TỰ CẨM

“ Nhị công tử đang kêu ai?” Tiểu nha hoàn vừa nói xong, Tô đại lão gia cùng Vưu thị cơ hồ là trăm miệng một lời hỏi.

Tiểu nha hoàn thần sắc hốt hoảng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt theo bản năng nhìn khắp xung quanh.

Theo ánh mắt lưu chuyển của nàng ta, người bị đảo qua không khỏi khẩn trương lên.

Cuối cùng, tầm mắt của tiểu nha hoàn dừng lại trên người Khương Tự, kéo khóe môi cứng đờ vươn ngón tay chỉ hướng nàng, lắp bắp nói: “Nhị công tử giống như đang kêu…… Tự biểu muội!”

Lời này vừa ra, tầm mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống trên người Khương Tự.

Vưu thị sớm đã chuẩn bị tâm lý này, nghe vậy trừng Khương Tự ánh mắt phá lệ hung ác: “ Khương Tự, Ý nhi rơi xuống nước có phải có liên quan đến ngươi không?”

Bà ta thật hận, nếu sớm biết tiểu tiện nhân này tâm địa rắn rết như vậy, đã không nên động tâm tư kia, cái thứ làm hại người này ngày nào đó nên bị ông trời thu, mà không phải để lại rồi đi gây họa khắp nơi.

Tô đại lão gia còn tính tỉnh táo, trầm giọng hỏi tiểu nha hoàn: “Ngươi xác định nghe thấy Nhị công tử kêu như vậy?”

Tiểu nha hoàn ở trước mắt bao người cực kỳ khẩn trương, vừa nghe Tô đại lão gia hỏi như vậy, một tia do dự cuối cùng quên tới sau đầu, gật mạnh đầu nói: “Nô tỳ nghe rõ, Nhị công tử gọi đúng là Tự biểu muội!”

“Tiện nhân, ngươi trả mạng cho Ý nhi!” Vưu thị hét lên một tiếng, nhào tới đánh Khương Tự.

Khương Y che ở trước người Khương Tự ngăn lại Vưu thị: “Đại cữu mẫu, muội muội ta sẽ không hại người, càng không thể hại Nhị biểu đệ!”

“Ngươi tránh ra cho ta!” Vưu thị dùng sức đẩy Khương Y, đẩy Khương Y đến lảo đảo.

Phía sau một bàn tay đỡ lấy Khương Y, thanh âm nhàn nhạt của thiếu nữ truyền đến: “Đại cữu mẫu tốt xấu cũng là thế tử phu nhân của Nghi Ninh Hầu phủ, quản gia nhiều năm, kiến thức rộng rãi, mà nay chỉ mới nghe xong vài câu nói của một tiểu nha hoàn, đã như người đàn bà đanh đá kêu đánh kêu giết với cháu gái ngoại, không cảm thấy mất thân phận sao?”

Khương Tự ý bảo A Man chiếu cố tốt Khương Y, mặt vô biểu tình nhìn Vưu thị.

Nhìn thấy khuôn mặt này không chút nào hoảng loạn, lửa giận của Vưu thị xông thẳng tới ót, bắt đầu gào khóc: “Thân phận? Thân phận ta hiện giờ chính là một mẫu thân mất đi nhi tử, thể diện gì đó ta đều có thể không cần, chỉ cần kẻ hại nhi tử ta đền mạng cho nhi tử ta!”

Bà ta nói xong, lại nhào đánh về phía Khương Tự.

“Dừng tay!” Tiếng quát mang theo phẫn nộ của thiếu niên truyền đến.

Khương Trạm bắt lấy cổ tay Vưu thị, mặt giận dữ: “Ta quản bà là thân phận gì, bà dám động muội muội ta một cái thử xem?”

Khương Trạm quả thực muốn giận đến nổ tung, hắn chỉ đến chậm một bước, thế mà đã có người dám đánh muội muội hắn?

Cổ tay Vưu thị bị túm đến phát đau, giọng căm hận nói: “Khương Trạm, ngươi còn có chút quy củ nào không?”

Khương Trạm cười lạnh: “Hiện tại hỏi ta có quy củ hay không, bà một người làm mợ, sự tình còn chưa hỏi rõ ràng đã muốn đánh cháu gái ngoại nhà chồng, cái này lại là quy củ từ đâu ra?”

A Man đỡ Khương Y, trợn mắt há hốc mồm.

Trăm triệu không nghĩ tới á, Nhị công tử cư nhiên uy phong như thế!

“Lão gia!” Vưu thị khóc nức nở nhìn về phía Tô đại lão gia.

Tô đại lão gia trầm giọng nói: “Không sai, là nên hỏi rõ ràng rồi mới nói.”

Vưu thị đã nhận định là Khương Tự hại chết con thứ, vừa nghe Tô đại lão gia nói như vậy, vạn phần không cam lòng.

Tô Thanh Sương đỡ Vưu thị: “Nương, vẫn là hỏi rõ ràng rồi nói sau, con cảm thấy Tự biểu muội sẽ không thương tổn Nhị đệ --”

“Ngươi thì biết cái gì!” Vưu thị trách mắng.

Tô Thanh Sương mím môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Nàng hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được vì sao Nhị đệ lại đột nhiên rơi xuống nước, càng không thể nào tưởng tượng được sẽ có liên quan đến Tự biểu muội.

Tô đại lão gia bình tĩnh nhìn Khương Tự, mặt trầm như nước: “Tự Nhi, ngươi lúc trước từng cùng Ý nhi chạm mặt qua?”

Khương Tự vừa muốn mở miệng, một đạo thanh âm truyền đến: “Chậm đã.”

Khương An Thành bước đến bên người Khương Tự, kéo nàng ra phía sau, không chút nào yếu thế đối diện với Tô đại lão gia: “Đại cữu ca là đang thẩm vấn nữ nhi của ta sao?”

“Muội phu sao lại nói như vậy? Ta là cữu cữu ruột của Tự nhi, đương nhiên không phải đang thẩm vấn nó, chỉ là tìm nó tìm hiểu một chút tình huống thôi.”

Khương An Thành trầm mặt cũng không cho Tô đại lão gia mặt mũi: "Tìm hiểu tình huống cũng không phải loại thái độ như của Hầu phủ! Đại cữu ca, các ngươi nếu cảm thấy Ý nhi không phải trượt chân rơi xuống nước, muốn tìm ra hung thủ, vậy báo quan đi!”

Báo quan?

Mọi người nghe xong lời này, rất là ngoài ý muốn.

Nhà bình thường, thường rất không muốn dính dáng với quan phủ, một là phiền toái, hai là mất mặt.

Kiểu chết đuối bỏ mình như Tô Thanh Ý, trong nhà không ai báo quan, quan phủ cũng sẽ không ăn no rửng mỡ tới điều tra.

Thấy Tô đại lão gia nhất thời không nói, Khương An Thành cau mày âm thanh lạnh lùng nói: “ Ý nhi chết chỉ có hai loại khả năng, một là trượt chân rơi xuống nước, hai là có người đẩy hắn rơi xuống nước. Nếu là loại thứ nhất, vậy không liên quan gì đến Khương Tự, đại cữu ca đề ra nghi vấn với Tự Nhi thực không có đạo lý. Nếu là loại thứ hai, làm cha mẹ chẳng lẽ không muốn tìm ra hung thủ thay con mình báo thù sao?”

Khương An Thành nói làm Tô đại lão gia bắt đầu chần chờ.

“Báo quan!” Nghi Ninh Hầu lão phu nhân trầm giọng nói.

“Mẫu thân ( lão phu nhân) --” Đông đảo thanh âm vang lên.

Nghi Ninh Hầu là người mặc kệ mọi chuyện, nghe lão phu nhân nói như vậy, phụ họa nói: “Vậy báo quan đi.”

“Phụ thân, nhi tử cảm thấy không cần thiết để quan phủ tham gia đi?” Tô đại lão gia nói, liếc nhìn Khương Tự một cái.

Ông ta không rõ Khương An Thành lấy lòng tin từ đâu ra, nếu như người quan phủ tới rồi tra ra giữa cháu gái ngoại cùng con thứ đã xảy ra chuyện gì, vậy hai phủ đều mất mặt như nhau.

Khương An Thành dù không phải người tâm tư tỉ mỉ, nhưng sự tình liên quan đến nữ nhi lại phá lệ cảnh giác, vừa thấy Tô đại lão gia như vậy liền bốc hỏa khí.

Nói đến nói đi, bọn họ chính là hoài nghi Tự Nhi!

Đây cũng là nguyên nhân ông kiên trì báo quan.

Ông tin tưởng nữ nhi trong sạch, cũng tin tưởng năng lực của phủ Doãn Thuận Thiên Chân Thế Thành. Một khi đã như vậy, mời quan phủ tham gia là lựa chọn sáng suốt nhất, vô luận như thế nào cũng đều tốt hơn so với việc nữ nhi ở trước mắt bao người bị người ta xem như phạm nhân mà hỏi tới hỏi lui.

“Đại cữu ca nếu cảm thấy không cần thiết, vậy người ngoài cũng không tiện lắm miệng, nhưng các ngươi túm lấy khuê nữ ta hỏi tới hỏi lui ta không đáp ứng!”

Vưu thị nổi giận: “Bá gia, chẳng lẽ nữ nhi ngươi là bảo bối, nhi tử ta chính là mái ngói sao?”

Khương An Thành đã sớm phiền chán thái độ của Vưu thị với nữ nhi, nghe vậy lạnh lùng cười: “Cho nên ta mới đề nghị báo quan đó, người quan phủ tới tra hỏi Tự Nhi, ta tuyệt không ngăn cản.”

“Báo quan thì báo quan!” Trong lòng Vưu thị đã nhận định con thứ chết không thoát khỏi quan hệ với Khương Tự, hung hăng nói.

Tô đại lão gia thấy vậy không ngăn cản nữa.

Trong thời gian chờ người quan phủ tới, Vưu thị ngồi cạnh thi thể Tô Thanh Ý khóc lóc không ngừng, thể lực của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân chống đỡ hết nổi được Nghi Ninh Hầu đỡ vào phòng nghỉ ngơi, Tô đại lão gia thì vẫn luôn trầm mặc.

Khương An Thành lặng lẽ vỗ vỗ Khương Tự, thấp giọng nói: “Có phụ thân ở đây, đừng sợ.”

Khương Tự gật đầu: “Nữ nhi không sợ.”

Đợi không lâu lắm, Chân Thế Thành mang theo một đám nha dịch vội vàng đuổi tới, Tô đại lão gia tiến lên đón, buồn bã nói: “Làm phiền Chân đại nhân.”

“Tô thế tử nén bi thương.” Trước mắt không phải thời điểm hàn huyên, Chân Thế Thành chào hỏi Tô đại lão gia xong, ánh mắt quét về phía mọi người, khi rơi xuống trên mặt Khương Tự đáy lòng thở dài thật dài.

Vừa có án tử liền gặp được nha đầu này, thật đúng là duyên phận nha.

Bình luận

Truyện đang đọc