TRUYỀN NHÂN CỦA THẦN Y (THẦN Y TÁI THẾ)



Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy thờ ơ, anh đỡ Hứa Thanh Mây vào phòng khách.

Hữa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng được đưa vào phòng khách.

Lúc này, Ngô Phi Điệp - người đã bị trói cũng được đưa tới. Vừa nhìn thấy Phương Ngọc Đức, cô ta lập tức vùng vẫy, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ.

Phương Ngọc Đức liếc nhìn cô ta: "Ay ya, mấy người đang làm gì vậy?" "Sao có thể đối xử với cô ấy như thế này?"

Ngô Phi Điệp đột nhiên rơm rớm nước mắt, hét lên trong lòng, vẫn là chồng tôi yêu tôi.


Lúc này, Phương Ngọc Đức trừng mắt nhìn ông ba nhà họ Phương: "Tôi không phải đã nói rồi sao, trực tiếp đưa cô ta đến ngục tối phía sau. "Đưa cô ta đến đây làm gì? Nhìn thấy cô ta tôi lại cảm thấy muốn ói."

Ngô Phi Điệp choáng váng, cô ta không ngờ rằng Phương

Ngọc Đức lại đối xử với mình như thế này.

Lúc này cuối cùng cô ta cũng hiểu rằng những gì ông ba nhà họ Phương nói là sự thật.

Phương Ngọc Đức đã lợi dụng cô ta!

Nhiều người đã kéo Ngô Phi Điệp đến ngục tối ở phía sau, tại đây, cô ta đã nhìn thấy một số xác chết bị treo trong đó, đó là Hoàng Vũ và những người khác.

Ngô Phi Điệp sợ hãi đến tè ra quần.

Đêm qua, Phương Ngọc Đức nói rằng ông ta sẽ để họ đi, cô ta đã nghĩ Phương Ngọc Đức là một người tốt.

Đến bây giờ cô ta mới biết rằng Phương Ngọc Đức thực sự là một con hổ biết cười.


Người này quả hung ác

Ông ba nhà họ Phương gỡ miếng băng trên miệng Ngô Phi Điệp ra và mỉm cười: "Được rồi, cuối cùng thì cô cũng có thể mở tiệc với bạn bè rồi." "Mau, treo cổ cô ta luôn "

Ngô Phi Điệp vùng vẫy tuyệt vọng và hét lên: "Buông tôi ra! Buông tôi ra!" "Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!" "Tôi từ nước ngoài trở về, tôi mà xảy ra chuyện gì, ông. Ông chịu không nổi trách nhiệm đầu Ông ba nhà họ Phương nghe vậy rất khó chịu, chạy lại tất vào mặt Ngô Phi Điệp một cái. "Con mẹ chết tiệt. Cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết nói mình trở về từ nước ngoài. "Từ nước ngoài trở về thì giỏi giang lắm sao?" "Mẹ kiếp, được rồi, nếu cô đã từ nước ngoài trở về, vừa hay tôi cũng có một vài người bạn tốt từ nước ngoài trở về muốn giới thiệu với cô

Ông ba nhà họ Phương xua tay, mấy người chạy sau xách lồng sắt qua.

Bên trong lồng sắt có ba con chó to lớn, trông hung ác vô cùng.

Ông ba nhà họ Phương chế giễu: "Tôi đã mua ba con này từ nước ngoài về bằng rất nhiều tiền" "Không phải nói cô từ nước ngoài trở về sao?" "Vậy thì cô và họ phải nói ngôn ngữ chung chứ đúng không!" "Đến đây, nhốt cô ta vào lồng cho tôi, để chúng giao tiếp với cô ta!"

Ngô Phi Điệp sợ đến mức cuối cùng không dám kêu rằng mình đã từ nước ngoài trở về. Cô ta nằm lấy cánh tay của ông ba nhà họ Phương và run rẩy nói: "Ông ba, ông ba, tha mạng cho tôi “Tôi sẽ. Tôi sẽ không bao giờ dám nữa, ông tha mạng... Ông ba nhà họ Phương chế nhạo: "Cháu trai tôi bị gãy mấy ngón tay, vị trí người thừa kế cũng không còn, tất cả đều là nhờ có cô đó!" "Tại sao tôi phải tha cho cô?"

Ngô Phi Điệp sắc mặt tái nhợt, cô ta rốt cuộc cũng biết từ đầu số phận của mình sẽ phải cam chịu là như vậy.

Ngay từ lúc muốn dùng Phương Dung đối phó với Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, số phận của cô ta cũng đã kết thúc.

Lúc này cô ta thật sự rất hối hận.


Trên thực tế, cô ta không có bất kỳ mối hận thù sâu sắc nào với Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây. Chỉ là cô ta ghen tị với những gì Hứa Thanh Mây có và căm phần bọn họ không giúp được gì cho gia đình mình, nên muốn xử lý bọn họ. Ai có thể nghĩ tới, cuối cùng lại là kết quả này, chính tự cô ta chuốc lấy vào thân.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, không thể trách nhà họ Hứa về chuyện đã xảy ra lúc trước.

Nhưng cô ta lại đổ hết lỗi cho nhà họ Hứa, muốn báo thù nên đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Đây là điều khiển bản thân gây ra dẫn đến kết cục không thể sống!

Cuối cùng, Ngô Phi Điệp bị ném vào trong chuồng chó, tiếng la hét thất thanh vang lên.

Ông ba nhà họ Phương cũng không thèm nhìn mà trực tiếp đi vào mật thất mời ông chủ vào trong.




Bình luận

Truyện đang đọc