TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

Sau khi Tô Mộc Hề nghe xong, không quan tâm cười nhạo: ‘’Lôi Vĩnh Chính à, mỗi lần Lôi Vĩnh Chính ra ngoài, đều dẫn theo bốn, năm vệ sĩ bên mình, anh muốn gặp ông ta?’’

Cố Dĩ Bạch kinh ngạc: ‘’Cô biết ông ta sao?’’

‘’Đó là đương nhiên, ông ta là khách hàng lớn của tôi mà.’’ Đôi mi thanh tú của Tô Mộc Hề giương cao, dáng vẻ đắc ý, ‘’Đó là một bộ tranh sơn thủy đúng không? Ba tháng trước tôi đã từng xem qua, lúc đó tôi còn hỏi nó rất nhiều câu hỏi đấy. Trí nhớ của bức họa đó rất tốt, nó còn nhớ rất nhiều chuyện đó.’’

Cố Dĩ Bạch lộ ra khuôn mặt tò mò: ‘’Vậy cô có thể nói cho tôi biết không?’’

Tô Mộc Hề thở dài, lắc đầu: ‘’Không thể không thể, chuyện này tôi không thể giúp được.’’

‘’Tô Mộc Hề, cô….’’ Cố Dĩ Bạch sửng sốt, dáng vẻ kia của cô, là muốn trả thù sao?

‘’Tôi làm sao?’’ Tô Mộc Hề hơi nhíu mày.

Cố Dĩ Bạch nhìn cô, muốn nói lại thôi, qua một lát mới phun ra hai chữ: ‘’Thôi.’’

Trong lòng Tô Mộc Hề mừng thầm, Cố Dĩ Bạch liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đột nhiên đứng lên: ‘’Đi thôi, không đi sẽ không kịp.’’

‘’Cái gì cơ? Cái gì mà không kịp?’’ Tô Mộc Hề nghi ngờ.

‘’Đêm nay, sở cảnh sát sẽ đến quét ổ mại dâm.’’ Cố Dĩ Bạch nói, hai tay đút trong túi quần.

‘’Thật sao?’’ Tô Mộc Hề không biết anh đang có ý đồ gì, chỉ nửa tin nửa ngờ.

Cố Dĩ Bạch liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng: ‘’Tôi đi đây.’’

Tô Mộc Hề nhanh bước đuổi theo: ‘’Tôi cũng đi.’’

‘’Đi cửa sau đi.’’ Cố Dĩ Bạch nói, như xe nhẹ chạy đường quen đi đến cửa sau, chỗ này yên tĩnh hơn rất nhiều.

‘’Hình như anh rất quen thuộc chỗ này, thường xuyên đến đây sao?’’ Tô Mộc Hề tò mò hỏi.

‘’Lúc đến có xem qua bản đồ.’’

Tô Mộc Hề bĩu môi nói: ‘’Được rồi, vậy anh tiết lộ hành động trong cục cho tôi biết như vậy có tính là gây trở ngại công tác không?”

‘’Không tính.’’ Anh thấp giọng nói.

Tô Mộc Hề cảm thấy nhàm chán, không nói chuyện với anh nữa, theo anh đi đến cửa sau.

Chân trước vừa mới bước ra, thì có một bóng người xuất hiện: ‘’Không được nhúc nhích, giơ hai tay lên!’’ Trong tay anh ta cầm súng.

Tô Mộc Hề giật mình, lúc nhận ra người đó chính là Giang Tín Chi, cô thấp giọng văng tục: ‘’Giang Tín Chi, tốt xấu gì thì cậu cũng là một cảnh sát hình sự, đến nơi này làm gì, quét ổ mại dâm à?’’

Sau khi Giang Tín Chi thấy đó là Tô Mộc Hề thì hơi run rẩy, chậm rãi rút súng lại, lại nhìn đến Cố Dĩ Bạch bên cạnh Tô Mộc Hề, trong lòng chợt nổi lên một ngọn lửa giận không tên.

‘’Cố Dĩ Bạch, tại sao anh lại dẫn cô ấy đến một nơi như thế này!’’ Giang Tín Chi gầm nhẹ nói.

Hai người còn chưa kịp giải thích, Giang Tín Chi đã tóm lấy vạt áo của Cố Dĩ Bạch: ‘’Đã quên cú đấm lần trước rồi sao, không phải đã bảo anh cách xa cô ấy một chút?’’ Trong ánh mắt của anh ta tràn đầy lửa giận, sắc mặt bởi vì giận mà trở nên đỏ chót, trán nổi đầy gân xanh.

Tô Mộc Hề sững sờ, vết thương trên mặt của Cố Dĩ Bạch lần trước, là do Giang Tín Chi gây ra?

Cũng giống Tô Mộc Hề, Cố Dĩ Bạch cũng sửng sốt, thì ra là anh ta? Sửng sốt mấy giây, anh nắm chặt lấy cổ tay Giang Tín Chi. Sức lực rất lớn, sắc mặt Giang Tín Chi căng thẳng vì đau, không thể không buông lỏng tay ra.

‘’Tôi không có dẫn cô ấy đến chỗ này, tôi với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, cậu không nên hiểu lầm.’’ Anh chậm rãi giải thích, vẫn nắm chặt lấy cổ tay anh ta không buông.

Nhưng căn bản là Giang Tín Chi không nghe lọt lời nói của anh, chỉ cảm thấy cổ tay của mình đau dữ dội, dường như sắp bị bẻ gãy vậy. Anh ta thân là cảnh sát hình sự, cơ thể cường tráng, hơi sức nhất định không nhỏ, thế nhưng anh ta vạn lần không ngờ, Cố Dĩ Bạch nhìn qua rất lịch sự, nhưng không ngờ sức lực lại lớn như vậy.

Cố Dĩ Bạch buông lỏng tay, sửa sang lại vạt áo của mình, cất bước rời đi.

Tô Mộc Hề đứng yên tại chỗ, nhìn lướt qua Giang Tín Chi: ‘’Ầy, đây là cậu tự tìm đấy.’’ Dứt lời, cô cũng rời đi, đuổi theo bước chân của Cố Dĩ Bạch.

‘’Này, Cố Dĩ Bạch, sao cậu ta lại đánh anh vậy? Không phải hai người là bạn tốt của nhau sao?’’Trong lòng Tô Mộc Hề cảm thấy kỳ quái, ‘’Còn nữa, vừa nãy nhìn thấy sức lực của anh lớn như vậy, thì chắc bản lĩnh cũng phải hơn Giang Tín Chi chứ nhỉ, không thể bị đánh được.’’ Cô bước đi, mặt hướng về phía Cố Dĩ Bạch.

‘’Lúc đó trời mưa, nên không chú ý, hơn nữa còn còn có ba người. Giang Tín Chi lại không ở trong số đó, nếu hôm nay cậu ta không nói, tôi cũng không biết là ai đánh.’’ Cố Dĩ Bạch lạnh nhạt nói, tựa hồ cũng không quan tâm chuyện này cho lắm.

‘’Trời mưa?’’ Tô Mộc Hề cẩn thận suy nghĩ một hồi, ‘’Là cái ngày mà anh gọi điện cho tôi á, số mười tám?’’

Cố Dĩ Bạch gật đầu: ‘’Ừm.’’

Tô Mộc Hề bĩu môi, xoay người lại, sóng vai cùng đi với anh: ‘’Há, tôi còn tưởng ngày đó anh không ra ngoài chứ, sao lại không nói với tôi?”

‘’Không cần thiết.’’ Cố Dĩ Bạch nói.

Tô Mộc Hề khẽ hừ một tiếng: ‘’Tại sao cậu ấy lại phải giấu giấu giếm giếm sau lưng tôi chứ?’’

Cố Dĩ Bạch liếc mắt nhìn Tô Mộc Hề đi bên cạnh: ‘’Có lẽ là vì cậu ta thích cô, không muốn để cô tiếp xúc với người đàn ông khác.’’

Tô Mộc Hề ngượng ngùng: ‘’Đầu óc của cậu ta hỏng rồi.’’ Dừng một chút lại nói tiếp, ‘’Tôi mời anh một bữa, đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm tối.’’

‘’Để bày tỏ sự áy náy?’’ Cố Dĩ Bạch dừng bước.

Tô Mộc Hề cũng dừng bước: ‘’Không phải, chỉ là đột nhiên tôi muốn mời anh ăn một bữa mà thôi.’’ Chuyện cười, sao cô có thể thừa nhận mình áy náy được.

‘’Nếu như muốn bày tỏ sự áy náy, vậy thì tôi nghĩ, cô có thể nói cho tôi biết một chút về chuyện của bức họa không tên trong tay Lôi Vĩnh Chính.’’ Nhìn kỹ Cố Dĩ Bạch, dưới ánh đèn nê ông rọi sáng, ngũ quan của anh sạch sẽ không dính một chút tạp chất nào, đôi mắt giống như một vì sao sáng trên bầu trời đêm.

‘’Vậy cũng không được, có nợ phải trả, hai việc không thể gộp làm một.’’ Tô Mộc Hề nói, ‘’Anh nếu như không ăn, vậy thì tôi sẽ tự đi ăn vậy.’’Dứt lời cô liền đi về phía nhà hàng cơm Tây ở ven đường.

‘’Tôi ăn.’’ Cố Dĩ Bạch đi theo.

Đi vào nhà hàng Tây, Tô Mộc Hề chọn vị trí gần sát cửa sổ, quay mặt về phía kính bên cạnh soi một chút, hài lòng nở nụ cười.

Nhân viên phục vụ đi đến, cầm hai quyển thực đơn, một cho Tô Mộc Hề, một cho Cố Dĩ Bạch.

Tô Mộc Hề lật xem một lượt, gọi một phần beefsteak tiêu đen, lại hỏi Cố Dĩ Bạch: ‘’Anh ăn gì?’’

Cố Dĩ Bạch thấp giọng nói gì đó, cô không nghe thấy, tưởng là anh không trả lời.Tô Mộc Hề liền nói với nhân viên phục vụ: ‘’Cho anh ấy một phần giống tôi.’’

Tốc độ làm việc của nhà bếp hàng này rất cao, không bao lâu sau đã mang hai phần beefsteak tiêu đen và rượu đỏ lên.

‘’Tô Mộc Hề, tôi không ăn thịt.’’ Cố Dĩ Bạch bất đắc dĩ nhìn cô.

Nhất thời, trong lòng Tô Mộc Hề có vô số từ fuck your mother chạy ngang qua: ‘’ Vậy sao vừa nãy anh không nói?’’

‘’Tôi có nói, nhưng cô không nghe thấy.’’ Cố Dĩ Bạch đáp, mặt hơi đỏ lên.

Tô Mộc Hề: ‘’…..’’ Trách tôi à?

‘’Ôi, vậy đi, tôi ăn hai phần.’’ Tô Mộc Hề kéo cái đĩa ở trước mặt anh qua bên chỗ mình, sau đó kêu nhân viên phục vụ đến, ‘’Cho anh ấy một phần pasta.’’

Tô Mộc Hề cắt beefsteak, lại uống rượu đỏ.

‘’Anh là hòa thượng à, còn không ăn thịt, vậy anh có uống rượu không?’’ Tô Mộc Hề rót cho Cố Dĩ Bạch một ly rượu đỏ.

‘’Tôi không thích đồ tanh.’’ Cố Dĩ Bạch nói, ‘’Có thể uống rượu.’’

Tô Mộc Hề cầm lấy dao nĩa, bắt đầu chuyên tâm cắt beefsteak.

‘’À, đúng rồi, lần trước anh từng nói Mạc Nam Tuần chưa bao giờ làm việc ác. Tôi nghĩ đến một chuyện, trước đây gã từng giết người, cách thức vô cùng tàn nhẫn.’’ Tô Mộc Hề nói.

Bình luận

Truyện đang đọc