TU CHÂN LÃO SƯ SINH HOẠT LỤC

"Tiểu tử ngươi chắc còn trinh hả, đi tới mấy chỗ như vậy mà đòi miễn phí sao?" Đổng Vân Kiệt càng ngày càng thả lỏng đầu óc, nghe vậy lập tức giễu cợt nói.

"Chỗ đó quý lắm hả?" Triệu Minh Hoa nghe vậy chẳng những không thấy ngượng mà còn đi sát theo hỏi.

"Làm sao ta biết, ta chưa bao giờ đi đến lầu ba trung tâm giải trí Chí Tôn, nhưng mà theo ta nghĩ thì chỉ cần ngươi đừng chơi quá tay, thì một tháng lương đủ cho ngươi chơi một lần, có đúng không thầy Trương?" Đổng Vân Kiệt nói xong câu cuối cùng, quay mặt sang nhìn Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông hứng chịu hai ánh mắt khao khát của hai sinh viên tài cao ham học, trong lòng tất nhiên hiểu rằng câu nói vừa rồi của mình đã sai lầm rồi, bây giờ cho dù mình giải thích đến khô cổ họng với bọn họ cũng không thể nào giải thích cho bọn họ hiểu là thật sự mình chưa đến lầu ba trung tâm giải trí Chí Tôn lần nào, chưa biết chừng còn mang tiếng dối trá.

Nghĩ như vậy nên Trương Vệ Đông cũng thật sự không biết nói gì. Không phải ta không biết mà là thế giới này thay đổi quá nhanh mà.

"Sao ta biết được? Ta đâu phải tú ông!" Trương Vệ Đông trợn mắt nhìn hai người, tức giận nói.

Dù sao hai người cũng còn là sinh viên, thấy Trương Vệ Đông không muốn nói về chủ đề này nữa, cũng không thể làm gì khác đành cười gượng hai tiếng rồi đứng dậy đi làm việc.

Một buổi chiều bận bịu trôi qua rất mau, giờ tan việc rất nhanh tới, Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đi song song tới văn phòng của Trương Vệ Đông tan ca cùng đi ăn cơm.

Nhìn ánh mắt của hai người thỉnh thoảng xẹt qua một tia dâm loạn, làm sao mà Trương Vệ Đông lại không biết hai người này muốn thừa dịp ăn cơm để thảo luận tiếp câu chuyện dang dở lúc chiều.

Trong lòng Trương Vệ Đông cảm thấy vì hai người đàn ông này mà bi ai, đàn ông có tuổi tác như bọn họ trong xã hội thì hắn đã từng thấy nhiều người qua tay rất nhiều người đẹp. Nhưng còn bọn họ? Nói đến đều là tài cao, là tinh anh đất nước, nhưng đến bây giờ vẫn còn dừng ở giai đoạn hiếu kỳ tò mò, thậm chí còn nói tới chuyện kia thì lén lén lút lút giống như đi ăn trộm, cũng không thể biết được rốt cục giáo dục của Trung Quốc thành công hay thất bại, nhưng ở mặt nào đó có thể coi như thành công đi!

Do cùng độ tuổi, Trương Vệ Đông liền phát hiện ở mặt này thì mình quả thật khá bi ai. Hai mươi ba tuổi, đến bây giờ đừng nói chưa biết tư vị con gái như thế nào, cho đến tay của con gái cũng chưa chính thức nắm một lần nào.

Nghĩ đến đây, Trương Vệ Đông không khỏi liếc nhìn Tô Lăng Phỉ đang đẩy cửa đi vào, đột nhiên xuất hiện ý nghĩ cho dù bất cứ lý do gì thì mình cũng phải cảm tạ cô gái nhỏ nhắn có ngực lớn tâm nhỏ này, ít nhất nàng cũng giúp cho mình tăng trưởng thêm một phần kiến thức.

Nghĩ tới đây, nhìn lại hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa thì Trương Vệ Đông bỗng tự nhiên có cảm giác ưu việt hơn, tuy rằng ta không biết tiếp viên gì đó, nhưng mà cũng từng nhìn nửa người trên của Tô đại mỹ nữ, cũng từng cởi y phục của nàng.

Hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đương nhiên không biết rằng từ lúc bọn họ bắt đầu mở cửa bước vào thì trong đầu Trương Vệ Đông đã trải qua nhiều ý nghĩ như vậy, cho đến khi Trương Vệ Đông thu dọn xong đồ đạc trên bàn, lúc này hai người mới nói: "Thầy Trương, buổi tối có rãnh không? Hai người chúng ta mời ngài ăn cơm, coi như đón gió tẩy trần cho thầy."

Tuy biết rõ là hai người này chắc chắn muốn nhân lúc trên bàn cơm sẽ thảo luận một ít vấn đề khác với hắn, nhưng bất kể nói thế nào, từ lúc Trương Vệ Đông tới trường đại học Ngô Châu tới nay, lần đầu tiên có người đón gió tẩy trần cho hắn, cho đến cả chị Lệ thân thiết như vậy cũng chưa nói sẽ đón gió tẩy trần cho hắn. Vì vậy từ điểm này mà nói thì trong lòng Trương Vệ Đông vẫn cảm thấy ấm áp, nhìn hai người đàn ông trước mắt này cũng thấy vừa mắt hơn nhiều, thậm chí trong lòng cũng xuất hiện ý nghĩ có nên để Đỗ Uy sắp xếp một chút hay không, để cho bọn họ đi lầu ba trung tâm giải trí Chí Tôn mở mang tầm mắt, giúp cho bọn họ suy nghĩ lung tung mỗi ngày.

Tuy nhiên hôm nay Trương Vệ Đông đã đồng ý lời mời đến nhà chơi của lão hiệu trưởng Đàm Chính Minh, vì vậy nên hắn chỉ có thể áy náy nói: "Thật ngại quá, hôm nay ta đã có hẹn, vậy ngày mai đi có được không?"

Có hẹn? Lúc này đừng nói là Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa, ngay cả Tô Lăng Phỉ cũng nghi hoặc đầy đầu. Tiểu tử này hồi đó giờ học tập ở dưới quê mà? Không lẽ ở Ngô Châu cũng có nhiều người quen, mới đến vài ngày đã có hẹn?

Tuy nhiên Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa rất nhạy bén nhớ lại hồi chiều Trương Vệ Đông có nhắc đến một người bạn, nghĩ thầm chẳng lẽ người bạn kia cũng đón gió tẩy trần cho hắn sao?

"Thầy Trương có bạn học làm việc ở Ngô Châu sao?" Đổng Vân Kiệt hỏi dò.

Trương Vệ Đông nghe vậy thì run lên, bởi vì trước đây cũng không hội họp nhiều, vì vậy cho dù là bạn học thời đại học hay thời là sinh viên nghiên cứu thì sau khi tốt nghiệp xong hắn rất ít liên hệ, hắn cũng không biết có bạn bè làm việc ở Ngô Châu không nữa.

Bây giờ mình cũng không cần tu luyện bất kể ngày đêm như trước nữa, xem ra lúc nào rãnh phải liên lạc với bạn bè mới được, bằng không có nguy cơ bị tách rời với xã hội này.

"Chuyện này, không phải bạn học mà là một người bạn thôi." bởi vì Trương Vệ Đông không thể giải thích rõ ràng được mối quan hệ của mình với lão hiệu trưởng Đàm Chính Minh, hơn nữa lúc nãy vô tình nhớ tới chuyện tình bạn học, vì vậy khi nói chuyện thì vẻ mặt có chút hoảng hốt, nói chuyện cũng hơi ấp úng.

"Thì ra là bạn của thầy Trương ở thành phố Ngô Châu, vậy ngày mai cũng được." Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa vội vàng nói, tiện đó trả cho Trương Vệ Đông một ánh mắt dâm loạn ý nói chúng ta hiểu rõ mà.

Tô Lăng Phỉ cũng là một cô gái thông minh nhạy bén, hơn nữa ấn tượng với tên "thích nhìn trộm" Trương Vệ Đông không hề tốt chút nào, vì vậy nên nhìn thấy Trương Vệ Đông ấp úng, lại nhìn thấy Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Trương Vệ Đông, trong đầu nhớ tới câu chuyện nghe được ở cửa hồi chiều, nhất thời hiểu ra mọi chuyện.

Hừ, còn nói là không biết chuyện nữ tiếp viên hả? Ta thấy người chắc chắn tối nay đi chấm mút với mấy em rồi!

Trương Vệ Đông cũng là một người thông minh, thấy Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa nháy mắt với hắn thì liền biết hai người này hiểu lầm, có thể bởi vì hắn cũng không muốn để lộ chuyện lão hiệu trưởng Đàm Chính Minh, cũng biết rằng chuyện như vậy càng giải thích càng rối, vì vậy nên chỉ đành giả vờ hồ đồ gật đầu nói: "Được, vậy quyết định như vậy đi."

Tạm biệt bọn họ, đầu tiên Trương Vệ Đông về ký túc xá cất đồ đạc, sau đó tới phòng tắm tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới bước ra cửa.

Trong trường học ngoại trừ ký túc xá chỗ Trương Vệ Đông ở, thì còn có năm căn nhà lầu cũ kỹ hai tầng cùng với một cái sân nhỏ dành cho lãnh đạo trường học và một ít giáo sư nổi tiếng ở.

Đàm Chính Minh là cựu hiệu trưởng trường đại học Ngô Châu, danh chính ngôn thuận là cán bộ nhà nước về hưu, lại là một giảng viên chủ yếu sáng lập học viện kỹ thuật sinh vật của đại học Ngô Châu, ở phương diện học thuật không chỉ nổi tiếng trong nước mà cũng khá nổi tiếng ở nước ngoài, vì vậy nên tất nhiên Đàm Chính Minh cũng được cấp một căn nhà hai tầng riêng biệt.

Trương Vệ Đông ở căn ký túc xá dành cho giáo viên độc thân ở phía tây hồ Minh Kính, còn căn nhà hai tầng cũ của Đàm Chính Minh ở phía đông. Giữa hai người cách nhau một quãng đường, Trương Vệ Đông trên đường đi đến nhà Đàm Chính Minh thì cố tình ghé vào mua một rổ trái cây.

Căn cứ vào địa chỉ của Đàm Chính Minh đưa cho, Trương Vệ Đông di chuyển xung quanh khu biệt thự, chưa chờ đến lúc hắn tìm được biển số nhà, thì từ xa xa hắn đã nhìn thấy Đàm Chính Minh đứng trước hàng rào ngoài cửa.

Nhìn thấy mái tóc bạc trắng của Đàm Chính Minh tung bay trong gió đêm, trong lòng Trương Vệ Đông không khỏi cảm thấy ấm áp, vội vàng nhanh chân đi về phía ông ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc