Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây chợt bừng tỉnh.
Hóa ra đây là việc kinh doanh với Công ty Warren.
Không lâu sau, Lộ Tây Á cũng đến.
Ngay khi cô ta bước vào, cô liền không ngừng nói lời cảm ơn với Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây.
Tổng Lan Ngọc cũng đã kiếm được rất nhiều tiền trong lĩnh vực kinh doanh này, công ty Warren cũng giống vậy kiếm được rất nhiều tiền, một tình huống điển hình là đôi bên cùng có lợi.
Vì vậy, tâm trạng của Lộ Tây Á, không cần nói cũng biết là có bao nhiêu sung sướng.
Sau sự cố này, Công ty Warren đã hoàn toàn đứng vững tại Phù Nam.
Lộ Tây Á cũng sẽ hoàn toàn ở lại thành phố Hải Tân, hiện tại công ty ở Phù Nam còn kiếm được nhiều hơn trụ sở chính, cô ta dự định sẽ ở lại đây phát triển lớn mạnh.
Lúc này, ở phía bên kia của Hàn Minh Các.
Đám người nhà họ Hạ đều đang ngồi trong phòngHứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng ở đây.
Hứa Hà Phương đang giận dữ mắng mỏ hai người, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng không dám đáp lại.
Hứa Hà Phương chửi rủa một tiếng, sau đó bà ta trực tiếp lên án: "Hai người đều là người chết sao? Tôi hỏi bọn chúng ở đâu? Tại sao kẻ vô dụng ăn cơm mềm kia không đến? Còn nữa, Hứa Thanh Mây đang ở đâu? Ở trong mắt bọn họ, còn có một người bác như tôi sao?"
Hứa Đình Hùng nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói: "Chị cả, Thanh Mây và Lâm Mạc Huy còn có việc.
Đêm nay hai đứa thật sự không đến đây được.
Chị bình tĩnh đi, nếu có chuyện gì, chị hãy nói cho em biết!"
Hứa Hà Phương tức giận: "Nói cho cậu biết sao?
Cậu là người làm chủ sao? Tôi nghe mọi người nói, bây giờ ở nhà cậu, tên con rể đưa tới cửa kia chính là người làm chủ? Hứa Đình Hùng ơi là Hứa Đình Hùng, cậu xem xét lại bản thân mình đi.
Cậu bây giờ trông có giống một người làm chủ gia đình hay không?”
Hứa Đình Hùng chỉ biết cúi đầu không nói gì.
Hứa Hà Phương càng thêm tức giận, cuối cùng, bà ta vỗ bàn, nói: "Hai người, lại đây cho tôi!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sợ tới mức run lên, hai người ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới trước mặt Hứa Hà Phương.
Hứa Hà Phương đứng dậy, giảng cho hai người vài cái tát rồi tức giận nói: "Quỳ xuống!"Phương Như Nguyệt không nhịn được nữa: "Chí cả, chị.
Chị dựa vào cái gì mà bắt tôi quỳ xuống?"
Hứa Hà Phương tức giận nói: "Dựa vào cái gì? Vì tôi là chị dâu của cô! Vì các người bất hiếu với bố Bây giờ, hai người các người mau nhanh chóng quỳ gối trước mặt bố, dập đầu ba cái mà giải thích.
Ngoài ra, ngay lập tức gọi điện cho tên vô dụng đó đến đây.
Đêm nay, nếu bọn họ không tới, hai người các ngươi phải quỳ ở đây đến cùng!"
Sắc mặt Phương Như Nguyệt đỏ bừng: "Chị cả, chị...Chị cũng không thể nói chuyện một cách vô lý như vậy được."
Hứa Hà Phương lại tát vào mặt bà ta: "Cô rốt cuộc có quỳ hay không?"
Phương Như Nguyệt vẫn muốn nói chuyện, nhưng Hứa Đình Hùng đã giữ bà ta lại.
Hứa Đình Hùng khuỵu xuống một cái: "Chị, là em bất hiếu, em quỳ! Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Như Nguyệt...!
Hứa Hà Phương giận giữ nói.
"Không liên quan gì? Cô ta là vợ của cậu, cũng chính là con dâu của bố.
Đứa con gái do chính mình sinh ra đối với ông nội bất kính như vậy, cô ta cũng phải chịu trách nhiệm! Tôi nói cho cậu biết, hoặc là hôm nay hai người ly hôn thì cô ta mới không liên quan gì đến nhà họ Hứa chúng ta.
Hoặc là, cô ta phải quỳ xuống cùng chồng mình, cùng dập đầu nhận lỗi với bố"
Nước mắt Phương Như Nguyệt tràn ra, cuối cùng, bà ta quỳ xuống trước mặt Hứa Khánh Quân trong nước mắt.