TU LA VŨ THẦN

Sở Phong, cái tên khốn kiếp ngươi, ngươi vì muốn cứu hai người bọn họ mà không thèm để ý tới tính mạng của bổn nữ vương sao? Nếu như người chết thì bổn nữ vương cũng không sống được!!!

Thấy Sở Phong thật sự muốn làm chuyện điên rồ thì Đản Đản điên cuồng gào lên.

- Đản Đản à! Ngươi không nên gạt ta, ta đã hỏi thăm, sau khi Giới Linh Sư chết đi thì khế ước kia cũng hoàn toàn xóa bỏ, Giới Linh cũng không bị tiêu tan mà sẽ trở về Linh Giới mà thôi.

Sở Phong cười một tiếng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự hổ thẹn.

- Nói dốc, bọn họ biết cái gì chứ, bản nữ vương là bị phong ấn bên trong cơ thể ngươi, nếu như có thể trở về Linh Giới thì ta đã sớm trở về, làm sao lại một mực bị giam cầm trong thế giới tinh thần của ngươi.

Đản Đản tức giận phản bác.

- Đản Đản, đừng nói nữa, ý ta đã quyết, ngươi có thể trách ta, bởi vì ta thực sự là một chủ nhân bất tài.

Sở Phong cười khổ một tiếng, sau đó sau đó chủy thủ kim sắc trong tay liền biến thành một đạo kim mang hướng phía dưới bụng mà chém tới.

- Không được......

Giờ khắc này, tất cả những người lo lắng cho Sở Phong đều há to miệng, hô lên một tiếng tê tâm liệt phế như vậy. Ngay cả những người không quan hệ với Sở Phong cũng nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn nữa, bởi vì một đao này của Sở Phong có thể nói là vì tất cả mọi người mà hy sinh.

"Ba"

Chỉ có điều, khi kim sắc quang mang sắp hạ xuống thì một thủ chưởng rắn chắc cũng đột nhiên xuất hiện, đồng thời còn cầm chắt lấy cổ tay của Sở Phong, ngăn chặn động tác chém xuống của Sở Phong, cùng lúc đó, một tiếng cười già nua cũng vang lên theo:

- Ôi! Tiểu tử ngươi điên rồi sao, ngay cả của quý của mình cũng không cần sao? Ngươi không muốn chơi đùa nữ nhân, không muốn ôm nhi tử sao?

Nghe được giọng nói này thì vẻ mặt Sở Phong không khỏi biến đổi, mà khi hắn nhìn thấy lão giả này thì càng thêm mừng rỡ.

Vị lão giả này mặc áo giáp kim sắc, trên mặt mang theo một nụ cười hiền hòa, tất cả rất quen thuộc, đây chính là tiền bối thần bí mà Sở Phong đã gặp trong Bách Khúc Câu.

- Vị này là ai?

Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, lão giả này thực sự xuất hiện quá nhanh, căn bản không ai có thể nhìn thấy rõ hắn lên sân đấu khi nào, quả thực là nhanh như ma quỷ vậy.

Mà sở dĩ mọi người giật mình không chỉ bởi vì tu vi của lão giả kia sâu không dò được, mà là bởi vì hắn mặc áo giáp của Kỳ Lân Vương Phủ, nhưng lại ra tay cứu Sở Phong.

- Tề... Tề Phong Dương!!!

Cuối cùng cũng có người kêu lên một tiếng, hắn nhận ra được thân phận của vị này, mà người kinh hô lên không phải là ai khác mà chính là người đang muốn giết Sở Phong - Lâm Nhiên.

- Cái gì? Tề Phong Dương! Chẳng lẽ hắn cũng là người của Kỳ Lân Vương Phủ, tộc trưởng của Tề thị?

Nghe được ba chữ "Tề Phong Dương" thì gần như là tất cả mọi người đều hít một ngụm lãnh khí, Tề Phong Dương là ai? Đây chính là một trong những nhân vật đứng đầu Thanh Châu.

Bên trong Kỳ Lân Vương Phủ chia làm hai tộc Tề thị và Lâm thị, người thống trị hai tộc chính là phủ chủ của Kỳ Lân Vương Phủ, cho nên ở bên trong Kỳ Lân Vương Phủ, phủ chủ là người lớn nhất.

Mà ngoại trừ phủ chủ ra thì bên trong Kỳ Lân Vương Phủ còn có hai người có địa vị tối cao chính là tộc trưởng của Tề thị là Lâm thị. Lâm Nhiên chỉ là tổng quản của Lâm thị, so với tộc trưởng vẫn thấp hơn một bậc, thế nhưng Tề Phong Dương là tộc trưởng của Tề thị, địa vị cao hơn so với Lâm Nhiên một bậc.

Quan trọng nhất là từ nhiều năm trước, Tề Phong Dương đã bước chân vào Huyền Vũ cửu trọng, là Huyền Vũ đỉnh phong thực sự. Bất luận địa vị hay là thực lực đều mạnh hơn so với Lâm Nhiên, nhân vật như vậy sao lại xuất hiện ở nơi này?

Nếu như nói Lâm Nhiên xuất hiện ở nơi này là vì muốn giúp đỡ cháu nuôi của mình - Cung Lộ Vân, như vậy thì vì sao Tề Phong Dương lại xuất hiện ở nơi này? Hắn vì sao phải cứu Sở Phong? Chẳng lẽ hắn vì muốn trợ giúp Sở Phong mà đến?

Giờ khắc này, đủ loại suy đoán liên tục hiện lên trong đầu mọi người, nhưng lại không có người nào có thể nghĩ ra đáp án. Nhưng Tề Phong Dương chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó quét mắt về phía Lâm Nhiên, thản nhiên nói:

- Lâm Nhiên, ngươi thực sự ăn gan chó rồi sao, lại dám xem thường quy tắc của Vương Phủ, lạm sát kẻ vô tội.

- Tề Phong Dương, Sở Phong giết cháu nuôi của ta, ta lấy tính mạng của hắn có gì sai chứ?

Lâm Nhiên rõ ràng có chút sợ Tề Phong Dương, giọng điệu của hắn đã không còn khí phách như lúc trước.

- Hả? Chỉ là một đứa cháu nuôi mà cũng đáng cho ngươi làm to chuyện như vậy sao? Nếu như chỉ vì một đứa cháu nuôi cũng có thể khiến cho ngươi đại khai sát giới, vậy thì chuyện hôm nay lão phu nhất định phải xía vào, bởi vì Sở Phong chính là bằng hữu thân thiết của lão phu!!!

Tề Phong Dương một tay ôm chầm lấy Sở Phong, ưỡn ngực ngẩng đầu vỗ vỗ bờ vai của Sở Phong.

- Cái gì? Ta không nghe lầm chứ, lão tiền bối Tề Phong Dương là bằng hữu thân thiết của Sở Phong? Đây....

Tề Phong Dương vừa nói ra câu này thì lần nữa đã nhấc lên một trận sóng to gió lớn trong đám người, ngay cả đám người Lý Trường Thanh và Gia Cát Lưu Vân cũng kinh hãi đến mức càm rơi đầy đất.

Môt tiểu bối như Sở Phong lại có thể cùng nhân vật có danh vọng như Tề Phong Dương làm bằng hữu, tin tức này thật sự quá mức oanh động!!!

Thế nhưng dưới tình huống trước mắt, người có biểu cảm đặc sắc nhất chính là Tô Ngân, ngay cả hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc với nhân vật danh vọng như Tề Phong Dương, lão là bậc tiền bối mà dù hắn nghĩ muốn kết thân cũng không dám.

Nhưng lão tiền bối như vậy mà lại là bằng hữu thân thiết với Sở Phong, thế nhưng lúc trước hắn vẫn luôn muốn nữ nhi của mình rời xa Sở Phong. Bây giờ hắn thật sự có ý muốn tự tát mình hai cái thật mạnh, bởi vì hắn thật sự không có mắt.

- Tề Phong Dương, hôm nay ta nhất định phải giết chết Sở Phong, đừng tưởng rằng ngươi là tộc trưởng của Tề thị thì ta không dám động vào ngươi.

Thấy Tề Phong Dương quyết tâm muốn bảo hộ Sở Phong, Lâm Nhiên cũng không nói nhảm nữa, mà lần nữa đem khí tức hùng hồn trong cơ thể mình tỏa ra, từng đạo hắc khí phóng lên cao.

- Ôi ôi ôi, thật sự lớn gan mà, sau khi sử dụng cấm dược, ngươi đã cảm thấy mình rất giỏi rồi đúng không?

- Đến đây, ngươi qua đây thử xem một chút, lão tử thật sự muốn nhìn xem một chút, xem sau khi ngươi dùng Cấm dược thì bản lĩnh của ngươi cao hơn bao nhiêu?

Tề Phong Dương cũng không phải nhân vật dễ trêu, xắn tay áo lộ ra cánh tay rắn chắc, vậy mà lại hướng Lâm Nhiên bước nhanh tới.

- Tề Phong Dương, đây là do ngươi ép ta!!!

Đột nhiên, Lâm Nhiên giận dữ gầm lên, nhảy lên một cái liền hóa thành một đại hắc quang, trong nháy mắt vọt tới trước người của Tề Phong Dương, khí diễm màu đen che lấp quả đấm, mang theo uy lực có thể hủy diệt thiên địa không ngừng phóng to trước mặt Tề Phong Dương.

- Ta ép ngươi cái rắm, lăn xuống đây mau cho lão tử.

Nhưng chỉ thấy Tề Phong Dương hắn không hề tránh né, ngược lại thò một tay ra, bắt lấy quả đấm của Tề Phong Dương, sau đó vung tay lên, lại lần lượt quăng Lâm Nhiên lên ở giữa không trung như đang chơi trò tung hứng.

"Bá bá bá"

Lâm Nhiên giống như một bao cát vậy, cứ lần lượt bị Tề Phong Dương quăng lên giữa không trung, ước chừng sau khi xoay được mười vòng thì mới bị Tề Phong Dương kéo một cái, chỉ nghe một tiếng "Bịch", té xuống đất. Lực lượng cường đại khiến cho đá vụn bắn ra bốn phía, đập thành một cái hố sâu.

Nhưng như thế vẫn chưa hết, chỉ thấy Tề Phong Dương giơ đùi phải lên, quay sang Lâm Nhiên đang ở giữa hố sâu, sau đó đạp loạn mấy cái, hắn vừa đạp vừa mắng.

- Mụ nội nó, ngươi chỉ là một cái rắm, ăn một viên cấm dược thì liền có dũng khí đắc ý với lão phu à, ta cho ngươi làm ra vẻ này!!!

Bình luận

Truyện đang đọc