TU LA VŨ THẦN

Nhìn nụ cười trên mặt Tề Phong Dương, Sở Phong do dự một chút, sau đó cũng cười ha hả một tiếng, nói với Sở Phong:

- Đại ca!

- Ai, thế mới được chứ!

Thấy Sở Phong đáp ứng, Tề Phong Dương cười càng thêm rực rỡ, hắn ngẩng đầu liếc lên nhìn bốn phía, cao giọng nói rằng:

- Mọi người nghe cho kỹ, kể từ hôm nay Sở Phong tiểu hữu chính là đệ đệ ruột của Tề Phong Dương ta, ai dám khi dễ Sở Phong chính là khi dễ Tề Phong Dương ta, chỉ cần Tề Phong Dương ta còn một hơi thở thì tuyệt đối không buông tha hắn.

- Ngoài ra, Thanh Phong Tông đã có đủ tư cách trở thành đệ nhất tông môn, không bởi vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì đệ đệ ta đã đủ tư cách, huống chi tu vi của Lý môn chủ càng đủ tư cách trở thành nhất đẳng tông môn.

- Cho nên Lý tông chủ à, Tề mỗ mạo muội hỏi một câu, không bằng cứ thừa cơ hội này, Thanh Long Tông hãy mở một đại hội đề thăng địa vị tông môn đi, đem Thanh Long Tông từ nhị đẳng tông môn thăng làm nhất đẳng tông môn, thế nào?

Tề Phong Dương cười nói với Lý Trường Thanh.

- Tất cả nghe theo an bài của Tề đại nhân.Bạn đang đọc truyện tại TruyệnY,Y

Trước không nói đến việc Lý Trường Thanh không dám làm trái lại ý kiến của Tề Phong Dương, mà thật ra thì bản thân hắn cũng muốn đem Thanh Long Tông thăng làm nhất đẳng tông môn. Hôm nay may mắn có cơ hội này, lại là nhân vật lớn thứ hai của Kỳ Lân Vương Phủ - Tề Phong Dương đích thân chủ trì, hắn hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này rồi.

- Ha ha, tốt, vậy thì hôm nay cứ quyết định như vậy đi, để ăn mừng tông môn của đệ đệ ta thăng làm nhất đẳng tông môn, Kỳ Lân Vương Phủ ta sẽ xuất toàn lực, hai ngày sau, vẫn sẽ ở chỗ này tổ chức một đại hội thăng tông hoàn toàn mới cho Thanh Long Tông.

- Người tới đều là khách, mọi người cũng đừng đi vội, cứ ở lại hai ngày, cùng tham gia đại hội thăng tông của Thanh Long Tông, thế nào?

Tề Phong Dương rất là cao hứng, về phần những người ở chỗ này hiển nhiên cũng hưng phấn không thôi, có thể tham gia đại hội do đích thân Tề Phong Dương chủ trì chính là một chuyện vinh dự nhường nào chứ!

Huống chi hôm nay Thanh Long Tông cũng đã thực sự có đủ thực lực để bọn họ bợ đỡ, trước không nói thực lực tông chủ của Thanh Long Tông - Lý Trường Thanh rất mạnh, chỉ nói đến việc sau lưng bọn họ có một chỗ dựa lớn như Tề Phong Dương, cũng đủ để các tông môn khắp nơi không dám xem thường rồi!

Chỉ có điều cũng có một số người rất là buồn rầu, đó chính là Cung Thiên Bình đang chịu nỗi đau mất con, nhi tử của mình bị người ta giết, nhưng hắn lại không có biện pháp nào để báo thù, điều này khiến hắn thấy oan khuất bực bội đến cực điểm. Vì vậy sau đó hắn cũng không có ở lại tham gia đại hội thăng tông của Thanh Long Tông mà dẫn theo người của Huyền Vũ Thành, chán nản rời khỏi.

Về phần những tông chủ cùng với các trưởng lão nhất đẳng tông môn khác lại không có lựa chọn rời khỏi, trước uy danh của Tề Phong Dương, bọn họ đã dứt khoát từ bỏ Cung Thiên Bình, lựa chọn dựa vào Thanh Long Tông, thiết lập quan hệ thân thiết với Thanh Long Tông.

Mà điều này càng làm cho Cung Thiên Bình buồn bực đến cực điểm, thời khắc bản thân mình chịu đựng nỗi đau mất con thì những đồng minh của hắn lại lựa chọn rời bỏ hắn, tìm đến nương tựa kẻ địch của hắn, đây quả thực là họa vô đơn chí mà, đồng thời cũng khiến hắn cảm thấy muốn báo thù là một chuyện quá xa vời.

Chỉ có một điều khiến hắn buồn bực nhất chính là các tộc nhân Lâm thị Kỳ Lân Vương Phủ dưới mệnh lệnh của Tề Phong Dương, thì đám nhân vật lớn có thân phận hiển hách như bọn chúng lại trở thành kẻ khuân vác cho đại hội thăng tông của Thanh Long Tông.

Những việc như bố trí sân bãi, sắp xếp bàn ghế, quét dọn trang trí, chuẩn bị vật liệu,... chuyện gì cũng rơi trên người của bọn họ. Mặc dù bọn hắn ôm một bụng bực tức nhưng lại không dám có nửa câu oán thán, bởi vì bọn họ thực sự rất sợ Tề Phong Dương.

Đối với tình huống như vậy, lúc đầu có rất nhiều người nhìn không quen, để cho người của Kỳ Lân Vương Phủ rót nước bưng trà cho bọn hắn, việc này khiến cho bọn hắn vô cùng khiếp sợ, rất sợ sau này sẽ bị trả thù, chỉ có điều dần dần bọn họ cũng quen.

Bởi vì Tề Phong Dương nói một câu, hôm nay trong tất cả những người có mặt ở đây, nếu như có người nào xảy ra chuyện bất trắc gì, bất kể là có phải là tộc nhân của Lâm thị làm hay không thì sau đó hắn nhất định sẽ tìm tộc nhân của Lâm thị tính sổ, cho nên tộc nhân của Lâm thị hiển hiên không dám có bất cứ tính toán nào khác.

Nhưng mà Tề Phong Dương cũng không phải là người không có chừng mực, tuy rằng sai các tộc nhân của Lâm thị đi làm việc lặt vặt, nhưng vẫn thả ra hai mươi người có tu vi cao nhất.

Mục đích thả bọn chúng ra dĩ nhiên là để cho bọn chúng đưa Lâm Nhiên đang bị thương nặng trở về Kỳ Lân Vương Phủ. Tuy rằng Tề Phong Dương rất không hài lòng đối với Lâm Nhiên, nhưng dù sao thì hắn cũng là tộc nhân của Lâm thị, có thể giáo huấn hắn, nhưng không thể lấy tính mạng của hắn.

- Khụ khụ khụ.

Trên đường trở về Kỳ Lân Vương Phủ, hai mươi mấy cao thủ của Kỳ Lân Vương Phủ cưỡi kim mã, hộ tống một chiếc xe ngựa xa hoa gấp rút lên đường, mà ở bên trong xe ngựa, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng kêu rên thảm thiết không dứt.

- Tề Phong Dương kia thật là quá đáng, vậy mà có thể đem Lâm Nhiên đại nhân đánh thành như vậy. Sau khi trở lại vương phủ nhất định phải đem chuyện này báo cáo cho phủ chủ, để cho phủ chủ trừng phạt Tề Phong Dương.

Một gã hộ vẻ trẻ tuổi tức giận nói.

- Ngươi biết cái gì, ngay cả tộc trưởng còn không có biện pháp gì với Tề Phong Dương, chẳng lẽ ngươi đi bẩm báo cho phủ chủ thì người sẽ nghe lời ngươi? Chẳng lẽ phủ chủ sẽ không phân rõ trắng đen mà đánh người sao, Tề Phong Dương và Lâm Nhiên đại nhân, người nào đối với Vương Phủ quan trọng hơn?

- Huống chi tình trạng thương thế của Lâm Nhiên địa nhân lúc này cũng không phải do Tề Phong Dương gây ra. Đại nhân bị nội thương, chính là hậu quả của Cấm Dược phản hệ.

Mộ người hộ vệ trung niên lên tiếng nhắc nhở.

- Là Cấm Dược sao? Như vậy thì loại phản hệ này cũng thật sự quá mức đau khổ rồi, thật sự không đành lòng nhìn Lâm Nhiên đại nhân chịu đựng loại giày vò đau đớn này.

Trên khuôn mặt của vị hộ vệ trẻ tuổi tràn đầy vẻ lo âu và không đành lòng.

- Phía trước có người!!!

Nhưng đúng vào lúc này, một hộ vệ đi đầu tiên lại đột nhiên hô to một tiếng, tất cả hai mươi vị hộ vệ của Vương Phủ theo sát phía sau cũng tiến vào trạng thái báo động cao độ.

Bởi vì quả thực ở con đường trước mặt có xuất hiện một thân ảnh, người này ngồi ở giữa đường, đầu đội mũ, không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ có điều hắn lại đang chặn hướng đi của bọn họ.

- Bọn ta chính là tộc nhân Lâm thị của Kỳ Lân Vương Phủ, người phía trước mau tránh đường!!!

Một hộ vệ trong đó quát lên.

Nhưng người đang cản đường kia lại vẫn ngồi ở giữa đường như cũ, không hề có bất kỳ phản ứng nào, giống như không nghe thấy lời của hắn vậy.

- Này! Ta đang nói với ngươi đó, ngươi không nghe được sao?

Người hộ vệ kia thấy người trước mặt không lên tiếng thì lại rống lên một tiếng, thế nhưng lần này vẫn như lần trước, người nọ vẫn không thèm để ý đến hắn.

- Con mẹ nó, ngươi thật sự muốn tự tìm cái chết!

Thấy vậy, hộ vệ tức đến mức muốn phun ra lửa, bỗng chốc nhảy từ trên ngựa xuống, bước nhanh về phía người nọ.

Giờ khắc này, trên mặt những hộ vệ khác đều lộ ra nụ cười châm chọc, bởi vì bọn họ biết tên hộ vệ kia muốn làm gì. Nếu như hắn thật sự muốn giết người đi đường kia thì hắn nhất định sẽ trực tiếp xuất thủ, chỉ cần một chiêu liền có thể đem người đi đường kia nghiền thành phấn vụng, căn bản không cần phải đi đến như vậy.

Mà sở dĩ hắn muốn đi tới, chính là muốn hành hạ tên đó một chút, vừa vặn bọn họ cũng đang ôm một bụng tức giận, cho nên cũng muốn đem người đi đường không có mắt này làm vật trút giận một chút.

- Con mẹ nó, ngươi đứng lên cho lão tử.

Hộ vệ kia đi đến bên cạnh người đi đường, giơ tay lên lập tức muốn bắt lấy cổ áo của người nọ.

"Vù"

Nhưng chỉ thấy một đạo hàn quang hình bán nguyệt từ ngoài cổ tay xẹt tới, một dòng máu tươi văng tung tóe khắp nơi, bàn tay mà vị hộ vệ kia vừa thò ra cũng bị chém đứt. Ngay sau đó lại một đạo hàn quang xẹt qua, đầu của hộ vệ kia đã bay lên trời, rồi rơi long lốc trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc