TRUYỀN NHÂN CỦA THẦN Y (THẦN Y TÁI THẾ)



Ông cụ Phong lạnh lùng liếc ông ta một cái: "Hứa Đình Hùng, tôi vừa rồi nói. Nếu muốn tôi tha thứ thì cứ quỳ xuống xin lỗi cháu gái tôi!"

Sắc mặt Hứa Đình Hùng đột nhiên thay đổi, trầm giọng nói: "Ông Phong, có phải ông không muốn tha thứ cho tôi không Nhà họ Hứa của tôi mặc dù không bằng nhà họ Hạ nhưng cũng không phải là thứ mà ông có thể tùy ý xúc phạm!"

Phương Như Nguyệt cũng lập tức nói: "Đúng vậy, mặc dù cháu trai của tôi sai nhưng ông làm như vậy cũng không đúng. Hạ Thành Phong, trước mặt bao nhiêu người mà ông còn yêu cầu như vậy, cũng không sợ khẩu nghiệp ư? Ông cho rằng trên đời này không có pháp luật sao?"

Ông cụ Phong giễu cợt nói: "Đúng vậy, trên đời quả nhiên có pháp luật. Cô hỏi cháu trai của cô xem cậu ta muốn gọi cảnh sát hay là giải quyết riêng tư?"

Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Hạ Thành Phong, ông có thể gọi cảnh sát nếu bạn có khả năng! Ông đưa nhiều người như vậy vào nhà tôi, tôi không tin rằng cảnh sát sẽ bênh vực ông!" "Cháu trai của tôi có nói dối thì cùng lắm cũng chỉ là vu khống, còn ông thì...

Ông cụ Phong không muốn dài dòng liền nói ngay: "Được rồi, Vũ Tuyết, gọi cảnh sát! Cứ nói rằng ở đây có một người luôn dùng vũ lực để bắt ép phụ nữ, thậm chí chúng ta còn nghi ngờ rằng những vụ mất tích gần đây ở thành phố Hải Tân đều có liên quan đến cậu ta!"

Ngô Tân Bình hoảng sợ, trước đây anh ta đã làm ra nhiều chuyện. Nếu lần này bị điều tra kỹ càng có thể anh ta sẽ phải đi tù một vài năm. "Bác cả, bác cả, đừng để họ gọi cảnh sát!"


Ngô Tân Bình lo lắng nói.

Phương Như Nguyệt ngẩn ra: "Tại sao?" "Bọn họ đột nhập nhà riêng của bác, cháu còn sợ bọn họ làm cái gì?”

Hứa Thanh Mây cong môi, chán nản nói: "Mẹ, mẹ còn chưa thấy sao?" "Đứa nhỏ này chắc chắn đã làm chuyện gì đáng xấu hổ nên mới giật mình như thế"

Phương Như Nguyệt trợn tròn mắt, bà ta chợt nhớ ra khi Ngô Tân Bình bước vào đã luôn kích động bọn họ dạy cho Hạ Vũ Tuyết một bài học nhỏ.

Cũng vì bà ta luôn suy nghĩ về chuyện của Lâm Mạc Huy và Hạ Vũ Tuyết nên đã vô tình quên mất điều này.

Ông cụ Phong lạnh lùng nói: "Để tôi nói cho cô nghe xem cậu ta đã làm những gì, vừa hay tôi có mang theo đồng bọn của cậu ta, cứ để bọn họ tự nói thì hay hơn.

Ông cụ Phong vỗ tay, trước cửa liền có một đoàn người đi

Một trong số những kẻ đó là bạn của Ngô Tân Bình. vào.

Tất cả những người này được yêu cầu tường thuật lại chuyện đã xảy ra trong nhà hàng đó.

Từ Thanh Máy nghe xong gần như nôn ra máu vì tức giận.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Ngô Tân Bình nói: "Ngô Tân Bình, cậu đã làm ra những chuyện tốt gì đây? Mẹ, đây là những gì cháu trai của mẹ đã làm! Vậy mà mẹ vẫn tiếp tục bảo vệ cậu ta sao?"

Phương Như Nguyệt ngẩn người, bây giờ rốt cuộc bà ta cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hứa Đình Hùng suy sụp nói: "Con mẹ cậu, Ngô Tân Bình, đồ khốn nạn. Cậu làm ra loại chuyện này mà còn tới đây kích động, muốn cả nhà chúng tôi phải đối đầu với ông cụ Phong. Sao đầu óc cậu lại ngu xuẩn tới vậy chứ?" "Phương Như Nguyệt, nếu bà vẫn tiếp tục bảo vệ cậu ta, tôi sẽ ly hôn với bà

Phương Như Nguyệt suýt chút nữa đã khóc rống lên: Tân Bình, sao cháu có thể làm ra chuyện như vậy chứ?" "Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, Tôi có lỗi với ông, ông Phong, tôi cầu xin ông."

Ông cụ Phong vẻ mặt lạnh lùng, không để tâm nói: "Phương Như Nguyệt, vừa rồi cô không có nói chuyện tử tế với tôi như vậy!" "Nếu tôi nhớ không lầm, lúc đó cô đã nói rất rõ ràng rằng cháu trai cô sẽ không bao giờ nói dối. Cô còn nói cháu gái tôi là một con chó cái?" Mặt mũi Phương Như Nguyệt đỏ bừng, lúng túng lên tiến: "Ông Phong, tôi biết tôi sai rồi." "Xin hãy nể mặt Lâm Mạc Huy, tha thứ cho tôi một lần. Ông cụ Phong chậm rãi lắc đầu: "Không thể! Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu tôi sai tôi sẽ nhảy khỏi mái của tòa nhà đối diện. Tôi thậm chí đã dùng tính mạng để đánh cược với cô mà cô cho rằng chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết chuyện này sao?"


Phương Như Nguyệt sắc mặt tái nhợt quay sang nhìn Hứa Đình Hùng.

Hứa Đình Hùng quay đầu sang một bên và không thèm để ý đến bà ta.

Phương Như Nguyệt không còn cách nào khác lại nhìn Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, cậu... cậu xin ông cụ Phong. " "Tôi... hứa rằng sẽ không bao giờ tái phạm nữa...

Không đợi Lâm Mạc Huy nói, ông cụ Phong đã trực tiếp lên tiếng: “Lâm Mạc Huy, cậu không cần phải nói thay cho bà ta Hôm nay dù ai xen vào chuyện này cũng vô ích!" "Nếu cậu muốn nói thay thì chúng ta coi như không quen biết "

Lâm Mạc Huy nhún vai, anh cũng không định xen vào giúp

Phương Như Nguyệt.

Có thể thấy nếu lần này Ngô Tân Bình không được dạy dỗ tử tế thì không biết sau này anh ta sẽ gây ra bao nhiêu chuyện nữa.

Phương Như Nguyệt không còn cách nào khác ngoài khóc và cầu xin Hứa Thanh Mây: "Thanh Mây, mẹ xin con "Đây là em họ của con...

Hứa Thanh Mây tức giận quay đầu nói: "Mẹ, vừa rồi con nói mẹ đừng tin cậu ta, mẹ đâu có nghe con!" "Bây giờ mọi chuyện đã đến mức này con cũng không thể kiểm soát được nữa!" "Ông cụ Phong, ông muốn làm gì, tôi sẽ hỗ trợ ông!" Ông cụ Phong hài lòng gật đầu: "Tốt lắm" "Hứa Đình Hùng, tôi sẽ bắt đầu với cậu trước. Tôi đã nói với cậu, nếu như cậu sai, cậu nhất định phải quỳ lạy cháu gái của . Truyện Việt Nam

Hữa Đình Hùng sắc mặt thay đổi một cách nhanh chóng "Ông cụ Phong, Vvừa rồi tôi bị thằng nhóc ấy lừa gạt... Ông cụ Phong lạnh lùng nói: "Cậu là người lớn mà còn không biết phân biệt đúng sai, dảm xúc phạm đến cháu gái của tôi. Cho dù là bị lừa gạt thì cậu cũng xứng bị như vậy, tôi chỉ hỏi một câu cuối cùng, cậu có quỹ hay không?"

Hứa Đình Hùng nghiến răng nói: "ông cụ Phong, đừng có ép người quá đang!" "Tôi"

Ông cụ Phong trực tiếp xua tay nói. "Nếu cậu không quỹ thì tôi có thể dùng cách khác, tôi sẽ dùng hiệu thuốc Phước Nguyên để đình chỉ mọi hoạt động kinh doanh của tập đoàn dược phẩm Hưng Thịnh!" "Còn nữa, cả công ty và tiệm thuốc tây mấy người sắp mở, để con trai tôi phải người đi điều tra!" "Hứa Đình Hùng, cậu nghe tôi nói rõ ràng đây. Chỉ cần tôi phát hiện có một chút vấn đề, tôi có thể khiến nhà họ Hứa của cậu phá sản!"

Sắc mặt của Hứa Đình Hùng thay đổi đáng kể. Một công ty lớn như vậy mà không có vấn đề gì bên trong thì quả thật là không thể.

Gia đình ông ấy có tiếng nói rất lớn trong ngành y tế ở thành phố Hải Tân.


Nếu ông cụ Phong thực sự có ý định giết bọn họ thì bọn họ chỉ có thể chở chết mà thôi. "Ông cụ Phong, đối với... chỉ vì chuyện nhỏ này mà phải làm tới mức vậy ư?

Hứa Đình Hùng run lên.

Ông cụ Phong lạnh lùng nói: "Ba đời nhà họ Hạ chúng tôi chỉ có đứa cháu gái này. Hôm nay con bé đã phải chịu những si nhục từ phía gia đình cậu, nếu không cho con bé một lời giải thích hợp lý thì cả nhà họ Hạ chúng tôi đều không thể nuốt trôi cục tức này!" "Hứa Đình Hùng, cậu không cần quỳ cũng được! Cứ để tôi cho người đi điều tra!"

Hữa Đình Hùng sắc mặt tái nhợt, trầm mặc một hồi lâu rốt cục cũng thở dài phiền não. "Phương Như Nguyệt, chuyện này bà chưa xong với tôi đâu!" Hữa Đình Hùng nghiến răng nguyền rủa, cuối cùng bước tới quỳ xuống trước mặt Hạ Vũ Tuyết. "Cô Vũ Tuyết, tôi xin lỗi!" Hứa Đình Hùng đỏ mặt xin lỗi.

Hạ Vũ Tuyết thậm chí còn không nhìn ông ta lấy một cái. Hạ Vũ Tuyết hận vì ông ta đối xử với Lâm Mạc Huy quả tệ, cho nên lần này cố ý muốn dạy cho ông ta một bài học.

Hứa Đình Hùng không dám đứng dậy nên không còn cách nào khác là quỳ gối suốt khoảng thời gian ấy.

Ông cụ Phong quay sang Phương Như Nguyệt: "Bây giờ, đến lượt của cô!" "Cô cũng đi tới quỳ xuống trước mặt cháu gái tôi và tự và vào mặt mình cho đến khi cháu gái tôi hài lòng đi

Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Không thể " "Hạ Thành Phong, ông... Ông thật quá xúc phạm " Ông cụ Phong cười giễu cợt nói: "Sao cũng được!" "Nếu không quỹ thì cứ gọi cảnh sát đi." "Nói cho cô biết, tôi có thể tổng cháu trai cô vào tù ít nhất mười năm đó!" Với mạng lưới quan hệ và quyền lực của ông cụ Phong cùng với những rắc rối mà Ngô Tân Bình gây ra trong thời gian gần đây thì thậm chí còn phải ở tủ trên mười năm.

Ngô Tân Bình hoảng sợ nói: "Bác, bác cả... Cứu cháu. Bác hãy làm theo những gì ông ấy nói đi...

ΣΗ




Bình luận

Truyện đang đọc