TỰ CẨM

Cứ việc gấp đến độ không được, Úc Cẩn vẫn yên lặng kéo dãn khoảng cách với Khương Tự.

Hắn không thèm để ý mấy tục lễ này, nhưng A Tự sẽ để ý.

Đi được mấy bước, Úc Cẩn đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu nữ sắc mặt đại biến.

Đột nhiên nghe A Tự nhắc tới Thánh Nữ, hắn nhất thời phát ngốc, hiện tại mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: A Tự làm sao có thể xác định người mà hai người kia nhắc tới là hắn?

Đầu tiên, cái thân phận "Dư công tử" là hắn dùng tên giả, thuần túy là vì tiếp cận Khương Trạm từ đó tiếp cận A Tự mới tạo ra, mà hai người kia trước mặc kệ có lai lịch gì, tuyệt sẽ không nói, đem nữ tử có dung mạo tương tự Thánh Nữ đến bên người Dư công tử được. Bọn họ nhắc tới hắn, chỉ có thể nói là Thất hoàng tử, hoặc là Yến Vương.

Này chẳng phải nói rõ A Tự đã biết thân phận chân chính của hắn rồi?

Nhưng chỗ cổ quái lại tới nữa, A Tự nếu đã biết hắn là Yến Vương, vì sao không biểu hiện ra chút khác thường nào, giống như sớm đã biết được.

Úc Cẩn chỉ cảm thấy vấn đề cần mau chóng giải quyết giữa hai người ngày càng nhiều, hận không thể lập tức vứt luôn mấy việc rách nát của Chu phủ, lừa Khương Tự đến hẻm nhỏ Tước Tử.

Ánh mắt sáng quắc của Khương An Thành cách đó không xa khiến cho hắn yên lặng tìm về lý trí.

Vấn đề có thể giải quyết từng cái một, ấn tượng của nhạc phụ đại nhân tương lai cũng không thể phá hư.

Hai người một trước một sau đi trở về.

Khương Tự không hé răng, yên lặng đứng ở bên cạnh Khương An Thành, đám người Chu Thiếu Khanh không khỏi nhìn về phía Úc Cẩn, có lòng hỏi thăm hai người nói chuyện gì lại không tiện hỏi trực tiếp.

Úc Cẩn banh mặt nói: "Hôm nay bồi đại thiếu nãi nãi ra cửa có những ai, ta muốn đơn độc hỏi chuyện từng người."

Mặc kệ có thể điều tra ra cái gì hay không, nên hù dọa vẫn phải hù dọa, hắn đã nhìn ra, mục đích hôm nay A Tự báo quan vốn không phải lập tức tra ra manh mối gì cả, mà là gõ núi dọa hổ.

Úc Cẩn nhìn lướt qua một lượt, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường với Chu Tử Ngọc: "Chu công tử, ngươi trước đi theo ta đi."

Chu Tử Ngọc không biết Khương Tự đã nói gì với Úc Cẩn, trầm mặt gật gật đầu, đi theo vào đình.

Khương An Thành nhỏ giọng nói với Khương Tự: "Tự Nhi, con nhìn coi, Tiểu Dư phá án còn rất có khí thế, đối mặt với công tử nhà quan lại mà cũng không có chút khiếp đảm nào, thật là không kiêu ngạo không siểm nịnh."

Ông chính là thưởng thức loại thiếu niên có cốt khí này, xuất thân bình thường chút tính là gì, chỉ cần có bản lĩnh có khí khái, người đi theo hắn không phải chịu ủy khuất.

Khương Tự yên lặng trợn trắng mắt.

Thật muốn cãi lại một câu, rõ ràng là Chu Tử Ngọc không kiêu ngạo không siểm nịnh mới đúng......

Kế tiếp, Úc Cẩn lần lượt tra hỏi hai nha hoàn A Nhã với A Châu, lại đề ra nghi vấn với mấy người thân cận với xa phu trong Chu phủ, lăn lộn một phen tốn không ít công phu, lúc này mới nói: "Hôm nay trước hết đến đây đi, Chu đại nhân nếu như có phát hiện gì có thể kịp thời báo cho chúng ta."

Chu Thiếu Khanh chắp tay: "Tạm biệt."

Ôn thần coi như muốn đi, ông ta ăn no rửng mỡ mới qua lại với Thuận Thiên Phủ ấy.

Úc Cẩn cười hỏi Khương An Thành: "Ngài trở về sao?"

Khương An Thành trực tiếp xua tay: "Chưa về, còn phải nói lại với người Chu gia."

"Vậy ta chờ hai bên nói xong rồi lại đi đi, vạn nhất hai bên không hợp ý động thủ, ta làm người trong quan phủ cũng tiện duy trì trật tự."

Chu Thiếu Khanh: "......" Yến Vương có phải có bệnh không?

Khương An Thành yên lặng cảm động: Tiểu Dư rốt cuộc nghiêng về ông, sợ ông thế đơn lực mỏng mới lưu lại.

Bỏ qua biểu tình vặn vẹo của Chu Thiếu Khanh, Úc Cẩn giơ tay chỉ đình hóng gió: "Yên tâm, việc riêng của hai nhà ta sẽ không hỏi nhiều, liền chờ ở nơi đó là được."

Quẳng xuống những lời này, dư quang khóe mắt Úc Cẩn liếc nhanh Khương Tự một cái, mang theo vài tên nha dịch đi đến đình hóng gió.

Chu Thiếu Khanh điều chỉnh tâm tình một chút, thở dài với Khương An Thành: "Ông thông gia, chuyện hôm nay xác thật là chúng ta không đúng, không quản giáo tốt hạ nhân, ông có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chúng ta không cần để cho người ngoài chế giễu."

Ông ta nói lời này xong quét phương hướng đình hóng gió một cái, "Người ngoài" chỉ chính là ai không cần nói cũng biết.

Khương An Thành cười lạnh: "Ai là người ngoài còn không nhất định. Ta biết xa phu vừa chết, quý phủ không người thừa nhận nói ai cũng không có biện pháp, có điều có câu khó nghe phải nói trước, đại nữ nhi của ta về sau nếu như còn bị ủy khuất, ta sẽ lập tức cho nó hòa ly với Chu Tử Ngọc, cũng đem những việc biết được nói ra bên ngoài."

Khương An Thành là người thật thà, nhưng không ngốc, nếu tin xa phu không bị ai sai sử mới là lạ.

"Không đến mức, không đến mức." Chu Thiếu Khanh liên mồm nói.

Mình đuối lý trước, Chu Thiếu Khanh phải hạ thấp tư thái, trong lòng lại trực tiếp lắc đầu: Phải nói Đông Bình Bá là kẻ lỗ mãng, hiện tại nói mấy lời tàn nhẫn này tuy làm Chu phủ không thể không ăn nói khép nép, nhưng lại không nghĩ nữ nhi đang sinh hoạt ở nhà ai.

Cái gì gọi là chịu ủy khuất? Làm vợ người ta, nam nhân đi ra ngoài uống rượu hoa nạp thiếp vào trong nhà không tính là chịu ủy khuất đi, bà bà lập quy củ cho con dâu cũng không tính là chịu ủy khuất chứ, tương lai thực sự có những việc này, Đông Bình Bá mà nói ra ngoài chỉ biết để cho người ta chê cười, chân chính thiệt thòi chịu khổ vẫn là khuê nữ của ông ta.

Đương nhiên, ông ta từ trước đến nay cho rằng gia hòa vạn sự hưng, thê tử tuy nghiêm khắc chút cũng không phải người cố tình tra tấn con dâu, những việc này bọn họ cũng không muốn nhìn thấy.

"Ông thông gia, chuyện này quay đầu ta sẽ cẩn thận điều tra, nếu có ẩn tình khác, tuyệt không bao che cho người tâm tồn ý xấu kia." Chu Thiếu Khanh tự tin gia phong trong sạch, không muốn quan phủ tham gia chỉ là ngại mất mặt, mà không phải cho rằng hại Khương Y chính là vợ con, chờ đóng cửa lại khẳng định muốn điều tra.

Lời này của Chu Thiếu Khanh khiến Khương An Thành khí thuận hơn chút, kêu: "Y Nhi, con lại đây."

Khương Y đi đến trước mặt Khương An Thành, gọi một tiếng phụ thân.

"Về sau bị ủy khuất cũng đừng buồn bực ở trong lòng, nhớ kỹ con là người có nhà mẹ đẻ." Nhìn trưởng nữ sắc mặt tái nhợt, Khương An Thành lo lắng vô cùng.

Ông nói những lời này đó là vì cho thấy thái độ cứng rắn của nhà mẹ đẻ, nhưng cuối cùng trôi qua như thế nào còn phải dựa vào bản thân trưởng nữ, nữ nhi này của ông tính tình quá nhu nhược. Nếu thực sự có ngày ấy, trưởng nữ có nguyện ý hòa li hay không vẫn là một vấn đề......

Liếc qua thứ nữ sắc mặt quạnh quẽ bên cạnh, Khương An Thành có chút tiếc nuối: Y Nhi nếu như có tám phần tính tình như muội muội của nó thì tốt rồi, ít nhất sẽ không bị thiệt thòi.

Khương Y hơi hơi cúi đầu: "Phụ thân yên tâm đi, nữ nhi hiểu ạ."

"Tự Nhi, chúng ta đi."

Thấy nói xong rồi, Úc Cẩn đi tới, cười nói: "Chu đại nhân, ta cũng cáo từ."

Chu Thiếu Khanh cười gượng tiễn Úc Cẩn đến cửa, nhìn thấy bên ngoài đầu người nhô đầu xem náo nhiệt sắc mặt tối sầm.

Quả nhiên, mấy quan sai này vừa vào trong nhà, lập tức đã khiến láng giềng tám xá hiếu kỳ.

Ông ta đang muốn phủi sạch một phen, đã nghe Úc Cẩn cao giọng nói: "Các vị làm phiền nhường đường, quan phủ phá án đó."

Chu Thiếu Khanh thiếu chút nữa đập đầu ngã quỵ.

Thật muốn lấp kín cái miệng của Yến Vương đi!

Khương An Thành lặng lẽ gật gật đầu.

Ừm, Tiểu Dư cũng thật khéo hiểu lòng người mà.

Lăn lộn một phen như vậy, trở lại Đông Bình Bá phủ sắc trời đã gần đen, Khương Tự lấy lý do bị kinh hách không thoải mái trở về Hải Đường Cư nghỉ ngơi, tiếp nhận chén trà A Xảo dâng lên nhấp mấy ngụm, liền hỏi A Man: " Nói rõ với A Nhã chưa?"

A Man vội nói: "Đã nói nàng ta cẩn thận nhìn chằm chằm Tình nhi, có bất luận dị thường gì thì truyền tin cho cô nương. Nhưng mà nếu A Nhã không nghe lời làm sao bây giờ?"

Bình luận

Truyện đang đọc