TU CHÂN LÃO SƯ SINH HOẠT LỤC

Bên trong một căn phòng sang trọng khách sạn Đế Hoàng giống như con chó chết chồm lên một cơ thể thắng như tuyết, Lâm Phồn Vinh nghe vậy lập tức bò dậy, hỏi: 

- Hiện tại như thế nào? Bây giờ Bân Bân ở đâu? 

- Ông còn biết hỏi à? Bây giờ nó đang ở đồn công an Đông Tân. Tôi thấy phó cục trưởng như ông càng làm càng vô dụng. Con trai bị người ta đánh cả người tổn thương, có người còn nói rằng không có gì. 

Hạ Tư Cần liếc mắt nhìn Vương Kim Tiêu, âm dương quái khí nói. 

Biết được con trai đang ở đồn công an, Lâm Phồn Vinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Biết rõ thương thế của con trai cũng không nghiêm trọng như Hạ Tư Cần nói. Nhưng nghe nói con trai cả người bị thương, trong nội tâm đúng là có chút bận tâm, cũng lười dông dài với Hạ Tư Cần, nói thẳng: 

- Được rồi, bây giờ tôi qua đó. 

Nói xong cũng cúp điện thoại. 

Điện thoại Lâm Phồn Vinh vừa cúp, cơ thể trần truồng của cô gái trên giường như con rắn nước quấn tới, bàn tay trắng như ngọc chộp xuống phía dưới của ông ta, cái miệng nhỏ nhắn để vào cái lỗ tai, ỏn ẻn nói: 

- Sếp Lâm! Anh không được đi. Người ta muốn anh mà. 

- Tiểu Lãng thật là... Chẳng lẽ vừa rồi còn chưa thỏa mãn đủ cho em sao? Được rồi, em tranh thủ ngủ một giấc đi, ngày mai còn đi làm. 

Lâm Phồn Vinh vỗ vào cái mông của cô ta, sau đó đứng dậy mặc quần áo ra khỏi phòng. Đồn công an bên kia, Vương Kim Tiêu thấy Hạ Tư Cần ngay cả phó cục trưởng Lâm cũng gọi tới, biết rõ việc này nếu không xử lý cho tốt, chỉ sợ rất khó bàn giao. Chỉ là tư tưởng bản vị trong nước vẫn rất nghiêm trọng, chấp pháp thô bạo và thiên tư cũng nhiều lần vượt qua vòng cấm, nhưng so với trước kia, chấp pháp bây giờ cũng công chính văn minh hơn rất nhiều. Huống hồ, hiện tại ý thức quần chúng cũng mạnh hơn. Mạng lưới đưa ra ánh sáng cũng lợi hại hơn. Nếu không chú ý, rất dễ cho mình vào tròng. Nếu việc này dính đến dân chúng bình thường, áp lực trên đầu Vương Kim Tiêu ngược lại cũng chẳng sợ ra loạn gì. Dù sao Lâm Bân bị đánh trọng thương cũng là sự thật. Nhưng việc này lại dính dáng đến giảng viên đại học, nếu như không cẩn thận, rất dễ phạm sai lầm. Sai lầm đương nhiên Lâm Phồn Vinh sẽ không có việc gì. Dù sao bản án không dính vào tay ông ta, nhưng Vương Kim Tiêu thì phải đứng mũi chịu sào. 

Trong lúc Vương Kim Tiêu khó xử, Lưu Ngọc Vinh đã đi tới. Lưu Ngọc Vinh tất nhiên là nhận ra Hạ Tư Cần, liền cung kính gọi một tiếng “chị Hạ”, sau đó nói khẽ với Vương Kim Tiêu: 

- Sếp Vương, đã hỏi rõ rồi. Ngoại trừ thân phận thầy giáo và sinh viên, trong nhà cũng chẳng có bối cảnh gì. Còn thầy giáo tên Trương Vệ Đông kia thì mới vừa tiếp nhận công tác. 

Vương Kim Tiêu nghe xong những người kia không có bối cảnh gì, hơn nữa Trương Vệ Đông còn là một giảng viên mới ra trường, lông mày đang nhíu chặt vội giãn ra. Y lo lắng nhất chính là những người này có bối cảnh lợi hại, hoặc Trương Vệ Đông đã công tác một thời gian dài trong trường. Nếu muốn xử lý Trương Vệ Đông, thật khó mà đảm bảo các giảng viên khác không đến làm loạn. Giảng viên đại học làm loạn cũng chẳng phải là sự kiện thông thường. Đương nhiên, vấn đề mấu chốt chính là có nên theo lẽ công bằng mà xử lý hay không? Nếu như người sai là Trương Vệ Đông, Vương Kim Tiêu đương nhiên là không sợ giảng viên đến làm loạn. 

- Ừm! Trước để cho bọn họ ở trong phòng tạm giam chờ đi, sau khi làm rõ mọi việc thì sẽ xử lý. 

Vương Kim Tiêu suy nghĩ một chút, rồi dặn dò. 

Phòng tạm giam là nơi công an dùng để giam giữ người bị tình nghi. Trước khi chưa tìm hiểu sự việc rõ ràng, bọn họ có quyền áp dụng tạm giam hai mươi bốn tiếng. Cho nên, việc này biểu hiện Vương Kim Tiêu không có làm sai, nhưng đối với đám người Lâm Bân, áp dụng tạm giam với đám người Trương Vệ Đông, lại đồng nghĩa với việc ở tù luôn. 

Chồng của Hạ Tư Cần là phó cục trưởng phân cục công an, tất nhiên hiểu được cong cong lách lách trong lời nói của Vương Kim Tiêu, sắc mặt rốt cuộc giãn ra. Còn bản thân Lưu Ngọc Vinh là cảnh sát, trong nội tâm càng rõ ràng hơn. Nhớ tới bộ dạng hung hăng, càn quấy không coi ai ra gì của Trương Vệ Đông, khóe miệng Lưu Ngọc Vinh không khỏi hiện lên một chút hả hê, gật đầu với Vương Kim Tiêu, nói: 

- Được, hiện tại tôi sẽ làm thủ tục tạm giam bọn họ. 

Nói xong Lưu Ngọc Vinh lại nở nụ cười nịnh nọt Hạ Tư Cần: 

- Chị Hạ, em xin phép đi trước. Đợi lát nữa em sang chào chị. 

Sau khi nói vài câu với Hạ Tư Cần, Lưu Ngọc Vinh lúc này mới quay người đi, trở về phòng bên cạnh. 

Đẩy cửa bước vào phòng, Lưu Ngọc inh mặt không thay đổi nói: 

- Các người mang vật tùy thân bỏ lên trên bàn. 

- Anh nói vậy là có ý gì? 

Sắc mặt Trương Vệ Đông khẽ thay đổi, lạnh giọng hỏi. 

- Theo như pháp luật quy định, trước khi điều tra vụ án rõ ràng, sẽ có quyền tạm giam đối với người hiềm nghi hai mươi bốn tiếng. Cho nên, đêm nay chỉ có thể mời các người ở lại trong phòng một đêm. Đợi ngày mai xem tiến triển của vụ án rồi mới quyết định xử lý cụ thể. 

Khóe miệng Lưu Ngọc Vinh lộ ra sự đắc ý, thanh âm lạnh lùng nói. 

- Chúng tôi không phải nói rất rõ ràng sao. Là bọn lưu manh kia gây chuyện trước, lại còn tống tiền chúng tôi.



Đám người Lữ Nhã Phân nghe nói tức muốn bể phổi, lập tức vừa sợ vừa không phục kêu lên. 

- Hừ, các người nói bọn họ giở trò lưu manh thì là giở trò lưu manh sao? Bọn họ nói các người mới chính là giở trò lưu manh đấy. 

Lưu Ngọc Vinh trề môi nói. 

- Lưu cảnh quan đúng không? Tôi thật không rõ làm sao anh có thể tốt nghiệp trường cảnh sát? Óc anh óc heo à? Anh có bao giờ thấy bốn nữ sinh đại học lại giở trò lưu manh với bọn côn đồ không? 

Trương Vệ Đông lúc này cũng muốn nổi giận lôi đình, cũng không để ý đến thân phận giảng viên, đưa tay chỉ vào chóp mũi của Lưu Ngọc Vinh, chanh chua chỉ trích. 

- Cậu! 

Lưu Ngọc Vinh bị một “phạm nhân” chỉ thẳng vào mũi mà mắng như vậy, đừng nói là trong phòng làm việc, tức giận nắm chặt quả đấm đấm thẳng vào mặt Trương Vệ Đông. 

- Còn muốn đánh người? 

Trong mắt Trương Vệ Đông hàn quang lóe lên, tay như tia chớp, chuẩn xác nắm lấy cổ tay Lưu Ngọc Vinh. 

Lưu Ngọc Vinh lập tức cảm thấy cổ tay của mình lạnh như băng, bị một gọng kìm sắt cứng rắn kẹp lấy, mặc y dùng sức như thế nào, căn bản cũng không thể động đậy, đau đến trán đổ mồ hôi lạnh. 

- Cậu... cậu, đúng là tạo phản. Còn dám đánh lén cảnh sát. 

Lưu Ngọc Vinh cúi người, sắc mặt tái nhợt. 

- Đánh lén cảnh sát? Thật là biết chụp mũ người khác. 

Trương Vệ Đông cười lạnh, tay hất lên. Lưu Ngọc Vinh lập tức đứng không vững. 

Bọn người Lý Trung thấy Trương Vệ Đông vừa ra tay, đã đánh ngã Lưu Ngọc Vinh ngã xuống đất, cảm thấy hả cơn giận vô cùng nhưng lại lo lắng vạn phần, không biết chuyện này đến cuối cùng sẽ là kết quả gì. 

Bên trong đồn công an lại bị một thư sinh vung tay đánh ngã trên mặt đất, thể diện của Lưu Ngọc Vinh đã bị ném đi hết toàn bộ. Từ dưới đất lồm cồm bò dậy nắm côn cảnh sát muốn phóng tới Trương Vệ Đông. 

Lúc này hai người cảnh sát nhân dân khác thấy chuyện bị làm lớn lên, vội vàng tiến lên ngăn Lưu Ngọc Vinh Lại. Trong đó một gã cảnh sát nhân dân trực tiếp vây kích từ phía sau Lưu Ngọc Vinh. 

- Các người đừng cản tôi. Không nên để cho cái loại hung hăng càn quấy chẳng biết trời cao đất rộng này làm loạn. Nếu không cho hắn một bài học, hắn còn không biết thiên hạ này là của ai. 

Lưu Ngọc Vinh dãy dụa kêu lên. 

- Anh Lưu, việc này theo tôi chính là anh không đúng. 

Cô nữ cảnh sát kia đúng là có tinh thần trọng nghĩa. Thấy bộ dạng hổn hển của Lưu Ngọc Vinh không chịu bỏ qua, nhịn không được bật thốt lên.



Lưu Ngọc Vinh vừa nghe người trong nhà nói mình không đúng, tức giận đến mặt biến thành màu tím, quay sang cô cảnh sát hoa khôi mắng: 

- Hứa Nguyệt Đình, rốt cuộc cô có phải là cảnh sát hay không? 

Nữ cảnh sát hoa khôi thì ra là Hứa Nguyệt Đình, nghe vậy liền bĩu môi tức giận nói: 

- Tại sao tôi không phải là cảnh sát? Mới vừa rồi, anh nói những nữ sinh kia giở trò lưu manh, lại động thủ đánh người trong cuộc... 

Thấy Hứa Nguyệt Đình muốn nói tiếp, một gã cảnh sát khác vội vàng cắt ngang nói: 

- Tiểu Hứa, cô tạm thời nói ít vài lời không được sao? 

Vừa nói, vừa nháy mắt với Hứa Nguyệt Đình. 

Hứa Nguyệt Đình hiển nhiên cũng biết gây sự với Lưu Ngọc Vinh cũng chẳng có gì tốt. Thấy gã cảnh sát kêu dừng lại, lại còn nháy mắt, đành phải tức giận im miệng. 

Lưu Ngọc Vinh hiển nhiên cũng biết đồng nghiệp không đứng về phía mình, tiếp tục náo loạn nữa là tự làm mất mặt mình, đành phải thu hồi côn cảnh sát, sau đó lắc lư cơ thể nói: 

- Tiểu Vương, buông tay. 

Người được gọi là cảnh sát Tiểu Vương, thấy Lưu Ngọc Vinh thu hồi côn cảnh sát, biết rõ y sẽ không xằng bậy nữa, liền buông tay ra. 

Sau khi được tự do, Lưu Ngọc Vinh nói với Trương Vệ Đông: 

- Còn không mau đặt mọi thứ lên bàn? Có phải muốn tôi giúp các người lấy? 

- Lấy ra hay không không không thành vấn đề. Nhưng sự việc này tôi cũng cần hỏi rõ. Lần này chỉ là tạm giam chúng tôi phải không? Có phải tạm giam cùng một chỗ với những người kia? 

Trương Vệ Đông lạnh giọng chất vấn. 

- Cái này là chuyện của chúng tôi, còn chưa đến phiên các người hỏi. 

Lưu Ngọc Vinh phủi phủi mông, khinh thường nói. 

Thấy Lưu Ngọc Vinh nói như vậy, những cảnh sát khác liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Người nữ cảnh sát kia liền biểu hiện tức giận, há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị người cảnh sát Tiểu Vương nhẹ nhàng giật giật vạt áo, lúc này mới “hừ” một tiếng, quay người ra khỏi gian phòng. Hiển nhiên là khinh thường, nhưng lại bất lực, chỉ có thể lựa chọn rời đi. 

Kỳ thật, Trương Vệ Đông nhìn thấy sắc mặt của Lưu Ngọc Vinh, trong lòng cũng biết rõ. Vốn nội tâm rất bi ai, cảm thấy xã hội này sao u ám như vậy. Nhìn thấy nữ cảnh sát kia vung tay rời đi, tâm trạng rốt cuộc cũng thoải mái hơn một chút. 

- Đã như vậy, trước khi giam lại, tôi có quyền gọi điện thoại chứ? 

Trương Vệ Đông lấy điện thoại trong túi áo ra, hướng Lưu Ngọc Vinh lắc lắc nói, trên mặt không che giấu sự xem thường.

Bình luận

Truyện đang đọc