TỰA NHƯ TÌNH KHÔNG CỦA THÂM VIỄN

Xa Tình Không vui vẻ không bao lâu thì sáng sớm cuối tuần đã nhận được cuộc gọi từ Mục Tâm.

Mục Tâm không liên lạc còn đỡ, điện thoại vừa gọi tới cô liền nhớ lại sự kiện lần trước: Cái đứa phản bạn Mục Tâm này! Đã qua mấy năm còn âm thầm giữ liên lạc với Lục Lâm Viễn, lại còn đem chuyện cô tương tư đơn phương nói cho anh biết! Chuyện gì cũng gạt mình! Phản bạn! Đồ lừa gạt!

Xa Tình Không bị đánh thức khi đang ngủ, đầu bù tóc rối ló mặt lên, cầm điện thoại di động hung hăng tắt, Mục Tâm không bỏ cuộc tiếp tục gọi, cô cũng tiếp tục tắt.

Gọi gọi tắt tắt mấy lần, Mục Tâm ở đầu bên kia dường như cảm giác được sự khác thường, vỗ đầu suy nghĩ, gần đây Lục Lâm Viễn thường hay lẽo đẽo bên người Xa Tình Không, đoán chừng mình bị anh ta vì vợ mà bán đứng đồng minh rồi.

Mục Tâm bi thương đổi cách thành gởi tin nhắn cho cô, Mục Tâm cảm thấy giờ phút này tốt nhất mình nên đem chuyện trinh tiết của Xa Mục Tùng ra nói thì nhất định có thể khiến Xa Tình Không chủ động trả lời điện thoại.

“Tớ ngủ với anh cậu rồi.”

Tin tức chấn động!

Xa Tình Không còn định tắt điện thoại để nó không rung nữa thì bị tin nhắn ngắn này làm giật mình, như dự đoán của Mục Tâm, cô vội vàng gọi lại.

Người bạn đang gọi hiện đã tắt máy.

Lúc này đổi lại là Mục Tâm không nhận điện thoại của cô. Xa Tình Không bực mình quăng điện thoại đi, co rúc lại vào trong chăn.

Liêu Tiểu Duyên ngủ giường trên đã bị chuyển động nãy giờ của cô đánh thức, trợn mắt nhìn trần nhà, tràn đầy oán niệm.

Quả nhiên vẫn là đại tiểu thư chính cống chanh chua, bị người nhà chìu hư, không biết suy nghĩ cho người khác gì cả!

Mục Tâm ngàn dặm ngồi mấy chuyến xe đi tới huyện Bình Hòa, vừa xuống xe liền bị điều kiện thiếu thốn của quê cha đất tổ làm mù mắt.

Không có tàu điện ngầm, không có xe buýt tốc hành, thậm chí ngay cả trạm xe buýt cũng không có, chỉ có một chiếc xe buýt xấu xí nửa tiếng mới ghé một lần.

Mục Tâm đợi nửa ngày không thấy chiếc xe nào có thể đi được cả, không dám đón xe taxi sợ sơ ý một chút liền bị bán tới địa phương hẻo lánh nào đó.

Khắp nơi là tiếng kèn xe, xe gắn máy gầm rú từ bên cạnh lao qua, hốc mắt cô đỏ lên, trong lòng tự mắng mình tại sao lại đi tới cái chỗ quỷ quái này.

Muốn gọi cho Xa Tình Không nhưng suy nghĩ một chút bây giờ cô ấy cũng không có phương tiện gì tới rước mình, không bằng mình tự lực cánh sinh.

Cuối cùng là mất hơn hai giờ đi từ bến xe tới cửa trường tiểu học.

Đầm đỏ xinh đẹp, tóc xoăn màu hạt dẻ, kính râm đắc tiền, trên chân là đôi giày cao gót màu rượu đỏ 10cm, người nhìn người mê.

Đi ngang qua người Mục Tâm còn có thể ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt, chắc chắn là mắc tiền.

Mục Tâm tháo kính xuống, nheo nheo mắt, nhìn bốn phía một vòng, không thấy bóng Xa Tình Không đâu cả, cô nóng nảy vội vàng móc điện thoại gọi cho bạn mình.

Chưa có ai bắt máy thì xa xa đã có một cô gái nhìn về hướng Mục Tâm kêu lên: “Tớ ở đây này!”

Mục Tâm nhìn lại, Xa Tình Không cột tóc thật cao, cả người mặc bộ đồ thể dục đứng ở trước cửa trường học nhìn Mục Tâm vẫy tay.

Mục Tâm: “….”

Mục Tâm đi trên đôi giày cao gót ưu nhã bước tới, Xa Tình Không cũng chạy lại nhân tiện mang theo một làn gió ngập hương đồ ăn, nhào vào người bạn mình.

Mục Tâm chợt lui về phía sau, đôi mi thanh tú nhíu chặt, “Trên người cậu có mùi gì vậy, thật khó ngửi.”

Nụ cười trên mặt cô cứng lại, vội vàng ngửi ngửi mùi trên người mình, lần nữa ngẩng đầu, mặt thản nhiên xoa tay: “Tớ vừa tới căn tin ăn sáng mà, có thể là mùi dầu mỡ trong đó bám lên.”

Mục Tâm xinh xắn nhíu mặt, lại lui về phía sau nửa bước.

Xa Tình Không: “Cậu sao vậy?”

Mục Tâm lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, “Xa đại tiểu thư lại chịu sống cực khổ, quả nhiên là do sức mạnh của tình yêu.”

Xa Tình Không: “….”. Cô mím môi, không nói về đề tài này nữa, ngoắc Mục Tâm, “Đi thôi, tớ dẫn cậu tới nơi xa hoa nghỉ ngơi.”

Mục Tâm: “Ở đây còn có nơi xa hoa à?”

Xa Tình Không: “Không có thì cũng phải có để phục vụ Mục tiểu thư chứ?”

Cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư nào cũng chịu được loại cuộc sống ở vùng quê nghèo nàn này.

Điểm này cô rất rõ.

Mục Tâm mới thật sự là thiên kim đại tiểu thư, ngậm thìa vàng mà lớn, ăn uống đều phải là món cao quý nhất, huống chi người ta còn có anh trai đang ở đỉnh cao sự nghiệp.

Xa Tình Không thì không giống vậy. Cuộc sống của cô trước khi tới Xa gia không người nào biết, ngay cả Mục Tâm cũng không biết: Khi còn bé cô cũng đã từng sống một cuộc sống nghèo khổ.

Huyện Bình Hòa này so với huyện thành mà năm đó Xa Tình Không từng ở giàu có hơn nhiều.

Trước tiên cần phải ăn cơm, Xa Tình Không dẫn Mục Tâm tới nhà trọ của mình, tự động coi thường khuôn mặt khó coi của Mục Tâm, cô dành ra chỗ sạch sẽ nhất để cô ấy ngồi: “Cậu có muốn uống nước hay không?”

Mục Tâm lắc đầu, từ trong túi móc ra chai nước suối mua trên đường: “Tớ uống cái này.” Càng sạch sẽ.

Xa Tình Không nghiêng đầu liếc nhìn ấm đun nước bị Liêu Tiểu Duyên che đậy dưới mấy tầng vỏ bánh trái, “….”

Xa Tình Không cũng dời ghế qua ngồi cạnh Mục Tâm, hỏi: “Cậu thật cùng anh tớ…?” Cộng với câu hỏi là động tác khoa tay múa chân.

Mục Tâm không chút nào che giấu, vui vẻ gật đầu, “Đúng vậy.”

Xa Tình Không: “Xa Mục Tùng không phải là không thích cậu sao?”

Cô có thể nhớ rõ thái độ của Xa Mục Tùng với Mục Tâm, cô còn thấy thương thay cho bạn mình, tại sao anh lại lạnh lùng đến vậy chứ!

“Cậu không ở đấy nên không biết, mấy ngày qua xảy ra nhiều chuyện lắm.” Mục Tâm khoát tay, biểu tình trên mặt bởi vì nghe tới Xa Mục Tùng nên sáng lên thấy rõ, “Chúng tớ có một hạng mục hợp tác.”

“Cậu và bệnh viện thì có cái gì mà hợp tác!” Xa Tình Không hỏi lại.

Mục Tâm liếc cô một cái: “Hợp tác hệ thống mạng máy tính đó! Cậu nghĩ là một bệnh viện quy mô lớn như vậy không cần người nhận thầu làm à?”

Xa Tình Không: “Ờ”. Cậu nói cái gì thì chính là cái đó.

Phụ nữ nói chuyện tình cảm không giống nhau, nhất là đối với người vừa nở hoa khai chậu.

Xa Tình Không đau xót nghe Mục Tâm lải nhải về tình yêu nhưng chưa bao giờ nghĩ tới nếu như Mục Tâm và Xa Mục Tùng thành đôi, Mục Tâm chính là chị dâu của cô.

Cuối cùng, cái cô quan tâm là một chuyện khác: “Cái đó thế nào?”

Mục Tâm: “Hửm?”

Xa Tình Không mím môi, ánh mắt lơ lửng không trung, nhỏ giọng hỏi: “Lần đầu tiên thật đau lắm hả?”

Mục Tâm: “…”

Xa Tình Không: “….”

Không phải cô muốn nhiều chuyện! Là do cô nghĩ tới bản thân mình!

Đó là chuyện mấy năm trước, Xa Tình Không và Lục Thâm Viễn cọ sát sinh lửa, thiếu nam thiếu nữ, bao nhiêu lần vuốt ve thân thể đều sinh ra phản ứng hóa học.

Lục Thâm Viễn nghĩ đến việc hai người còn trẻ, phát sinh quá sớm cũng không thích hợp, quấn quít nhau một hồi cuối cùng anh dùng cái khăn lông bọc kín người cô, cách một mảnh vải mỏng vuốt ve, đến lúc cuối cùng cô vẫn cảm thấy cả người khó chịu, không nói được nguyên nhân, rõ ràng anh không làm mà tại sao còn khó chịu như vậy.

Vậy nếu như làm thật có phải còn khó chịu hơn không, thậm chí là thống khổ?

“Biểu hiện lúc này của cậu khiến tớ nhớ lại một câu nói.” Mục Tâm ho khan một tiếng, gọi hồn cô trở về.

Xa Tình Không nghi ngờ: “Câu gì?”

Mục Tâm xoa xoa mái đầu xoăn, cười mập mờ: “Phụ nữ chính là trứng gà, bên ngoài là trắng ngần, bên trong là vàng đục. Xa Tình Không cậu giả bộ thanh thuần chứ nội tâm cũng vàng lắm nha.”

Xa Tình Không: “….”

Ánh mắt Mục Tâm nhìn quanh quất xung quanh mấy vòng rồi dừng lại, vẫn trả lời vấn đề của cô: “Đau.”

Chân mày Xa Tình Không chợt nhíu.

“Nhưng càng về sau càng thoải mái.” Mục Tâm không thẹn thùng đưa ra hai ngón tay, lay động vài cái, “Chúng tớ làm ướt hai cái giường đơn.”

Xa Tình Không sững sốt một lúc, ngay sau đó lập tức biết câu này có ý gì, sau tai dần nóng lên, khinh bỉ một tiếng: “Mục Tâm cậu quá đáng.”

Hỏi chuyện nửa ngày, Xa Tình Không cầm tiền và chìa khóa dẫn Mục Tâm đi từ cửa sau trường học ra ngoài, băng qua một con đường mới tìm được tiệm ăn tây.

Người không đông, cô chọn chỗ sạch sẽ trang nhã trên lầu.

Xa Tình Không lần đầu tiên tới đây ăn cơm, hai người nghiên cứu món ăn một lúc mới chọn một phần bình thường một phần tây. Chờ món ăn lên đủ, Xa Tình Không đưa đũa cho Mục Tâm.

Mục Tâm đưa tay định nhận lấy thì bị cô đòi lại, Mục Tâm thấy khó hiểu, “Cậu sao vậy?”

“Nói đi, tại sao cậu lại tới đây tìm tớ?” Không có chuyện không cần nhờ Phật, huống chi cậu ấy còn tới tận cái thôn nhỏ hoang sơ này.

Ai thèm tin cậu ấy chỉ tới lải nhải chuyện nhà thôi!

Biểu tình trên mặt Mục Tâm đơ nửa giây, không thèm nhìn Xa Tình Không mà đưa tay giựt đũa lại đặt ở trên chén, hừ nhỏ hai tiếng.

Cô không khách khí liếm sơ qua đôi đũa cầm trong tay, sau đó cắm đũa vào một cái sủi cảo tôm trong đĩa, một đĩa nhỏ chỉ có bốn cái, đây là món Mục Tâm thích nhất.

Đã hy sinh một cái. Con ngươi Mục Tâm sắp trừng ra ngoài.

Trong ánh mắt cô như hiện lên dòng chữ: “Có nói hay không?”

Mục Tâm cắn răng nghiến lợi, “Không phải ba mẹ cậu gần đây đi Thụy Sĩ du lịch à, anh cậu lại bận rộn công việc, không có thời gian rảnh.”

Xa Tình Không phùng mang trợn mắt: “Cậu nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Mục Tâm bỉu môi: “Cô giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu!”

Xa Tình Không hung hăng rút cái đũa vừa cắm lên con tôm ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi: “Nói đến đây tớ cũng phải tìm cậu tính sổ.” Cô gắp sủi cảo lên bỏ vào trong miệng, dùng sức nhai, nói chuyện vẫn to rõ: “Mấy năm nay cậu giữ liên lạc với Lục Thâm Viễn tại sao không nói cho tớ biết?”

Mục Tâm sợ Xa Tình Không lại ăn tiếp nên vội vàng đem hai cái sủi cảo tôm còn dư lại gắp vào chén mình, trừng mắt: “Xa Tình Không, cậu ghen tị à?”

Cô đặt đũa xuống, hé mắt nói, “Cậu cũng thích Lục Thâm Viễn?”

“Chó má!”

Mí mắt Xa Tình Không nhảy nhảy lên.

“Là tại anh ta, anh ta thích cậu đó!” Ngón tay sơn màu đỏ dầu của Mục Tâm vỗ lên lưng cô.

Khuôn mặt cô chợt lóe lên ưu tư, cúi đầu kiểm tra móng tay của mình để che giấu: “Ừ, tớ biết.”

Cái đề tài này tạm chấm dứt ở đây, hai người yên tĩnh dùng cơm.

Nhưng mà lời đã nói ra, kìm nén cũng không có ý nghĩa.

Mục Tâm không kiên nhẫn, tính nôn nóng thể hiện hết trên quần áo lòe loẹt diêm dúa của cô ấy.

“Là bạn cậu tớ dĩ nhiên hy vọng cậu có thể nên cơm nên cháo với Lục Thâm Viễn, nhưng làm người Mục gia…” Mục Tâm thong thả đặt đũa xuống, nhìn cô một lúc, đột nhiên cảm thấy ánh mắt tê tê, “Xa Tình Không, cậu biết cưới cậu thì chẳng khác nào cưới một nửa tài sản của Xa gia chứ?”

Xa Tình Không cúi đầu nhìn bộ móng tay sạch sẽ, Mục Tâm tiếp tục nói: “Lục gia không thiếu chút tiền này cho nên mẹ của Lục Thâm Viễn mới chia rẽ cậu và anh ấy, nhưng Mục gia nhà tớ không so được, Mục gia nào dám ngang hàng cùng Xa gia Lục gia?”

Xa Tình Không yên tĩnh ngồi đấy.

Mục Tâm cắn môi dưới, thở dài, “Đối tượng hẹn hò là do cô cậu giới thiệu.”

Xa Tình Không có một người cô nghỉ hưu ở nhà, em họ năm ngoái đã đi lấy chồng cho nên cô không còn gì bận tâm, bây giờ liền dời ý định qua người cháu mình chậm chạp không có bạn trai.

Xa Tình Không chớp mắt hai cái, tay thẳng tắp đưa đến trước mặt Mục Tâm, để cho cô ấy nhìn thấy đôi tay trước kia rất thích vẽ hoa vẽ lá giờ đã thay đổi, cô cất lên giọng nói nhàn nhạt, nghe không cảm xúc gì, “Hình.”

Mục Tâm sợ run hai giây mới vội vàng lấy từ trong túi xách ra một tấm hình, thả vào lòng bàn tay cô, “Đây.”

Xa Tình Không lần nữa giương mắt liếc Mục Tâm, cô ấy khó ngồi yên.

Cô hơi thấp đầu nhìn hình chân dung, mấy giây sau lại lật ngược tấm hình, mặt sau viết lí lịch cơ bản của người đàn ông kia.

Cô giới thiệu đối tượng hẹn hò này cũng không tệ: Công việc ổn định, có nhà có xe, cao 1m78, không mập không xấu, thậm chí còn có mấy phần thanh tú.

Có người từng nói người khác giới thiệu cho bạn đối tượng hẹn hò như thế nào phản ánh đúng giá trị mà bản thân bạn có. Xem ra cấp bậc của mình ở trong mắt cô cũng không tệ lắm.

Xa Tình Không vừa vui vẻ yên tâm lại nhức đầu, “Vậy đây là thân thích của Mục gia nhà cậu?”

“Cháu của mợ tớ.”

Cô hé miệng ném tấm hình lên bàn, “Quan hệ cũng không xa vừa đâu.”

Mục Tâm: “….”

Xa Tình Không đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Mục Tâm, “Vậy tớ hỏi cậu, cậu và Xa Mục Tùng lên giường cũng là vì tài sản Xa gia hả?”

Xa Mục Tùng là con trai trưởng, người thừa kế, danh sách tài sản của anh có thể còn nhiều hơn cô.

Có phải vì Mục Tô và cô không thành nên mới thay đổi chiến lược?

Hoặc là nói, có phải ban đầu Mục Tâm làm bạn với cô là do có ý đồ?

Bình luận

Truyện đang đọc