TỰ CẨM

Thiếu niên mười bảy tám tuổi xuyên qua hoa mộc um tùm xuất hiện ở trước mặt mọi người, theo sát ở bên cạnh hắn còn có một con cún bự.

Thiếu niên tu mi mắt phượng, thần quang trong trẻo, dù chỉ mặc một thân thanh sam tầm thường không hơn, nhưng vẫn như cũ tôn hắn như núi cao tuyết trắng, không lưu thế tục. Mà cún bự bên cạnh hắn càng uy phong lẫm lẫm hơn, chỉ là khi đi đường chân hơi chân cà nhắc, khiến người ta theo bản năng bỏ qua sự uy hiếp của nó.

Khương Trạm nhịn không được ghé vào bên tai Khương Tự thấp giọng nói: “Thật kỳ quái, Dư Thất ca thế nào lại ở cùng một chỗ với Chân đại nhân nhỉ? Chẳng lẽ hắn thành thủ hạ của Chân đại nhân rồi?”

“Có lẽ vậy.” Khương Tự cũng đoán không ra nguyên do Úc Cẩn xuất hiện ở chỗ này.

“Nếu là như vậy cũng tốt.” Khương Trạm lẩm bẩm nói.

Dư Thất ca có công việc đứng đắn cũng tốt, tương lai cưới vợ thuận tiện hơn.

Khương Tự chỉ cảm thấy lời này của huynh trưởng có chút không thể hiểu được, dời ánh mắt nhìn về phía Úc Cẩn.

Úc Cẩn rất nhanh đi đến trước mặt Chân Thế Thành, khóe môi treo lên nụ cười khẽ: “Đại nhân, ta phát hiện một chuyện có ý tứ.”

“Ách, không biết có phát hiện gì?” Chân Thế Thành nhìn thiếu niên ý cười nhàn nhạt trước mắt, lại nghĩ đến thân phận của hắn, tâm tình liền phá lệ phức tạp.

Trăm triệu không nghĩ tới vị Dư công tử này chính là tân Tấn Yến Vương, là vị Thất hoàng tử mà từ nhỏ chưa từng xuất hiện ở trước mặt thế nhân kia.

Nhớ lại Hình Bộ bên kia mạnh mẽ nhét người tới, nói là về sau hiệp trợ hắn phá án, Chân Thế Thành liền đau đầu, chờ nhìn thấy người tới cũng biết được thân phận đối phương, đầu của hắn càng to hơn.

Hắn phá án đặc biệt phiền có người khoa tay múa chân, nếu vị Thất hoàng tử này ỷ vào thân phận nhúng tay lung tung, hắn cũng không thể gia hình tra tấn rồi trả hàng cho bộ được, phải biết rằng để vài vị Vương gia đến các bộ rèn luyện chính là chủ ý của Hoàng Thượng.

Khiến Chân Thế Thành không nghĩ tới chính là, Úc Cẩn lại chủ động không công khai thân phận, mà lại lấy thân phận cấp dưới của hắn tham dự vào trong đó.

Chân Thế Thành tất nhiên là vui lòng, ngay cả đối phương đưa ra yêu cầu vô lý như phá án muốn mang theo chó cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt.

Khụ khụ, không có biện pháp, con chó đó là cẩu quan chính ngũ phẩm, miễn cưỡng coi như là đồng liêu!

Úc Cẩn giơ tay ra, trên lòng bàn tay là một quả cầu lông gà năm màu.

Chân Thế Thành đã thông qua dò hỏi biết được rất nhiều tình huống, biết Tô Thanh Ý vốn đang ở trong sân cùng nha hoàn đá cầu, như vậy quả cầu lông gà xuất hiện ở trong tay Úc Cẩn liền trở nên ý vị sâu xa.

Trong nháy mắt Tô Thanh Tuyết nhìn thấy quả cầu lông gà, sắc mặt đột nhiên tái nhợt vài phần.

Nàng ta dựa theo mẹ cả phân phó đi tìm Tô Thanh Ý, nhìn thấy hắn ta đang một mình cầm cầu lông gà, đúng là dùng lý do cùng chơi với hắn ta dụ hắn ta tới bên này.

Quả cầu này…… Làm sao lại xuất hiện ở trong tay người này?

Nghĩ đến phương hướng Úc Cẩn đi ra, Tô Thanh Tuyết không khỏi nắm chặt tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Lúc ấy nàng ta và Tô Thanh Ý đúng là đang chơi trong Triêu Dương đình.

Triêu Dương đình rất gần Cúc Hà hồ, bốn phía hoa cỏ um tùm, từ Cúc Hà hồ nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy mái cong của đình hóng gió, thấy không rõ tình cảnh bên trong, nhưng nếu như ngồi ở trong Triêu Dương đình xuyên qua khe hở hoa mộc lại có thể nhìn thấy tình huống bên Cúc Hà hồ một cách rõ ràng.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Thanh Tuyết luôn cảm thấy tầm mắt của thiếu niên thanh lãnh cầm quả cầu lông gà như có như không lướt qua hướng nàng một cái.

Tô Thanh Tuyết dùng sức nắm chặt nắm tay.

Không cần hoảng, dù phát hiện ra cầu lông gà lại như thế nào? Nhiều lắm là chứng minh Nhị ca từng dừng lại ở Triêu Dương đình thôi, ai có thể biết nàng ta cũng sẽ ở nơi đó.

Không đúng, có một người biết, chính là mẹ cả.

Tô Thanh Tuyết cẩn thận từng li liếc đại thái thái Vưu thị một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Lần làm việc này của nàng ta vốn dĩ chính là mẹ cả an bài, mẹ cả đương nhiên biết rõ ngoài Khương Tự ra, thì tiếp xúc với Nhị ca còn có nàng ta, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ mẹ cả hẳn là sẽ không nhắc tới với người khác.

Nghĩ thông suốt điểm đó, Tô Thanh Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

“ Quả cầu lông gà là ta phát hiện ra trong đình, điều này nói rõ sau khi Tô nhị công tử rời khỏi tầm mắt của nha hoàn thiếp thân từng có mặt ở trong đình. Nói cách khác, Tô nhị công tử rất có thể bởi vì ở trong đình nhìn thấy Khương cô nương đi ngang qua, mới lao từ bên này lao ra.” Nhắc tới Khương Tự, thanh âm Úc Cẩn thả mềm vài phần, lại khắc chế không có nhìn về phía nàng.

Chân Thế Thành gật đầu, xem như tán đồng phỏng đoán của Úc Cẩn.

Úc Cẩn tung hứng quả cầu lông gà sắc thái tươi đẹp, môi mỏng hơi mím: “Nghe lời nói của người trong Hầu phủ, thì Tô nhị công tử là một đứa ngốc tâm trí không đủ, mọi người thử nghĩ xem, người như vậy có kiên nhẫn dừng lâu ở trong đình sao?”

Hắn nói xong, ánh mắt không chút để ý đảo qua mọi người, nhàn nhạt nói: “Nếu có, như vậy chỉ có một khả năng, lúc ấy còn có những người khác ở đây!”

Mọi người nghe xong lời này, thoắt cái cả kinh.

Còn có những người khác ở đây? Này chẳng phải thuyết minh khi Tô Thanh Ý ngăn lại Khương Tự kỳ thật bị người ta thấy được?

Người kia là ai? Vì sao mà mãi vẫn không đứng ra?

Liên tiếp vấn đề xoay quanh trong đầu mọi người, khiến cho mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm thiếu niên đĩnh đạc đang nói chuyện.

Vưu thị nhìn thật sâu Tô Thanh Tuyết một cái, ánh mắt âm trầm.

Bà ta kỳ thật đã sớm kỳ quái, dựa theo bà ta phân phó, sau khi Tô Thanh Tuyết dẫn Ý nhi quấn lấy Khương Tự hẳn phải đi tìm người đến bắt gặp một màn này, chỉ có như vậy mới có thể thuận lý thành chương ghép Khương Tự cùng Ý nhi vào với nhau. Nhưng sau đó Khương Tự bình yên vô sự, mà Ý nhi lại bị chết vô thanh vô tức……

Vưu thị có quá nhiều lời muốn hỏi Tô Thanh Tuyết, nhưng từ đầu đến cuối đều không có thời cơ thích hợp.

Thừa nhận ánh mắt nhìn kỹ của mẹ cả, Tô Thanh Tuyết cơ hồ dùng hết toàn bộ tự chủ mới không khiến cho bản thân thất thố, vội vàng cúi đầu.

Mà Tô Thanh Vũ ở bên người Tô Thanh Tuyết cũng sắc mặt tái nhợt, cơ hồ khó có thể đứng vững.

Nàng ta dùng đầu ngón tay run rẩy lặng lẽ đụng đụng Tô Thanh Tuyết, Tô Thanh Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với nàng ta.

Lông mi dày rậm của Tô Thanh Vũ không ngừng run rẩy, dùng ánh mắt dò hỏi Tô Thanh Tuyết.

Bàn tay dấu ở trong ống tay áo của Tô Thanh Tuyết dùng sức nhéo Tô Thanh Vũ một cái, ý bảo nàng ta đừng tự loạn trận tuyến.

Từ đầu ngón tay đến trong lòng Tô Thanh Vũ đều lạnh ngắt, sợ hãi từng chút lan tràn.

“Người đó sẽ là ai!” Tô đại lão gia ánh mắt như đao, đảo qua trên mặt từng người.

Mặc dù có người trong lòng không có quỷ nhưng ở trong loại trường hợp này vẫn khó nén khẩn trương, thân là tôi tớ, bọn họ quá rõ ràng rất nhiều thời điểm dù trong lòng không có quỷ thì chưa chắc có thể bo bo giữ mình.

Tô đại lão gia không phát hiện ra khác thường, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên mặt Úc Cẩn.

Úc Cẩn cười cười, mở ra một cái tay khác: “Hẳn chính là chủ nhân của cái khăn này.”

Trong tay hắn rõ ràng là một cái khăn tay tơ lụa tuyết trắng, ở trong gió nhẹ nhàng đong đưa.

Tô Thanh Tuyết chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, lui về phía sau nửa bước.

Nàng ta khi nào thì làm rớt khăn tay?

Đúng rồi, nàng ta nhớ lại, lúc ấy dỗ dành Tô Thanh Ý chơi, kết quả Tô Thanh Ý nhỏ nước miếng lên trên mu bàn tay nàng ta, sau khi nàng ta dùng khăn chà qua cảm thấy ghê tởm, liền đem vứt luôn khăn ……

Tô Thanh Tuyết càng nghĩ, trong lòng càng hoảng.

Lúc này Tô Thanh Sương đột nhiên mở miệng: “ Khăn tay kiểu thế này bình thường chỉ có chủ tử hoặc là hạ nhân có thể diện mới có thể dùng.”

Nghe xong lời này, Tô Thanh Tuyết đột nhiên bình tĩnh lại.

Không thể hoảng, trên khăn này ngay cả một cái hoa văn đều không có, ai có thể chứng minh là của nàng ta?

Vưu thị nhắm mắt lại.

Sẽ không sai, Tô Thanh Tuyết xác thật dỗ dành Ý nhi chơi ở trong Triêu Dương đình, chỉ là không biết tiểu tiện nhân này nhìn thấy gì, hoặc là nói —— Ý nhi chẳng lẽ là do tiểu tiện nhân này hại chết?

Bình luận

Truyện đang đọc