TU CHÂN LÃO SƯ SINH HOẠT LỤC

Đối với việc giả mạo bạn trai của Lý Lệ, Trương Vệ Đông khá là chột dạ. Bị Vương Hiểu Diễm nói như thế, mặt hắn đỏ lên, lúng túng đứng đó không biết chào hỏi Vương Hiểu Diễm như thế nào.

Vương Hiểu Diễm thấy Trương Vệ Đông đường đường là giảng viên đại học lại có thể đỏ mặt, cặp mắt hoa đào quyến rũ không khỏi sáng ngời, cười rồi đưa đôi tay như ngọc hướng về Trương Vệ Đông nói:

- Thầy Trương, tôi và Lý Lệ bằng tuổi nhau nhưng tôi lớn tháng hơn. Nếu thầy đã gọi cô ấy là chị Lệ thì hay là cũng gọi tôi là chị có được không?

Trương Vệ Đông nhất thời không thích ứng với hoàn cảnh này, hơn nữa đối với việc giả mạo bạn trai Lý Lệ có chút chột dạ, nhưng hắn là người cực thông minh hơn nữa, tố chất tâm lý rất vững, nghe vậy liền khôi phục tinh thần, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm tay của Vương Hiểu Diễm, nói:

- Vậy gọi chị là chị Hiểu Diễm, chị cũng đừng gọi thầy Trương hay không thầy Trương, cứ gọi là Vệ Đông đi.

- Vậy quyết định như vậy nha. Vệ Đông, hihi, lớn từng này tuổi mới lần đầu tiên được giảng viên đại học gọi là chị đó!

Vương Hiểu Diễm thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, tâm tình cực kỳ tốt, lại phá lên cười khanh khách.

Tâm tình của Hồ Ngọc Hân lúc này cũng ổn định lại, hơn nữa Trương Vệ Đông không phải cứng nhắc cổ hủ như trong tưởng tượng của cô, tất nhiên cũng muốn bắt Trương Vệ Đông gọi cô là chị cho bằng được. Trương Vệ Đông thấy thế đành phải gọi cô là chị Ngọc Hân. Ngọc Hân cao hứng đến nỗi mặt hồng rực.

Lý Lệ thấy mới gặp mặt có một lát mà hai người bạn học của mình đã cùng Trương Vệ Đông vừa nói vừa cười, ánh mắt nhìn mình tràn ngập ước ao, trong lòng Lý Lệ cảm giác rất có mặt mũi, đồng thời cũng có một loại cay đắng không nói nên lời. Cô biết nếu như tuổi tác của Trương Vệ Đông thật sự là hai mươi tám, chắc có lẽ cô cũng bất chấp tất cả để theo đuổi hắn. Nhưng vì tuổi tác thật của Trương Vệ Đông là hai mươi ba, cô thực sự không chịu nổi sự mất mặt khi theo đuổi hắn. Vì lẽ đó, cho nên đêm nay nhất định chỉ là một vở kịch, diễn một hồi cho người khác xem. Sau khi tàn cuộc, cô cũng giống như trước, chỉ là một người con gái cô đơn.

Trong phòng khách còn có ba nam hai nữ. Khi nhóm người Trương Vệ Đông đẩy cửa đi vào, trên đài có một đôi nam nữ đang hát bài tình ca "Tâm Vũ", bên dưới là hai nam một nữ. Trong đó một nam một nữ ngồi sát bên nhau, hẳn là một đôi. Còn một người đàn ông khác có đôi mắt như cá chép, mũi nhếch lên, bụng phệ, tướng mạo khá là khó coi. Nhưng trên người mặc toàn hàng hiệu, trên cổ tay còn mang theo một cái đồng hồ Rolex chói lọi dưới ánh đèn, hiển nhiên là một người có tiền. Lúc Trương Vệ Đông bước vào, người đàn ông tay mang đồng hồ vàng này đang cầm bình rượu đen Guiness, giảng giải cái gì đó mà nước bọt văng tung tóe. Trên bàn trước mặt ông ta bày không ít đồ ăn vặt, hoa quả và bia.

Năm người thấy bốn người Trương Vệ Đông đi vào, hai người trên đài hướng về phía Trương Vệ Đông vẫy vẫy tay xem như chào hỏi. Người đàn ông tay đeo đồng hồ vàng thì lại liếc nhìn Trương Vệ Đông một chút, sau đó tiếp tục nói đến nước bọt tung tóe với hai người kia. Đúng lúc này hai người kia cắt ngang câu chuyện, đứng dậy lên tiếng chào hỏi Trương Vệ Đông, tay đeo đồng hồ vàng lúc này mới lòng không tình không nguyện đứng dậy theo sát hai người kia chào hỏi hắn.

Sau khi nghe giới thiệu Trương Vệ Đông mới biết, nam thanh niên đứng hát tình ca trên đài là Lí Kiến, bạn học cấp ba của Lý Lệ, một người khác là vợ của anh ta Vương Á Bình. Ba người dưới đài, một đôi nam nữ đứng sát bên nhau cũng là vợ chồng, nam là Trịnh Văn Bân, nữ là Từ Diệc Vân, hai người đều là bạn học của Lý Lệ, làm việc trong ngành vật liệu xây dựng. Còn người đàn ông mang đồng hồ vàng chính là đối tượng mà bọn họ định giới thiệu cho Lý Lệ, tên là Lữ Viễn Siêu.

Cha của Lữ Viễn Siêu trước đây là Trưởng phòng xây dựng đô thị của Cục Xây dựng thành phố Ngô Châu. Dựa vào quan hệ của cha y, hơn nữa năng lực giao tiếp của tên Lữ Viễn Siêu này cũng không tệ, thành ra cũng có mấy công trình kiếm được không ít tiền. Nhưng từ sau khi cha của Lữ Viễn Siêu về hưu, Lữ Viễn Siêu không cạnh tranh nổi ở mảng xây dựng công trình nữa, phải chuyển sang trang trí lắp đặt nội ngoại thất nhà ở.

Có lẽ bởi vì sự nghiệp đang ở giai đoạn tuột dốc, hơn nữa mấy năm trước cũng chơi đủ rồi, Lữ Viễn Siêu muốn tìm một cô gái kết hôn sinh con. Hiện tại trong xã hội này, người có tiền như Lữ Viễn Siêu, cho dù tướng mạo có xấu xí một chút, muốn tìm một người kết hôn vẫn rất dễ dàng. Tuy nhiên cũng chính vì như vậy, những người con gái bình thường khó lọt vào mắt xanh của y. Y muốn tìm một cô gái có trình độ văn hóa cao, thích hợp với thân phận của Lữ Viễn Siêu y. Thứ hai cũng vì muốn có gien truyền thừa cho đời sau tốt một chút. Thứ ba là những năm vừa rồi Lữ Viễn Siêu chơi đùa không biết bao nhiêu thiếu nữ, cho đến giáo viên ở học viện nghệ thuật cũng đã qua tay, cho nên hiểu rõ, phụ nữ xinh đẹp chỉ cần có tiền thì lúc nào cũng có, không cần thiết cứ phải lấy về làm vợ nuôi trong nhà. Vợ nhà, tướng mạo bình thường một chút nhưng phải có bằng cấp cao, điểm tốt. Cho nên khi Trịnh Văn Bân bạn học cấp ba của Lý Lệ nói chuyện của Lý Lệ cho y nghe, y lập tức động lòng.

Buổi tối sau lần gặp mặt, Lữ Viễn Siêu phát hiện Lý Lệ ngoại trừ tướng mạo hơi bình thường, nhưng vóc người lại không tệ, cảm thấy càng hài lòng hơn. Vì lẽ đó, Lữ Viễn Siêu rất lấy lòng Lý Lệ, cũng không ít lần nói khoác rằng mình quen đại nhân vật nào đó, rồi làm công trình như thế nào mà kiếm tiền, vân vân... Nhưng Lữ Viễn Siêu không ý thức được lời nói này của y đối với một số cô gái phong trần hoặc tôn thờ đồng tiền mà nói thì tự nhiên có thể làm cho các cô quỳ gối dưới chân của y, nhưng Lý Lệ là giảng viên đại học, hơn nữa còn làm công tác nghiên cứu khoa học. Đối với tiền tài tuy rằng cũng có coi trọng, nhưng Lữ Viên Siêu “nổ” như thế làm cô không khỏi thấy phản cảm. Hơn nữa tướng mạo của Lữ Viễn Siêu thực sự quá khó coi, ấn tượng của Lý Lệ đối với y tự nhiên rơi xuống vực thẳm. Nhưng y lại càng sinh ra cảm giác là mình rất được, luôn quấn quýt lấy cô, còn vợ chồng Trịnh Văn Bân thì muốn làm mai mối, cho nên có ý lấy lòng Lữ Viễn Siêu, tận lực ở một bên dát vàng lên mặt Lữ Viễn Siêu, cuối cùng khiến cho Lý Lệ không còn cách nào khác là phải lôi Trương Vệ Đông ra.

Những điều này Trương Vệ Đông không biết, nhưng hắn vừa nhìn thấy dáng vẻ tức giận khinh khỉnh của Lữ Viễn Siêu, giống như trên đời này chỉ có mình y mới là người kiếm được mấy đồng tiền đó vậy, liền hiểu ra tại sao Lý Lệ muốn kéo hắn đến đây làm bia đỡ đạn. Đừng nói Lý Lệ, cho dù Trương Vệ Đông nhìn thấy tay y lắc lắc một cái, làm như sợ người khác không biết y mang đồng hồ Rolex vàng vậy, cũng muốn đấm y mấy cái rồi.

- Vệ Đông phải không? Đến đây uống một ly. Nói tới giáo viên đại học các cậu, tôi đây có chút bội phục. Nhưng mà dáng vẻ thư sinh quá, như vậy không tốt. Xã hội này phức tạp lắm, rãnh rỗi cậu nên ra ngoài nhiều hơn, quen biết thêm vài người. Giống như trước đây tôi làm công trình, hở tý là đụng ngay phải mấy hộ bị cưỡng chế, thứ dân quèn ngu dốt.

Lữ Viên Siêu giơ chai rượu trong tay về phía Trương Vệ Đông rồi hạ xuống, một bộ dạng lên lớp người khác.

Trương Vệ Đông hơi nhíu mày, vẫn chạm ly cùng Lữ Viễn Siêu một cái, ngắt lời nói:

- Theo ý của Lữ tổng, anh muốn dỡ bỏ nhà của người ta, người ta không cho thì anh quay lại nói người ta là điêu dân?

- Nhìn coi, nhìn coi, lại là mọt sách lên lớp giảng đạo! Thời đại xã hội này ai có tiền ai có quyền thì người đó làm lão đại. Mày cản trở công trình của tao, mày chính là hộ bị cưỡng chế, là điêu dân. Không chỉ bị phá dỡ luôn trước mặt mà cảnh sát cũng sẽ đứng ra giữ gìn trật tự hiện trường. Nói thật cho cậu biết nha, đây vẫn là bề ngoài thôi. Bên trong, một số công ty bất động sản có thực lực còn có thể mời một số người “đường phố” đứng ra giải quyết. Chính quyền cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Hừ, cậu đừng xem tôi hiện tại làm trang trí nhà cửa. Trước đây Lữ Viễn Siêu tôi cũng hắc bạch lưỡng đạo hai nhà ăn sạch đấy. Như lão tổng Đỗ Uy của trung tâm giải trí Chí Tôn, nói đến cũng xem như là một nhân vật lợi hại ở khu Đông Thành, thấy tôi cũng phải cho tôi mấy phần mặt mũi. Cho tới cục công an khu Đông Thành, đồn công an Cao Tân Nhai thì tôi cũng giao tiếp thường xuyên.

Lữ Viễn Siêu tiếp tục chém gió.

- Đúng thế, nếu nói quan hệ xã giao thì Lữ tổng không có gì phải bàn cãi. Năm ngoái một người em họ của tôi vì đánh nhau mà bị bắt vào đồn công an, chính là Lữ tổng đưa ra.

Từ Diệc Vân cười lấy lòng nói.

Thấy Từ Diệc Vân nói như vậy, Lữ Viễn Siêu cảm giác càng có mặt mũi, đôi mắt cá chép đắc ý liếc nhìn Trương Vệ Đông một cái nói:

- Vì lẽ đó Vệ Đông đừng đắc chí cậu còn trẻ mà đã là giảng viên đại học. Nếu ra khỏi trường học, phỏng chừng cậu còn chưa sống tốt bằng một thằng đội trưởng phụ trách trang trí dưới tay anh.

Bình luận

Truyện đang đọc