TỰ CẨM

Giờ Mão chính là khoảng thời gian trời sắp sửa sáng, nếu như Triều Vân không đốt vàng mã mà là nghĩ cách lẫn vào chủ viện giết người cũng là có khả năng.

" Mang bản quan đi Tây Khóa viện nhìn xem." Chân Thế Thành nhìn thật sâu Triều Vân một cái, tạm thời đình chỉ đề ra nghi vấn.

Một đám người ào về phía Tây Khóa viện.

Dưới yêu cầu của Chân Thế Thành, nha hoàn dẫn mọi người đi tới trong một góc viện, chỉ chỉ mặt đất: " Chính là chỗ này."

Khương Tự không dấu vết chen lên phía trước, tập trung nhìn vào, quả nhiên liền gặp trên mặt đất mơ hồ lưu lại tro tàn màu đen, nếu như để qua một hai ngày, tất nhiên ngay cả chút vết tích ấy cũng sẽ không dư lại.

Chân Thế Thành nhìn chằm chằm mặt đất như có điều suy nghĩ.

Mặt đất nơi này dường như có chút khác thường ——

Hắn nghĩ vậy xong liền đi đến nơi đó, nhấc chân thử ủi ủi mặt đất.

Cảm giác hơi tơi xốp truyền đến.

Nét mặt Chân Thế Thành khẽ động, lập tức phân phó thuộc hạ: " Đào nơi này lên xem xem."

Một nha dịch lập tức tiến lên bắt đầu đào.

Ngoại trừ một lớp đất phía trên ra, thì đất phía dưới rất mềm, nha dịch rất nhanh liền đào ra một bao quần áo.

" Thế mà thật sự có gì đó!" Trong đám người vang lên từng đợt kinh hô.

Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm cái bọc được đào lên, song Khương Tự cùng Chân Thế Thành lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Triều Vân.

Phản ứng ngay lập tức của một người luôn là chân thật nhất.

Đáng tiếc hai người chú định thất vọng rồi, có lẽ là Triều Vân tâm như tro nguội thời gian đã lâu, giờ phút này trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu tình gì, vừa không khẩn trương, cũng không ngoài ý muốn.

Chân Thế Thành thở dài, ánh mắt cùng với ánh mắt của thiếu nữ áo xanh váy trắng chạm nhau, suýt nữa nhịn không được bật ngón tay cái với nàng.

Hắn có thể phát hiện ra manh mối trọng đại ngay lập tức không phải nhìn từ vật chứng mà là quan sát phản ứng của nghi phạm, đây là kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, mà tiểu cô nương trước mắt tuổi còn chưa lớn bằng con của hắn, càng không có khả năng có kinh nghiệm gì, vậy cũng chỉ có thể là do thiên phú cùng ngộ tính.

Đây thật đúng là mầm mống tốt mà.

Một trái tim yêu quý nhân tài của Chân Thế Thành lại bắt đầu ngứa ngáy.

Chân đại nhân có cái tật xấu, một khi tâm ngứa liền thích vuốt râu, cứ vuốt liên tục như thế đến mấy lần, vuốt đứt mất hai sợi râu mới hồi phục tinh thần, nghiêm sắc mặt che giấu đau đớn nói: " Mở ra nhìn xem."

" Vâng." Nha dịch lập tức mở tay nải ra.

Những nha dịch này đều là người có kinh nghiệm già dặn, khi mở tay nải ra đặc biệt cẩn thận, rất nhanh đồ vật trong bao quần áo liền hiện ra ở trước mặt mọi người.

Đó là một bộ y phục dính máu.

Trong đám người lập tức vang lên âm thanh hít không khí liên tiếp.

Chân Thế Thành tiến lên một bước, ngồi xuống liếc nhìn huyết y.

Chất liệu cùng kiểu dáng của y phục rất không đáng chú ý, nhìn màu sắc chính là phục sức thích hợp của nữ tử trung niên.

Vĩnh Xương Bá phu nhân bị giá cắm nến đâm chết, máu chảy đầy giường, hung thủ rất khó giữ gìn y phục sạch sẽ, huyết y này cơ hồ có thể khẳng định chính là hung thủ mặc lúc hành hung.

Chân Thế Thành đứng lên, bình tĩnh nhìn Triều Vân: " Huyết y này là ngươi chôn sao?"

Triều Vân trầm mặc.

Chân Thế Thành kiên nhẫn rất tốt, Vĩnh Xương Bá lại nhịn không được giận dữ: " Còn hỏi gì nữa, nhất định là tiện tỳ này hại chết phu nhân!"

Triều Vân đột nhiên nhìn về phía Vĩnh Xương Bá, đôi môi không có chút huyết sắc run rẩy kịch liệt.

" Bá gia tạm thời đừng nóng nảy." Chân Thế Thành khuyên nhủ.

Vĩnh Xương Bá chỉ huyết y, sắc mặt vô cùng khó coi: " Chứng cứ vô cùng xác thực còn muốn nói gì nữa? Giết người thì đền mạng, huống chi tiện tỳ này dĩ hạ phạm thượng sát hại phu nhân...... Đại nhân, tiện tỳ này liền giao cho ngươi xử lý!"

Chân Thế Thành nhìn Triều Vân không nói một lời, luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất không thích hợp.

Vĩnh Xương Bá phu nhân thật sự là Triều Vân giết sao?

Cứ việc Triều Vân có đầy đủ động cơ giết người, lại có huyết y chôn ở trong viện làm chứng, chính là dùng giá cắm nến giết chết một người sống sờ sờ không phải chuyện đơn giản như vậy.

Phụ nhân trước mắt dáng người gầy gò, có loại cảm giác gió thổi liền ngã bệnh, thật sự có khí lực dùng giá cắm nến đâm chết một người ư?

Thấy Chân Thế Thành không có phản ứng, Vĩnh Xương Bá đột nhiên rút lấy bội kiếm bên hông Tạ Ân Lâu.

Tạ Ân Lâu theo bản năng đè lại chuôi kiếm.

Vĩnh Xương Bá không rút được, quát:" Buông tay!"

Tạ Ân Lâu đối với lời của phụ thân không có bao nhiêu phản ứng, ngược lại nhìn về phía Chân Thế Thành.

Vĩnh Xương Bá tức điên lên: " Tiểu tử thúi, ngươi buông tay cho ta, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho nương ngươi sao?"

Tạ Ân Lâu ấn chuôi kiếm bình tĩnh nói: " Nhi tử đương nhiên muốn báo thù cho mẫu thân, nhưng điều kiện tiên quyết là xác định được hung thủ."

Khí lực thế mà không lớn bằng nhi tử làm cho Vĩnh Xương Bá tức thở hổn hển, quay đầu nói với Chân Thế Thành: " Chân đại nhân, lẽ nào những thứ này còn không thể chứng minh nàng ta là hung thủ?"

Chân Thế Thành vuốt vuốt chòm râu, châm chước nói: " Ở trong đó còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, mạng người quan trọng, tự nhiên không thể có kết luận qua loa."

Hắn biết quan viên phụ trách hình danh của Đại Chu tám phần trở lên chỉ dựa vào phỏng đoán liền đã kết án, chỉ cần phỏng đoán hợp tình hợp lý, dù không có chứng cớ xác thực vẫn như thường xác định nghi phạm là hung thủ.

Nhưng hắn sẽ không như vậy.

Chỉ cần là bản án qua tay hắn, thà rằng bởi vì năng lực có hạn trở thành án chưa giải quyết, cũng sẽ không dựa vào suy luận mà kết án.

Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, án chưa giải quyết luôn có khả năng phá án, nhưng người một khi uổng mạng, thì không thể sống lại được nữa.

Phía sau cái chết của mỗi một người, đều có nước mắt của vô số thân nhân.

" Còn có điểm gì đáng ngờ?" Thê tử đột tử, thông phòng là nghi phạm lớn nhất, đã làm Vĩnh Xương Bá khó mà tỉnh táo lại.

" Lần cuối cùng các ngươi nhìn thấy Triều Vân là lúc nào?" Chân Thế Thành không có trả lời Vĩnh Xương Bá, tiếp tục hỏi hai nha hoàn.

Một nha hoàn nói: " Trước khi di nương ngủ tiểu tỳ múc nước nóng cho ngài ấy, khi đó đại khái là đầu giờ Hợi."

Thời gian này ngược lại trùng lặp với thời gian đi vào giấc ngủ mà Triều Vân nói tới.

Chân Thế Thành lúc này mới nói với Vĩnh Xương Bá: " Trong đó một điểm đáng ngờ, chính là sau đầu giờ Hợi Triều Vân làm thế nào trà trộn vào chủ viện đồng thời trốn vào tủ quần áo trong phòng ngủ của Bá phu nhân."

Vĩnh Xương Bá nhất thời yên lặng.

Lúc đó ông cùng với phu nhân vừa mới nghỉ ngơi, thậm chí còn chưa ngủ, trừ phi Triều Vân là thần tiên mới có thể tránh qua tai mắt của ông trốn đến trong tủ quần áo.

" Nhưng phải giải thích cái huyết y này như thế nào? Thời gian nàng ta đốt vàng mã tám chín phần mười chính là sau khi nội tử ngộ hại, rất có thể là sau khi nàng ta sát hại nội tử xong liền mượn đốt vàng mã đến vùi lấp huyết y."

" Thế nhưng vẫn không thể nào giải thích nàng ta trốn vào trong tủ quần áo như thế nào." Chân Thế Thành ngữ khí bình tĩnh nhắc nhở.

Mấu chốt nhất nói không thông, cái khác lại làm sao phù hợp, hắn cũng sẽ không tùy ý đem tội danh của hung phạm chụp đến trên đầu một người.

Vĩnh Xương Bá nghĩ nghĩ, đột nhiên biến sắc: " Có người trốn trong tủ quần áo, cho tới nay chỉ là suy đoán của Chân đại nhân đi? Có lẽ dấu tay trong tủ quần áo chính là nha hoàn trùng hợp lưu lại, mà không phải hung thủ lưu lại."

Khương Tự nhẹ nhàng ho khan một cái, xen vào nói: " Bá phụ, có người trốn trong tủ quần áo là chất nữ phỏng đoán, Chân đại nhân chỉ là công nhận suy đoán này của chất nữ. Ngài hẳn là quên, chính là ở trong tủ quần áo phát hiện dấu tay góc độ kỳ quái, mới rửa sạch hiềm nghi của ngài——"

Vĩnh Xương Bá á khẩu không trả lời được.

Tạ Thanh Yểu yên lặng đỡ trán.

Để chứng minh thông phòng là hung thủ mà lật ngã kết luận lúc trước, một lần nữa thành công chụp mũ hung thủ cho mình, phụ thân đại nhân thật sự là lợi hại......

Vĩnh Xương Bá tịt ngòi làm Chân Thế Thành không khỏi cười cười với Khương Tự.

Hắn nói mà, vẫn là nha đầu này vừa ý a.

Mà lúc này, nha đầu vừa ý cười lại một cái với Chân Thế Thành: " Chân đại nhân, ta cho rằng Triều Vân không phải hung thủ."

Bình luận

Truyện đang đọc