TU CHÂN LÃO SƯ SINH HOẠT LỤC

Ngày 23 tháng 8, Trương Vệ Đông bớt ăn bớt mặc cũng đã nhận được khoản tiền lương đầu tiên trong đời, 2.500 đồng. Tiền lương không cao lắm, nhưng đối với một người từng dựa vào mấy trăm đồng được trợ giúp hàng tháng mà sống như Trương Vệ Đông mà nói thì đã rất thỏa mãn.

Nhận được tiền lương, chuyện đầu tiên là Trương Vệ Đông gọi điện thoại về nhà. Ba mẹ nghe được Trương Vệ Đông nhận được tháng lương đầu tiên thì cũng thấy rất vui vẻ mửng rỡ. Vốn là Trương Vệ Đông muốn gửi về nhà một ít, nhưng ba mẹ hắn không đồng ý, hơn nữa trong nhà xác thực cũng không quá cần một chút tiền này, vì vậy nên Trương Vệ Đông cũng không kiên trì.

Nhận được tiền lương, chuyện thứ hai Trương Vệ Đông chuẩn bị làm là mua cho mình một chiếc xe đạp để thuận tiện sau này đi ra ngoài. Vì vậy cho nên cuối ngày sau khi ăn cơm ở căng tin xong, Trương Vệ Đông liền một thân một mình đi ra khỏi trường.

Phụ cận trường học có bán xe đạp, nhưng mà ngược lại nhàn rỗi không có chuyện gì, Trương Vệ Đông liền đi dọc theo đường Đông Tân đi đến khu náo nhiệt. Phụ cận trường học nhiều nhất là quán cơm nhỏ và quán internet, xa hơn chút nữa còn có một số quán bar chủ yếu phục vụ sinh viên, quán karaoke sàn giải trí các loại.

Khi Trương Vệ Đông đang dọc theo đường Đông Tân đi qua một ngôi nhà ở hai tầng lầu có mở quán rượu nhỏ thì nghe được bên trong truyền đến âm thanh cải vã đùa giỡn. Đầu tiên Trương Vệ Đông cũng không để ý, chỉ là khi hắn đi ra xa ba, bốn mét thì mơ hồ nghe được một âm thanh rất quen thuôc, không khỏi khẽ cau mày, sau đó khẽ xoay người đi về phía quán rượu nhỏ.

Trương Vệ Đông mới vừa đi đến quán rượu liền thấy một tên thanh niên nhuộm đầu vàng, mặc áo thun bó sát người màu đen đang đi xuống đóng cánh cửa cuốn.

"Chờ một chút." Trương Vệ Đông đưa tay một phát bắt được cánh cửa cuốn, ánh mắt quét nhìn vào trong. Hắn nhìn thấy bên trong góc phòng ăn có bảy sinh viên đại học dáng người trẻ tuổi ba nam bốn nữ, một người trong đó chính là Lý Trung, sinh viên thực tập chưa tốt nghiệp đi theo Tô Lăng Phỉ, lúc này anh ta đang cùng với hai nam sinh khác vẻ mặt hốt hoảng che chắn trước mặt bốn nữ sinh. Trước mặt bọn họ là bảy tên lưu manh, những tên côn đồ này có đứa gác chân lên ghế, có đứa cầm gậy sắt gõ lên bàn hoặc bàn tay của mình, vây quanh nhóm sinh viên trong góc. Còn ông chủ quán rượu và nhân viên cũng không thấy hình bóng đâu, không biết đã trốn tới nơi nào rồi.

"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy đánh nhau à?" thanh niên đầu vàng thấy Trương Vệ Đông cầm lấy cánh cửa, con mắt híp lại, khuôn mặt lập tức hung ác mắng.

"Đúng là chưa từng thấy." Trương Vệ Đông hừ nhẹ một tiếng, tay nhẹ nhàng đẩy nhẹ lên trên.

Thanh niên đầu vàng lập tức buông cánh cửa ra, cạc cạc cạc cánh cửa cuốn ngược trở lại.

"Tiểu tử, mày muốn chết phải không?" thanh niên đầu vàng thấy Trương Vệ Đông yếu ớt trắng trẻo, một bộ dáng thư sinh, tất nhiên sẽ không để hắn vào trong mắt, tiện tay cầm lấy một cây gậy sắt chỉ vào mặt Trương Vệ Đông mắng.

"Thầy Trương!" lúc này Lý Trung cũng phát hiện Trương Vệ Đông, không nhịn được kinh ngạc kêu lên.

Thầy Trương? Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Vệ Đông, tràn ngập kinh ngạc và khó tin, cho tới ngay cả bốn cô nữ sinh đang có khuôn mặt sợ hãi cũng giống như quên tình cảnh của mình, mỗi người mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông.

Còn trẻ như vậy, làm sao có khả năng?

"Ngươi là giảng viên đại học?" tên lưu manh đầu vàng cũng nhất thời quên động thủ, gương mặt không tin hỏi.

Trương Vệ Đông không để ý tới tên lưu manh đầu vàng, nhanh chân đi về phía nhóm người Lý Trung, những tên côn đồ kia không biết là lập tức bị thân phận của Trương Vệ Đông dọa sợ hay sao nhưng nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, thấy Trương Vệ Đông nhanh chân đi đến Lý Trung, lại theo bản năng mà tránh ra một con đường.

"Lý Trung, chuyện gì thế này?" Trương Vệ Đông đi tới trước mặt Lý Trung hỏi.

"Bọn chúng quả là lưu manh, lúc bước đi cố ý làm đổ nước vào người Lữ Nhã Phân, chúng em giận quá nên mới làm ầm ĩ với bọn chúng, không ngờ bọn chúng tập hợp nhiều người lại như vậy, còn quay lại nói Lữ Nhã Phân đụng vào nó, còn muốn chúng em bồi thường tổn thật cho bọn nó." Lý Trung chỉ chỉ một vị nữ sinh phí sau anh ta, rất là tức giận nói.

Trương Vệ Đông theo hướng ngón tay anh ta chỉ nhìn lại vị nữ sinh kia, dung mạo cô nữ sinh này rất đẹp đẽ. Khuôn mặt trứng ngỗng, mắt phượng dịu dàng mọng nước, vóc người cao ráo đầy đủ nhưng không đẫy đà, da thịt trắng nõn như tuyết đông, bộ ngực rất no đủ, bởi do vệt nước, mùa hè mặc áo mỏng manh bó sát, làm ấn lên đường viền bên trong và màu da, đặc biệt rõ ràng mê người.

Nhân tiện Trương Vệ Đông cũng nhìn tới ba cô nữ sinh khác, ba cô nữ sinh còn lại tuy không xinh đẹp bằng Lữ Nhã Phân nhưng bởi vì tuổi trẻ, ăn mặc cũng mát mẻ, một người trong đó còn mặc váy ngắn, lộ ra một cặp đùi thon dài trắng nõn mềm mại, vì vậy nên nhìn qua cũng rất đẹp mắt.

Không trách những tên này muốn tìm các nàng gây phiền phức, xem ra đều là do sắc đẹp thanh xuân gây họa, trong lòng Trương Vệ Đông thầm nghĩ, sắc mặt cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ta mặc kệ các người có cố ý hay không, nói chung bây giờ xin lỗi mấy học sinh của ta, chuyện này coi như xong, bằng không tự gánh lấy hậu quả."

Lời này của Trương Vệ Đông hiển nhiên nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, phòng ăn xuất hiện yên tĩnh ngắn ngủi, tiếp theo vang lên âm thanh cười ha ha của bọn côn đồ, mà đám người Lý Trung thì sợ đến mức mặt như màu đất. Bọn họ vốn cho rằng dù nói thế nào thì Trương Vệ Đông cũng là giáo viên, nếu có thể cùng bọn côn đồ ôn tồn hòa khí nói lên vài câu lời hay ý đẹp, chưa biết chừng bọn côn đồ sẽ nể mặt thân phận của hắn mà bỏ qua. Không nghĩ tới, ông giáo viên này là con mọt sách chính cống, rõ ràng ở dưới tình thế địch mạnh ta yếu, còn hắn thì thân thể văn nhược, dĩ nhiên lại nói ra lời mạnh bạo như vậy, đây không phải là tìm đường chết sao?

"Này rất buồn cười sao?" Trương Vệ Đông lạnh lùng cắt ngang tiếng cười của bọn côn đồ.

(Các bạn trang khác có lấy truyện về đăng nhớ ghi nguồn dùm mình, các bạn lấy về toàn ghi nguồn chỗ các bạn, da mặt thật là dày a!) Lý trung nhìn thấy thầy Trương lúc này vẫn chính nghĩa lẫm liệt như thế thì tâm chết cũng có, các cô gái nư sinh thì càng là cả người run rẩy, trong lòng kêu lên, phen này chết chắc rồi!

Quả nhiên những tên côn đồ kia nghe vậy tất cả đều ngưng tiếng cười to, toàn bộ đưa ánh mắt dồn lên người Trương Vệ Đông. Trong đó một tên thanh niên tóc dài, lỗ tai đeo đinh tai, hiển nhiên là đại ca của đám côn đồ này, càng là đột nhiên đem cây gậy sắt gõ lên bàn vài cái.

Một tiếng đùng vang thật lớn, hù dọa tất cả đám người Lý trung run lên, trên mặt không còn nửa giọt máu.

Anh chàng tóc dài đắc ý đảo mắt nhìn đám người Lý Trung, cuối cùng rơi vào trên người Trương Vệ Đông, gậy sắt trong tay giơ lên chỉ vào Trương Vệ Đông, sau đó phun một cục đờm mạnh mẽ ra đất: "Phi, mẹ nó, giáo viên thì ngon sao? Bảnh lắm hả? Nói cho mày biết, đem một vạn đồng đến đây, chuyện ngày hôm nay coi như xong, bằng không bố mày hôm nay cho bọn mày từng thằng bò ra ngoài."

"Không phải mới nói năm ngàn sao?" Lữ Nhã Phân âm thanh lí nhí nói.

"Tăng rồi, bởi vì bố mày nhìn thằng nhóc mặt trắng này không vừa mắt! Tuy nhiên nếu mấy em đồng ý bồi tiếp anh một đêm, nếu anh cao hứng, khà khà..." nói xong thanh niên tóc dài mắt nhìn chằm chằm vào trước ngực Lữ Nhã Phân đang bị vệt nước làm ướt mà hiện lên rõ ràng, trong miệng vang lên tiếng cười dâm đãng đắc ý.

Mấy tên lưu manh còn lại thì cũng nhìn theo hoặc cười hoặc quay về phía các nàng Lữ Nhã Phân mà huýt sáo, thần thái rất là ngã ngớn.

"Mày, tụi mày, chớ có quá mức, nơi này là trường học, gần đây còn có đồn công an!" Lý Trung đúng là có chút can đảm, thấy thế thì thân thể ưỡn lên, cao giọng, gương mặt tức giận nói.

Lời này của Lý Trung vừa ra, bọn côn đồ giống như nghe được chuyện gì đó còn hoang đường buồn cười hơn lúc này Trương Vệ Đông bắt bọn chúng xin lỗi, từng thằng cười đến không thở ra hơi, tên lưu manh tóc vàng thì trực tiếp khoác tay lên vai tên tóc dài, một tay chỉ vào Lý Trung thở gấp nói: "Thằng nhóc, biết đại ca tao lớn lên ở đâu không? Nói cho mày biết, người nhà của Cục công an khu này. Khà khà, coi như mấy tên công an nhân dân ở đồn công an Tân Lộ nhìn thấy anh ấy cũng phải đàng hoàng đến gọi Bân ca, còn đồn công an, tao nhổ vào!"

Đám người Lý Trung vừa nghe, tất cả đều bị dọa trợn mắt. Bây giờ bọn họ mới biết, bọn họ gặp phải đám người này, không chỉ là bọn thanh niên bất lương có tay chân không chịu làm việc đàng hoàng, hơn nữa cha của lão đại bọn chúng còn làm quan trong cục công an, quả thực có thể nói là hai đường trắng đen đều nắm hết.

Thấy đám người Lý Trung bị dọa trợn mắt, trên mặt Bân ca tự nhiên biểu hiện ra vẻ ngông cuồng đắc ý, giống như hắn chính là lão đại thành phố Ngô Châu, muốn ai sống thì sẽ sống, muốn ai chết thì người đó sẽ chết!

"Một vạn đồng đúng không?" vừa lúc đó, rốt cục Trương Vệ Đông mở miệng.

"Thằng nhóc, biết sợ, đầu hàng rồi hả nhóc! Muộn rồi, lại tăng lên, hai vạn!" Bân ca thấy Trương Vệ Đông nói một vạn thì vẻ mặt mặc dù bình tĩnh nhưng trong lòng thì rất khó chịu, sầm mặt lại nói.

Bọn người Lý Trung đều là sinh viên còn đi học, điều kiện gia đình cũng vậy, vừa nghe mới qua một chút mà đã lên tới hai vạn, không khỏi sợ đến mức trán đổ mồ hôi lạnh. Hai vạn đồng tiền nha, một khoản tiền lớn như vậy cho dù bây giờ có bán bọn họ đi cũng không bỏ ra nổi!

Vào lúc này, trong lòng đám người Lý Trung bắt đầu mơ hồ có chút oán giận ông thầy Trương mọt sách mười phần này, nếu không tại hắn, bất quá năm người gom đủ năm ngàn là xong việc, bây giờ phải là hai vạn, hắn thân là giáo viên tất nhiên tiếp theo có thể phủi mông rời đi, phỏng chừng bọn giang hồ cũng không muốn làm khó dễ một giáo viên quá mức. Mà bọn họ làm học sinh, tất nhiên cũng không thể để giáo viên chịu hết số tiền kia. Tính kỹ lại, thầy Trương trên đường về muốn làm hảo hán thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, nhưng mà bọn họ thì cầm tiền trả nợ.

"Nếu mày kiên trì muốn hai vạn, được rồi, vậy thì hai vạn đi!" gương mặt Trương Vệ Đông vẫn bình tĩnh như trước nhàn nhạt nói.

Đám người Lý Trung thấy quả nhiên giống như bọn họ tính trước, ông thầy thấy chuyện không giải quyết được muốn thoát thân, suýt chút nữa con mắt tối sầm ngất tại chỗ. Đám người Bân ca thấy nháo trò tùy tiện như vậy liền kiếm được hai vạn. Mỗi người tùy tiện vung ra, đủ cho bọn chúng đi sàn giải trí tìm mấy em vài lần, nhất thời người nào người nấy mắt sáng rỡ, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tuy nhiên nét cười của bọn họ nhanh chóng đông cứng trên mặt, mà đám người Lý Trung thì sợ đến mức đặt mông ngồi xuống đất. Bởi vì dĩ nhiên Trương Vệ Đông lại đưa tay qua Bân ca, nhàn nhạt nói: "Hai vạn, đem ra nhanh một chút đi!"

"Thằng nhóc, mày chán sống rồi hả, dám troll bố mày!" Bân ca rất nhanh hiểu được Trương Vệ Đông không phải nói cho bọn chúng hai vạn, mà là muốn bọn chúng đưa ngược lại hai vạn, tức giận quá thể cầm gậy sắt vung tới đập vào đầu Trương Vệ Đông.

Bình luận

Truyện đang đọc