TỰ CẨM

" Con dâu còn chưa cưới vào cửa, đã có lương thiếp, lời thế này làm sao ăn nói với Đông Bình Bá phủ? " An Quốc Công vẻ mặt bất mãn.


Vệ thị cười lạnh: "  Chờ Đông Bình Bá qua thế hệ này, tước vị của Đông Bình Bá sẽ mất đi, đến lúc đó không khác gì dân chúng thấp cổ bé họng, nữ nhi nhà ông ta lại mất mẹ nhỏ từ nhỏ, có thể gả đến Quốc Công phủ chúng ta chẳng lẽ còn muốn làm ra vẻ hay sao?"


An Quốc Công nghe xong lại càng bất mãn: " Lời này không thể nói như vậy ——"


"  Lão gia, chẳng lẽ ông còn không nhìn ra sao, Tam Lang lớn rồi, tự có chủ ý của mình, không phải dựa vào trừng phạt mới quản được. Nếu như chúng ta không cho phép nó cùng Xảo Nương ở bên nhau, nó thật sự có khả năng tiếp tục làm chuyện điên rồ ."  Vệ thị nói đến đây đưa tay lau nước mắt, " Nếu như Tam Lang có chuyện gì bất trắc, ta cũng không sống nổi nữa ——"


Thấy An Quốc Công vẫn còn do dự, Vệ thị sẵng giọng: " Lão gia, chẳng qua là một cơ thiếp mà thôi, có gì mà phải lo lắng, chuyện của nội trạch ông cũng không cần quan tâm, cứ giao cho ta đi làm đi."


An Quốc Công thở dài: " Vậy được rồi, sáng sớm ngày mai bà hãy đến Đông Bình Bá phủ một chuyến, nói chuyện thật tốt với người ta."


" Lão gia yên tâm đi, chuyện này ta sẽ xử lý tốt, chúng ta đi vào xem Tam Lang trước đi."


Đến đêm, Quý Sùng Dịch phát sốt, gấp đến độ Vệ thị một đêm không ngủ yên ổn, đến sáng hôm sau khi phu nhân của An Quốc Công thế tử là Quách thị đến đây thỉnh an liền nói với nàng ta: " Chuyện xảy ra tối hôm qua có lẽ con cũng nghe nói rồi, bên chỗ Đông Bình Bá phủ con hãy thay ta đi một chuyến đi."


Quách thị nghe Vệ thị giao phó, trong lòng tuy cảm thấy có mấy phần khó xử nhưng cũng không dám từ chối, vội vàng đi sắp xếp.


Vệ thị dựa vào gối tròn đàn mực nhắm mắt lại.


Tức phụ ( vợ ) của Đại Lang là thế tử phu nhân của Quốc Công phủ, để nó đi chuyến này đã đủ mặt mũi cho Đông Bình Bá phủ rồi. Chỉ cần bắt chặt đem Khương Tứ cô nương cưới vào cửa, trận phong ba này sẽ coi như qua.


Đầu hẻm Du Tiền đã sớm bày sạp hàng, phía trước sạp hàng vây quanh không ít người, một ngày mới bắt đầu bằng việc nhấm nháp một bát tàu hủ bỏ thêm ít mộc nhĩ cùng ít thịt mềm.


Một tiếng hét thảm phá vỡ buổi sáng yên bình của Đông Bình Bá phủ.


A Man vội vàng vào nhà:"Cô nương, lão gia đang đánh Nhị công tử đó."


Khương Tự từ trước bàn trang điểm đứng lên, nhấc chân liền đi ra ngoài.


" Cô nương, đây không phải đường tới Từ Tâm Đường —— " A Xảo nhắc nhở.


Từ Tâm Đường là nơi ở của Lão phu nhân Đông Bình Bá, theo lý thuyết buổi sáng mỗi ngày các cô nương hẳn là đi đến chỗ của mẫu thân mình trước, rồi lại theo mẫu thân cùng nhau tới Từ Tâm đường thỉnh an lão phu nhân, nhưng Khương Tự mất mẹ từ nhỏ, trưởng tỷ ruột thịt cùng mẹ sinh ra lại đã sớm xuất giá, vì thế mỗi ngày chỉ có một mình đi qua.


" Trước đến chỗ Nhị công tử xem sao đã. " Khương Tự bước nhanh hơn.


A Xảo càng thêm buồn bực, không khỏi nhìn A Man một cái.


A Man cũng chẳng hiểu ra sao, nhẹ nhàng lắc đầu.


Trước năm mười tuổi cô nương cùng Nhị công tử vẫn rất tốt, thường xuyên chơi đùa với nhau, nhưng đến khi lớn hơn lại bắt đầu xa cách với Nhị công tử, đặc biệt là hai năm này gặp Nhị công tử ngay cả lời nói đều không tới vài câu.


Hôm nay cô nương có chút khác thường.


Nghe nói người bị kích thích thì có thể tính tình sẽ thay đổi lớn, đêm qua cô nương chịu kích thích cũng không nhỏ.


Hai nha hoàn không hẹn mà cùng nghĩ tới điểm này, lại càng thêm oán hận Tam công tử Quý Sùng Dịch của An Quốc Công phủ.


Đông Bình Bá phủ tổng cộng có bốn vị công tử, ngoại trừ Tứ công tử tuổi còn nhỏ vẫn luôn ở hậu viện ra, thì ba vị công tử khác ở tiền viện tất cả đều được an bài sân viện đơn độc, Khương Trạm liền ở tại Thính Trúc Gian.


Khương Tự mới đi đến cửa viện, liền nghe được âm thanh mười phần trung khí quát lớn truyền đến: " Tiểu súc sinh, ta nói ngươi gần đây sao lại yên tĩnh thế, hóa ra là vụng trộm bò từ lỗ chó ra ngoài đi làm xằng làm bậy. Ngươi không phải thích chui lỗ chó sao, hôm nay lão tử sẽ đánh ngươi đến so với chó hoang trên đường còn thảm hơn!"


" Chó hoang không thảm nha. " Một giọng nói yếu ớt theo sát truyền đến, sau đó giọng nói kia lại biến thành kêu thảm, " Phụ thân, ngài nhẹ chút nha, đừng đánh mặt, đừng đánh mặt —— Á, Tứ muội tới."


Nam nhân bóng dáng cao lớn đuổi theo đánh Khương Trạm, nghe vậy một cước đạp tới: " Tứ muội ngươi sao lại tới đây? Tiểu súc sinh đến bây giờ còn muốn gạt ta!"


Khương Tự thấy thế mở miệng:" Phụ thân ——"


Bóng dáng cao lớn cứng đờ, chậm rãi xoay người lại.


Đông Bình Bá Khương An Thành trong nháy mắt nhìn thấy tiểu nữ nhi thần sắc liền nhu hòa hẳn, thậm chí mang theo mấy phần lấy lòng: " Tự Nhi sao lại tới đây?"


" Nghe nói phụ thân đang dạy giỗ nhị ca, nữ nhi tới xem chuyện gì xảy ra. " Khương Tự đáp lại Khương An Thành, nhìn về phía Khương Trạm.


Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đã đến thời điểm vóc dáng thon dài, thẳng tắp như một cây trúc mới, dù lúc này vì bị đuổi đánh mà có vẻ hơi chật vật, nhưng vẫn như cũ tuấn mỹ bức người.


Khương Trạm và Khương Tự giống nhau, tướng mạo đều theo mẫu thân.


Khương Tự hơi nhún gối với Khương Trạm, " Nhị ca, huynh vẫn khỏe chứ?"


Khương Trạm bỗng dưng mở to hai mắt nhìn lên, đối diện với tầm mắt Khương Tự bên tai thoắt cái đỏ lên, liên tục khoát tay nói: " Muội muội yên tâm, ta chạy trốn nhanh lắm."


" Tiểu súc sinh, ngươi chạy nhanh có phải thấy rất kiêu ngạo không?"  Khương An Thành thật vất vả mới bình ổn lại lửa giận bởi vì câu nói này của Khương Trạm mà lại bị châm lên.


Khương Trạm theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng nghĩ đến muội muội đang ở một bên nhìn nên không thể mất chí khí, ép buộc nhịn xuống, thẳng sống lưng nói: " Phụ thân, ngài bớt giận. Nhi tử da dày thịt béo, liền tính ngài đánh không đau tay, thì cũng nên coi chừng hù dọa tới muội muội."


Muội muội hôm nay vậy mà cười với hắn, coi như bị phụ thân đánh còn thảm hơn chó hắn cũng thấy đáng.


Nghĩ tới đây, chóp mũi Khương Trạm lại hơi ê ẩm, vội vàng dời mắt, chỉ sợ bị Khương Tự nhìn ra.


Khương Tự lúc này trong lòng cũng chua xót không thôi.


Không tới mấy tháng nữa, lúc huynh trưởng du hồ cùng các bằng hữu sẽ rơi xuống nước mà chết, lúc ấy quan phủ lấy lý do ngoài ý mà kết án, nhưng về sau nàng mới biết được huynh trưởng chết là có ẩn tình khác.


Bây giờ nàng không chỉ muốn cứu vãn tính mạng của huynh trưởng, mà còn muốn cho kẻ đã hại chết huynh trưởng phải chịu trừng phạt thích đáng.


" Tiểu súc sinh, ngươi thích chui lỗ chó thì cũng thôi đi, nhưng có nghĩ tới lỡ mà có kẻ trộm lẻn vào từ lỗ chó thì làm sao bây giờ?"


Khương Trạm đưa tay gãi trán.


Phụ thân lo lắng cũng có đạo lý, đêm qua hắn đã bị kẻ trộm cầm cục gạch tập kích nha, nhưng mà việc này tuyệt đối không thể nói được!


" Lỗ chó đó đã lấp kín rồi, nhi tử về sau cam đoan sẽ không đi từ nơi đó nữa."


Khương An Thành từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.


Nếu không phải nữ nhi ở đây, không tiện bộc phát thần uy, bằng không ông mà không đánh gãy chân tên tiểu tử hỗn đản này là không được.


" Tự Nhi dùng bữa sáng chưa?"


" Còn chưa ạ, con chuẩn bị thỉnh an tổ mẫu xong rồi sẽ trở về dùng. Phụ thân có muốn cùng nữ nhi đến Từ Tâm Đường thỉnh an luôn không?"


Thấy Khương Tự vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Khương An Thành không cần nghĩ ngợi nói:" Đi, cùng đi."


Tiểu nữ nhi từ nhỏ đã không thân cận với ông lắm, đây vẫn là lần đầu tiên ông bị nữ nhi dùng ánh mắt mong chờ như vậy nhìn mình.


Khương Tự nhoẻn miệng cười.


Nàng lúc trước rất không hiểu chuyện, ghét bỏ phụ thân không có bản lãnh, không giống như hàng xóm sát vách là Vĩnh Xương Bá  lập được công lớn khiến tước vị trong nhà luôn kéo dài, hại nàng bị người ta coi thường, lại quên mất phụ thân yêu thương mình là vô giá.


" Tự Nhi, sao lại không đi?"


 "  Đi ạ. " Khương Tự xách váy theo sau.


Ngày này kiếp trước, sáng sớm An Quốc Công phủ đã phái thế tử phu nhân là Quách thị tới bàn bạc hôn sự hai nhà sớm, khi đó không có ầm ỹ ra chuyện huynh trưởng chui lỗ chó bị phát hiện, phụ thân sáng sớm liền đi ra ngoài, tổ mẫu không đợi phụ thân trở về thương lượng thì đã đáp ứng.


Nàng còn nhớ rõ sau khi phụ thân trở về nghe nói việc này liền nổi trận lôi đình, thậm chí còn cùng tổ mẫu ầm ĩ một trận, sau đó liền tới hỏi ý nàng.


Khi đó, nàng rất khờ dại mà rằng: " Chẳng lẽ nữ nhi còn không sánh bằng một người chết? Hôn sự tốt đẹp như thế bị lui, phụ thân có thể tìm cho nữ nhi một mối hôn sự tốt hơn được nữa sao?"


Phụ thân trầm mặc, lúc rời đi bóng lưng phảng phất như già đi mấy tuổi.


Chỉ tiếc khi đó nàng rõ ràng sinh một đôi mắt tốt, lại không thấy rõ cái gì mới là quan trọng nhất.


" Phụ thân, Tứ muội, chờ ta với, ta cũng đi."

Bình luận

Truyện đang đọc