nói, nói rất trôi chảy.
Cố Dĩ Bạch nói: “Chờ tôi làm gì?” Giọng nói trước sau đều rất lạnh lùng.
Tô Mộc Hề nhìn anh, vì anh đứng ngược sáng nên không thể thấy rõ khuôn mặt, nhưng có thể thấy anh đứng thẳng giống như một cây tùng, khí chất quanh người lành lạnh.
“Mời anh ăn khuya, có được không?” Tô Mộc Hề nói, sau đó đứng lên rời khỏi sân vận động
Cố Dĩ Bạch nhìn đồng hồ, đã bảy giờ năm mươi lăm phút rồi, anh nói: “Không cần đâu, thời gian cũng không còn sớm nữa.” Anh có một thói quen là bình thường nếu như không có công việc thì mỗi tối tám giờ rưỡi nhất định phải tắt đèn đi ngủ.
“Hiện tại còn chưa tới tám giờ.” Tô Mộc Hề quay đầu nhìn anh một cái, hết sức khinh bỉ.
“Nhưng mà, Tô Mộc Hề…” Anh do dự, bước chân cũng dừng lại, Tô Mộc Hề đang đi ở phía trước không phát hiện ra anh mím mím môi, cuối cùng vẫn đi theo cô.
Tô Mộc Hề không tìm được chỗ ăn uống ở gần sân vận động nên đành chọn một quán nước rồi đi vào.
Cô gọi một phần đá bào đậu đỏ rồi hỏi Cố Dĩ Bạch có muốn ăn cái gì không, anh nói tùy cô, thế là Tô Mộc Hề liền gọi thêm một phần giống của mình.
“Anh thường đến đây chạy bộ sao?” Tô Mộc Hề vừa ăn đá bào vừa hỏi anh.
“Ừ, bình thường tôi đều chạy bộ vào buổi sáng, nhưng cả ngày hôm qua đều không đến nên tối nay đến chạy bù.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Cô không giống như người thường hay chạy bộ.”
“Một tuần tôi chỉ chạy hai ba ngày thôi, nhưng sáng sớm thì tôi lại không dậy nổi, cho nên đều chạy bộ vào buổi tối.” Tô Mộc Hề nói.
“Lần sau tôi gọi cô.”
Tô Mộc Hề không trả lời, một lát sau hỏi: “Vụ án ngày hôm qua thế nào rồi?”
“Vẫn chưa có kết quả giám định ADN.” Cố Dĩ Bạch nói, “Cô biết ai là hung thủ sao?”
“Hừm ——”Tô Mộc Hề hít một hơi, múc hai hạt đậu đỏ bỏ vào miệng, nói: “Anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết sao?”
“Mộc Hề, cô có loại năng lực này, vốn dĩ nên làm việc tốt cho xã hội, đừng nên như vậy.” Anh nghiêm mặt nói.
“Sao mỗi ngày anh không làm nghĩa vụ bắt quỷ của mình đi?” Tô Mộc Hề hỏi ngược một câu, ném cho anh một cái liếc mắt.
“Tôi…” Cố Dĩ Bạch nói không nên lời, chỉ thở dài, “Thôi vậy.”
Tô Mộc Hề ăn đá bào rất nhanh, ăn một lúc thì đã ăn xong rồi, nhưng Cố Dĩ Bạch ở trước mặt cô lại không động đậy gì.
Cô đưa mắt nhìn anh một cái, có lẽ Cố Dĩ Bạch cảm nhận được ánh mắt của cô, liền đem đá bào đưa cho cô: “Cô thích thì ăn đi.”
“Không cần.” Tô Mộc Hề nói, đá bào này cũng không đắt, nếu như cô muốn ăn thì tự mình đi mua cũng được. Vừa rồi nhìn anh chỉ là đang suy nghĩ, làm thế nào để anh tiết lộ một chút tin tức, dù sao cô vẫn muốn tiếp tục công việc làm ăn của mình.
Anh cũng không muốn nói tiếp nữa, chậm rãi ăn đá bào đậu đỏ.
Nhìn một anh chàng siêu đẹp trai ăn đồ ăn cũng là một chuyện rất hưởng thụ, Tô Mộc Hề chống cằm nhìn anh. Chỉ là, khóe miệng cô hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười có hơi ngốc, nhìn dáng vẻ đó sao mà có cảm giác vô cùng mê trai vậy?
Anh ăn không nhanh, thế nhưng lại rất chăm chú, yên tĩnh lại chuyên tâm, hơn nữa còn ăn rất sạch sẽ, hầu như không sót lại một chút nào.