TU LA VŨ THẦN

– Trong trà có thuốc?

Sở Phong âm thầm kêu không tốt, bởi vì khi nước trà vừa mới vào bụng thì hắn liền cảm giác được một cổ năng lượng kỳ dị đang lan khắp toàn thân. Trong nháy mắt, nó đã phong bế đan điền, Huyền lực bắt đầu nhanh chóng giảm súc, rất nhanh thì toàn thân trở nên vô lực ngã xuống đất.

– Chết tiệt.

Thời khắc này, Sở Phong đã không thể nào thốt nên lời, thế nhưng dù tức giận thì hắn chỉ có thể gào thét trong lòng mà thôi.

Sau khi gào thét xong, Sở Phong vội vàng vận chuyển tinh thần lực, khơi thông kết giới với Giới Linh không gian, bày một tòa kết giới trận nho nhỏ trong cơ thể, thử phong tỏa dược lực cổ quái kia.

– Móa, không ngờ lại là loại thuốc này.

Sở Phong cảm thấy không biết phải nói gì, lần này không ngờ lại là nữ nhân hạ thuốc hắn, hơn nữa còn là một vị mỹ nữ. Mà mấu chốt là dược lực của loại thuốc trong trà này còn lợi hại hơn trước đây gấp mấy lần. Nếu không phải tu vi của hắn tăng mạnh, còn tinh thông Kết Giới thuật thì chỉ sợ rằng đã bị loại thuốc kia nuốt mất lý trí.

– Ha ha, quá bất ngờ…, không ngờ lại là loại thuốc này, uổng công ngươi là một Giới Linh Sư. Chao ôi… cười chết ta, ngươi nói ngươi là một đại nam nhân, nhưng cuối cùng lại bị muội muội kê đơn hai lần, còn hai lần được như ý nguyện.

– Buông tha đi Sở Phong, đừng cố chống lại, thuận theo nàng đi, đây chính là hai đại mỹ nữ nha.

Ngay lúc Sở Phong đang cố gắng phong tỏa dược lực thì Đản Đản lại cười trên nỗi đau của người khác, cười không biết trời đất, cười đến lăn lộn trên mặt đất,

– Xú nha đầu ngươi không được quấy rối ta, ta đường đường là một nam tử hán, há có thể đê thứ đồ này chi phối lần nữa chứ?

Sở Phong vẫn không chịu khuất phục, vẫn tiếp tục phong tỏa.

Sau khi trải qua một phen nổ lực, Sở Phong rốt cuộc cũng dựa vào thủ đoạn của Hôi Bào Giới Linh Sư đem dược lực trong cơ thể phong tỏa một cách hoàn toàn. Tuy nhiên sau khi khôi phục tu vi, Sở Phong cũng không vội vàng đứng dậy.

Mà vẫn nằm ngửa dưới đất, hai mắt nhắm lại, giả vờ như đang hôn mê bất tỉnh. Bởi vì hắn muốn xem thử rốt cuộc hai con đàn bà đê tiện này muốn giở trò quỷ gì.

– Bạch Hề sư muội, chúng ta làm như vậy có phải là hơi quá đáng hay không?

Lúc này, mặt Nhan Như Ngọc đã đỏ đến mang tai nhìn Sở Phong đang nằm yên trên mặt đất, trong lòng vừa lo lắng vừa áy náy, xen thêm một chút hỗn loạn.

Nhưng Bạch Hề lại vô cùng bình tĩnh đảo mắt nhìn Sở Phong, sau đó bày ra bộ mặt không sao cả nói với Nhan Như Ngọc:

– Nhan sư tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, chẳng lẽ có Bạch Hề muội cùng ngủ với hắn mà hắn còn cảm thấy chịu thiệt hay sao?

Trong lúc nói chuyện, Bạch Hề tự tin phất máy tóc đen nhánh của mình, một luồng hương thơm thoang thoảng lan tỏa ra, bày ra sự mê hoặc vô hạn.

– Nhưng mà… Dù sao hắn cũng là… của muội, mà cũng không phải hắn cố ý gây nên, chúng ta làm như vậy…

Nhan Như Ngọc vẫn có chút lo lắng không yên.

– Được rồi sư tỷ tốt của muội, tỷ cũng đừng lưỡng lự nữa, không phải tỷ không thể cùng nam nhân làm việc ấy sao. Nếu như tỷ không thể làm thì cứ để muội làm cho, muội làm tất cả mọi việc đều vì muốn giúp tỷ thôi.

– Chỉ cần Sở Phong cùng với muội làm chuyện nam nữ, vậy thì chẳng khác nào Sở Phong đã làm chuyện có lỗi với tỷ. Một khi tông chủ biết rõ, người nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước giữa hai người, ngược lại thành toàn cho muội và Sở Phong.

– Mà sư muội của tỷ cũng muốn tìm một nam nhân có tiềm lực, đáng tin tưởng làm trượng phu. Mặc dù tuổi tác của Sở Phong còn nhỏ, nhưng muội thấy hắn chắc chắn sẽ có tương lai sáng lạng.

– Việc này không chỉ làm giúp tỷ mà còn thành toàn cho muội.

Bạch Hề vừa nói chuyện vừa đẩy Nhan Như Ngọc hướng ra cửa, mà Nhan Như Ngọc lại mang theo vẻ mặt tràn đầy áy náy nhìn Sở Phong, nàng không biết rằng mình có nên rời đi như vậy hay không.

Mà sau khi tất cả những lời này lọt vào tai Sở Phong thì lúc này hắn đã sớm nổi trận lôi đình, khổ sở nửa buổi thì ra là hắn thật sự bị hai con tiện nhân này tính kế. Nếu không phải hôm nay hắn có bản lĩnh vượt trội, phong tỏa dược lực kia thì trước mắt thất thân là chuyện nhỏ, danh dự cũng bị hủy hoại trong chốc lát, sợ rằng còn bị buộc lấy cái con tiện nhân âm hiểm như Bạch Hề nữa.

Bị người khác tính kế như vậy, Sở Phong thực sự vô cùng tức giận, việc thua thiệt thế này hắn không thể để bọn họ ăn không trả tiền được, nhất định phải bắt hai con tiện nhân đó trả lại gấp đôi.

Nghĩ đến đây, Sở Phong chợt phủi mông đứng dậy, chỉ vào tỷ muội Nhan Như Ngọc và Bạch Hề đang ầm ỉ kia, nói:

– Hai con tiện nhân các ngươi được lắm, tiểu gia ta tin tưởng các ngươi nhưng các ngươi lại tính kế với ta như thế. Hôm nay, nếu như ta không bắt các ngươi trả giá thật lớn thì ta không gọi là Sở Phong.

– Sở Phong… Ngươi…

Mà Nhan Như Ngọc và Bạch Hề thấy Sở Phong như vậy thì đều bị giật mình.

– Sở Phong, có chuyện gì thì cứ tìm ta, chuyện này không liên quan đến Bạch Hề.

Không ngờ Nhan Như Ngọc phản ứng trước tiên, trước tiên nàng nháy mắt với Bạch Hề một cái, sau đó liền đứng trước cửa ngăn Sở Phong lại.

Mà thân thể mềm mại của Bạch Hề kia lại tung mình lên, muốn chạy ra ngoài điện, không biết là nàng ta muốn chạy trốn hay là muốn đi tìm viện binh nữa.

– Hừ, không cần phải giả mù sa mưa nữa, hôm nay, hai người các ngươi, ai cũng đừng nghĩ đến việc chạy thoát.

Nhưng chỉ thấy Sở Phong phất ống tay áo một cái, một tầng kết giới bàng bạc lập tức phong tỏa lấy cung điện này. Dù cho Bạch Hề công kích thế nào cũng không có chút lay động, rơi vào đường cùng nàng ta bất đắt dĩ phải gào thét thật lớn, nhưng người bên ngoài dường như không hề nghe thấy gì cả.

– Kêu gào nữa đi, ngươi cứ kêu gào thỏa thích, dù ngươi có kêu đến cổ họng hỏng thì cũng sẽ không có người nào đến cứu ngươi đâu.

Sở Phong dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn lướt qua Bạch Hề, sau đó liền lấy một cánh tay ngăn cản thân hình mảnh mai của Nhan Như Ngọc, cánh tay dùng sức nhấc vị mỹ nữ này vác lên vai, nhún một cái lướt vào phòng ngủ, sau đó hung hăng đem Nhan Như Ngọc quăng xuống chiếc giường lớn.

– Aaaaaaaaaaaaa, Sở Phong, ngươi muốn làm gì?

Lúc này, Nhan Như Ngọc vốn định đứng dậy chạy trốn, thế nhưng trên người Sở Phong lại phát ra uy áp vô cùng cường đại, triệt để áp chế nàng. Nàng chỉ có thể lăn lộn trên giường, nhưng không thể nào đứng dậy được.

– Làm gì? Ngươi nói xem ta muốn làm gì?

– Ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại tính kế với ta? Ngươi muốn thủ thân như ngọc thì cứ mặc sức thủ thân như ngọc, không muốn kết hôn thì cứ không kết hôn. Vì sao ngươi cứ phải nhiều lần gây khó dễ cho ta? Sở Phong ta có ép bức ngươi làm cái gì bao giờ chưa?

– Ta cho ngươi biết. Hôm nay, đều là do ngươi ép ta, không phải ngươi muốn bảo vệ trinh tiết sao? Hôm nay, Sở Phong ta sẽ phá hủy trinh tiết của ngươi, ngươi không thể làm chuyện nam nữ vậy thì ta sẽ làm chuyện nam nữ với ngươi!

Sở Phong tức giận đến đánh mất lý trí, hai mắt nhiễm màu đỏ tươi, hai bàn tay tựa như một con sói đói vồ mồi đặt trên người của Nhan Như Ngọc.

– Aaaaaaaaaaa, Sở Phong, ngươi thả ta ra, ta cầu xin ngươi, ta không thể, ta không thể làm chuyện đó với nam nhân được, ta thực sự không thể, cầu xin ngươi buông tha cho ta.

Nhan Như Ngọc liều mạng giãy giụa, mặt đầy nước mắt.

– Ngươi càng không muốn làm thì ta càng muốn, đây chính là cái giá ngươi phải trả.

Nhưng nàng làm như vậy chỉ khiến cho Sở Phong càng bộc phát thú tính, Sở Phong nắm lấy làn váy, dùng sức xé nát, chỉ nghe một tiếng “Xẹt”, váy hồng của Nhan Như Ngọc đã bị xé thành hai nửa. Toàn bộ thân thể mềm mại tuyết trắng của Nhan Như Ngọc đã bày ra trước mắt Sở Phong.

– Sở Phong, ngươi làm gì vậy? Đừng đụng tới Nhan sư tỷ, nếu ngươi muốn trả thù cứ tính với ta.

Lúc này, Bạch Hề chạy vào, thấy Sở Phong đang ức hiếp Nhan Như Ngọc, khuôn mặt Bạch Hề biến sắc. Sau đó nàng ta lại chủ động thoát y vái dài của mình, lộ ra đường cong mê người nhào tới Sở Phong.

– Cút ngay,

Nhưng chỉ thấy Sở Phong vung cánh tay lên, một cổ xung lực mạnh mẽ đánh Bạch Hề văng xa ngã đụng vào vách tường, sau đó quát lớn:

– Chỉ bằng loại nhan sắc như ngươi mà muốn làm nữ nhân của ta sao? Ngươi không xứng!

Nói xong Sở Phong liền tấn công về phía thân dưới của Nhan Như Ngọc, hai bàn tay to của Sở Phong bắt đầu điên cuồng di chuyển trên thân thể Nhan Như Ngọc, cảm giác trơn mềm kia khiến cho Sở Phong muốn ngừng mà không ngừng được, đã không cách nào rời khỏi thân ngọc hoàn mỹ này.

Cùng lúc đó, môi Sở Phong cũng bắt đầu ngậm lấy môi anh đào đỏ hồng của Nhan Như Ngọc. Dù cho Nhan Như Ngọc có thét chói tai thế nào cũng không chịu nhả ra.

Cuối cùng, thú tính của Sở Phong đã đạt đến đỉnh điểm, mất đi tia lý trí sau cùng, phần eo dùng thêm chút sức, chỉ nghe Nhan Như Ngọc thét chói tai một tiếng. Sở Phong đã đột phá phòng tuyến sau cùng của Nhan Như Ngọc, cùng mỹ nữ hợp thành một thể.

Ps: Tác giả Cuối cùng cũng viết xong chương 5, đầu óc mệt mỏi muốn chết, nhưng lại nghĩ đến còn có rất nhiều người đang chờ đợi nên Ong Mật không thể đi ngủ, chỉ có thể cố gắng viết xong.

Thế nào? Lại một vị mỹ nữ phủ phục dưới khố Sở Phong, lần này cũng không phải do dược lực gây chuyện, mà chính Sở Phong muốn chỉnh người. Hừ, muốn tính kế với Sở Phong ta thì phải trả một cái giá thật lớn, giao thân xử nữ ra đây đi, ha ha ha, cười cái gì mà cười? Đứng dậy mau lên!

Bình luận

Truyện đang đọc