Tô Mộc Hề đứng bên cạnh bụi cỏ, cô nhìn thấy xa xa có mấy người cảnh sát đang kéo dải ngăn cách, sau đó họ bắt đầu đào đất lên.
Sàn nhà của ký túc xá bị bỏ hoang làm bằng gạch, lần trước cô và Cố Dĩ Bạch đã đào lên được một chút rồi, nhìn thấy có xương người liền báo cảnh sát.
Hiện tại cảnh sát đã nhanh chóng đào lên hết, không bao lâu đã thấy rất nhiều khúc xương trắng.
Tô Mộc Hề đứng một hồi lại cảm thấy hơi mệt, liền ngồi xổm xuống, sau đó không bao lâu, Lý Mại Hòa đã vội vã chạy đến, thở không ra hơi gọi cô: “Cô Tô!”
Tô Mộc Hề lại đứng lên: “Anh Lý.” Ánh mắt của cô nhìn về phía nơi đang được đào bới kia.
Lúc nãy ở trong điện thoại, Tô Mộc Hề đã nói sơ qua mọi việc với anh ta, nhưng không dám nói chắc chắn bộ xương đó chính là Đường Thiên Tung. Nhưng trong lòng của Lý Mại Hòa đã chắc chắn được, trong đôi mắt toát ra sự đau khổ, chậm rãi đi tới bên kia, lại bị cảnh sát ngăn ở ngoài dải ngăn cách.
Tô Mộc Hề lại ngồi xổm xuống lần nữa, thở dài, ngơ ngẩn nhìn bụi cỏ, cảm thấy hơi nhàm chán, ngắt một chiếc cỏ đuôi chó chơi trong tay.
“Tôi đưa cô về.” Phía sau vang lên một giọng nói dễ nghe.
Tô Mộc Hề ngồi xổm không nhúc nhích.
“Hửm?”
“Anh không vội sao?” Tô Mộc Hề đứng lên, hướng mặt về phía anh.
“Không vội.” Cố Dĩ Bạch nói, “Có những đồng nghiệp khác đã đến giúp, vừa lúc tiễn cô.”
“À, vậy đi thôi.” Tô Mộc Hề mấp máy môi.
Hai người sóng vai đi cùng nhau, vừa lúc gặp được Giang Tín Chi, bước chân của anh ta vội vàng, đang xông về phía bọn họ.
Giang Tín Chi nhìn thấy Tô Mộc Hề đi cùng với Cố Dĩ Bạch thì dừng bước lại, sau khi nhìn mấy lần thì vội vã rời đi.
Khác với Giang Tín Chi, Tô Mộc Hề cũng chẳng có phản ứng gì quá lớn, nhưng trong lòng lại cảm thấy phức tạp, không nói được là mùi vị gì.
“Hai người làm sao vậy?” Sau khi đi được một quãng xa, Cố Dĩ Bạch không nhịn được hỏi.
“Không có gì.” Tô Mộc Hề trả lời, cũng không muốn nói với anh về chuyện này.
Hai tay Cố Dĩ Bạch chắp sau lưng, ánh trăng lạnh lẽo kéo dài cái bóng của anh, khóe môi của anh giật giật, muốn nói lại thôi.
——
Sau khi đưa Tô Mộc Hề về, Cố Dĩ Bạch lại chạy đến nhà máy bỏ hoang, lúc này đã đào ra được một đống xương người, xem những dấu vết bị gãy trên đống xương trắng, đúng thật là có dấu vết của việc bị chặt mất.
Những đống xương trắng này đều bị mang về sở cảnh sát, Lý Mại Hòa cũng bị mời về trong sở để thẩm vấn, bao gồm cả Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề ngồi trong phòng thẩm vấn, một nữ cảnh sát rót cho cô một ly trà, sau đó, không có sau đó nữa, rất lâu sau vẫn chưa có ai đến thẩm vấn cô.
Cô cảm thấy vô cùng buồn chán, đành đứng dậy đi xung quanh phòng thẩm vấn xem xét một lượt, ngoại trừ nhìn thấy trên trần nhà có lắp hai cái camera ra thì không có thêm gì khác.
Vì vậy cô lại ngồi xuống, uống hai hớp trà, hai chân bắt chéo, lưng dựa vào ghế ngồi, một tay đặt trên tay vịn, một tay đặt trên bàn, ngón tay gõ gõ từng nhịp.
Khoảng mười phút sau mới có người mở cửa phòng thẩm vấn đi vào.
Người đi vào là Giang Tín Chi, phía sau anh ta còn có một cảnh sát đi theo nữa, Giang Tín Chi ngồi xuống trước mặt cô khuôn mặt vô cảm.
Tô Mộc Hề nhìn thấy anh ta cũng kinh ngạc, quan hệ của bọn họ trước giờ vẫn không tệ, tuy rằng hiện tại xuất hiện khoảng cách, nhưng vẫn cần tránh bị nghi ngờ.
“Tô Mộc Hề, tôi sẽ hỏi cô một vài câu hỏi, cô cứ thành thật trả lời với chúng tôi là được.” Giang Tín Chi nói, anh cảnh sát bên cạnh mở cuốn tài liệu ra, cầm bút lên, bắt đầu làm biên bản.
“Họ tên, ngày sinh, nơi làm việc, địa chỉ nhà, quê quán.”
“Tô Mộc Hề, sinh tháng 11 năm 92, có mở một cửa hàng tư nhân, địa chỉ Hoàng Hải đường Ngọc Bích phòng số 201, quê quán thành phố Lam Ninh.”
“Tại sao cô lại đến nhà máy kia?”
“Nửa đêm đi tìm kho báu.”
Giang Tín Chi: “…”
“Xin cô hãy thành thật trả lời.” Giang Tín Chi nói từng chữ từng chữ, đôi mắt trở nên sắc bén hơn.
Tô Mộc Hề nhíu mày, đưa mắt nhìn anh ta, đưa cho anh ta một ánh mắt ”Cậu hiểu mà”.
Đôi mắt của Giang Tín Chi ôn hòa trở lại, khẽ thở dài một hơi: “Cứ nói thật là được.”
“Vậy được rồi, có một vị khách đến nhờ tôi giúp tìm người thế nên tôi đã đến đó.” Tô Mộc Hề ra vẻ bất đắc dĩ.
“Là ai nhờ cô giúp đỡ?”
“Đây là thông tin riêng của khách hàng.”
“Là ai nhờ cô giúp đỡ?” Anh ta lặp lại lần nữa.
Tô Mộc Hề nhìn anh ta một cái: “Cái người ở phòng thẩm vấn sát vách kia, Lý Mại Hòa.”
“Làm sao cô phát hiện ra xương cốt ở dưới đất?”
“Đào lên thì thấy thôi.” Tô Mộc Hề vẫy vẫy tay, vô cùng bất đắc dĩ.
“Tại sao lại đào?”
Tô Mộc Hề dựa lưng vào ghế, sờ cằm suy nghĩ một lúc, nói: “Bởi vì nhìn thấy sàn nhà bị lỏng, tôi nghi ngờ phía dưới có cái gì đó nên đã đào lên.”
“Làm sao để chứng minh những lời nói này của cô là thật?”
Tô Mộc Hề trừng mắt nhìn Giang Tín Chi: “Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.”
“Chứng minh thế nào?”
“Cố Dĩ Bạch.” Tô Mộc Hề nói, “Lúc đó anh ta đi cùng với tôi.”
Sắc mặt của Giang Tín Chi hơi thay đổi, không lâu sau Cố Dĩ Bạch cũng bị dẫn đến phòng thẩm vấn, cũng là do Giang Tín Chi tra hỏi, thế nhưng lần này không có người ghi chép, chỉ có một mình anh ta.
“Hôm qua lúc 9 giờ tối, anh đang ở đâu?” Giang Tín Chi quan sát khuôn mặt thanh tú của Cố Dĩ Bạch, trong lòng xuất hiện một loại tâm tình không rõ, giống như tức giận và ghen tị.
“Nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại thành.”
“Tại sao lại đến đó?”
“Đi tìm người cùng Tô Mộc Hề.”
“Tại sao hai người lại đào đất?”
Sắc mặt của Cố Dĩ Bạch không chút thay đổi, một lát sau trả lời: “Bởi vì nhìn thấy sàn nhà bị lỏng, nghi ngờ có cái gì đấy trong đó.”
Giang Tín Chi nhíu mày, câu trả lời này có hơi nằm ngoài dự tính của anh ta, sắc mặt khó coi đóng văn kiện lại, rời khỏi phòng thẩm vấn.
Không lâu sau Tô Mộc Hề đi ra khỏi sở cảnh sát, cô đứng ở dưới một bóng cây ở ven đường, nặng nề thở dài một hơi, tuy cô quan hệ giữa cô và Giang Tín Chi đã sụp đổ, thế nhưng tốt xấu gì trước đây cũng từng là bạn thân, nhưng bây giờ anh ta lại đối xử với mình như vậy, suy nghĩ một chút cũng thấy hơi chua xót.
Đứng ở ven đường một lúc, đang định rời khỏi, cô lại nhìn thấy có một chiếc xe màu đen chạy nhanh về phía này, cảm thấy chiếc xe này nhìn có hơi quen mắt, đó không phải là chiếc xe đã bắn nước bẩn vào cô hôm trời mưa hay sao!?
Cô vừa định đưa tay ngăn chiếc xe kia lại, thì thấy chiếc xe dần chạy chậm lại, chậm rãi dừng ở ngay trước gót chân cô.
Cửa xe được hạ xuống, Tô Mộc Hề nhìn thấy người đang ngồi ở vị trí tài xế, lập tức nổi điên lên luôn.
Người lái xe không ai khác, chính là bạn trai mới của Mục Liễu Sắt, Khúc Gia Dương!
“Hi, đúng lúc thật đó.” Gã cười chào hỏi với Tô Mộc Hề, đương nhiên là không phát hiện ra lửa giận trong mắt của Tô Mộc Hề.
“Chiếc xe này là của anh?” Một tay Tô Mộc Hề chống trên chiếc xe, híp mắt nhìn gã.
Khúc Gia Dương gật đầu: “Là của tôi.”
“Mấy ngày trước trời mưa, anh có nhớ là mình đã chạy qua con đường nào không?” Tô Mộc Hề liếc mắt nhìn gã.
“Qua đường nào ấy hả?” Khúc Gia Dương suy nghĩ một lúc, “Chiếc xe này tôi mua cách đây không lâu, mua về thì toàn đưa cho Sắt Sắt sử dụng, không dấu gì cô, hôm nay là ngày đầu tiên mà tôi lái nó.”
“Mục Liễu Sắt…” Tô Mộc Hề đọc cái tên này trong miệng một lần.
Khúc Gia Dương thấy cô lộ ra vẻ mặt hung ác, dáng vẻ có hơi lai giả bất thiện [1], hỏi: “Sao vậy?”
[1] Lai giả bất thiện 来者不善 chỉ những người đến nhưng lại không có ý tốt
“Không sao.” Tô Mộc Hề nở nụ cười, chỉ là nụ cười ấy không có chút ý tốt nào, “Có thể cho tôi mượn xe của anh lái một chút không?”
“Hả?” Khúc Gia Dương giật mình.
“Sư huynh, tôi là bạn thân lâu năm của Mục Liễu Sắt, muốn mượn xe của anh một chút, anh sẽ cho tôi mượn mà đúng không?” Tô Mộc Hề ghé vào cửa sổ xe, chậm rãi nói.