TỰA NHƯ TÌNH KHÔNG CỦA THÂM VIỄN

Lục Thâm Viễn lái xe, dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại Lan Khê.

Xảy ra chuyện đột xuất, Xa Tình Không chưa kịp nói lời tạm biệt với giáo viên và các bạn nhỏ trong trường học, Lục Thâm Viễn và Trần Uy cũng chưa làm báo cáo rời công tác.

Gần tới mùa xuân, thành phố Lan Khê giăng đèn kết hoa từ đầu đường đến cuối đường. Anh chở Trần Uy tới dưới lầu nhà anh ta rồi lên đường, chạy thẳng tới Xa gia.

Nửa đường Xa Tình Không có gọi cho Xa Viêm, báo ông biết họ đã gần về. Xa Viêm liền ngồi ngay ngắn ở nhà, chờ bọn họ. Gặp mặt nhau, ngay cả chuyện nghỉ mệt cũng bỏ qua, Xa Viêm dẫn hai người lên thư phòng.

Đưa cho Lục Thâm Viễn và Xa Tình Không một tấm hình, được lồng vào khung kính, gìn giữ hoàn hảo. Trong hình là một người phụ nữ, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Người phụ nữ đó có mái tóc dài màu đen, xõa ra, cười dịu dàng.

Hai tay cô run rẩy, khó tin, “Mẹ…”

Xa Tình Không nhẹ giọng kêu. Cô đã sớm quên bộ dạng của mẹ mình, đi qua mười mấy năm, từ đứa trẻ bảy tuổi đến người trưởng thành hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.

Khi nhìn hình cô vẫn nhận ra được, Xa Tình Không nhớ, mẹ chính là người phụ nữ tình cảm, dẫn cô tới Lan Khê, sống trong căn nhà lá, ăn bánh bao lên men.

Xa Tình Không khẽ vuốt ve mặt mũi mẹ trong hình. Lục Thâm Viễn trầm mặc. Lúc này anh đang yên lặng đứng bên cạnh cô, đây là cách an ủi tốt nhất.

“Quả thật mẹ con bị tai nạn xe qua đời.” Hai bên đầu Xa Viêm đã có mấy cọng tóc bạc, đối mặt với cảnh con gái cầm tấm hình người phụ nữ mà ông yêu mến nhất, Xa Viêm chỉ cảm thấy bất lực, giọng nói tang thương trống rỗng, “Lúc biết tin này, cha chỉ hận không được lập tức giết chết cả nhà tài xế.”

Xa Tình Không và Lục Thâm Viễn nhìn về phía Xa Viêm.

Xa Viêm dựa vào ghế, bàn tay đặt ở trên bàn, hai vai rũ xuống, nói, “Mẹ con báo mộng cho cha, khuyên cha sống hiền lành, chẳng qua tai nạn bất ngờ xảy ra, không phải bọn họ cố ý, bảo cha đừng làm chuyện điên rồ tổn thương người vô tội.”

Xa Tình Không không nói lời nào, nhìn thẳng vào cha. Cô biết, cha đang nói thật. Chuyện năm đó cô không biết, bây giờ ông đang từ từ kể ra.

“Cô ấy là do cha chuộc về.” Xa Viêm nói.

Cô ấy là ánh trăng sáng trong lòng ông. Trải qua nhiều năm lăn lộn trong bóng tối bẩn thỉu, cô ấy là nguồn sáng duy nhất.

Kierkegaard* đã nói, đời người chính là một cuộc mạo hiểm. Mà tình yêu, chính là mạo hiểm trong mạo hiểm.

*Søren Kierkegaard, triết gia, nhà thần học, nhà thơ, nhà phê bình xã hội, và tác gia người Đan Mạch

Tài sản bối cảnh của Xa Viêm không cho phép ông có người yêu, không cho phép ông có nhược điểm. Nhưng ông lại muốn mạo hiểm.

“Con và Mục Tùng đều không phải là con ruột của ta.” Xa Viêm nhắm mắt, biểu tình thống khổ, không muốn nhớ lại chuyện cũ đau lòng, “Đó là vào mùa hè, mẹ con tới thành phố tìm ta, một người đơn độc nửa đường gặp bất hạnh, bị… Bị một đám côn đồ…” Xa Viêm mở mắt, nhìn chằm chằm lên tường, “Là cấp dưới của cha phát hiện, cứu cô ấy, nhưng cô ấy cảm thấy có lỗi với cha, chạy trốn mất.”

“Sau đó cha bắt được đám côn đồ kia, đồng thời cứu Mục Tùng và mẹ cậu ta…”

“Cha phá nát hang ổ của đám côn đồ, chuẩn bị giết chết bọn chúng nhưng, nhưng… Mẹ con đang chạy trốn đột nhiên lại liên lạc với cha, xin cha đừng giết người nữa, đừng làm chuyện ngu xuẩn không thể vãn hồi… Bà ấy còn xin cha đối xử tử tế với mẹ con Mục Tùng, mẹ con nói, lúc bị bắt cóc, mẹ con Mục Tùng rất quan tâm bà ấy…”

“Cha nhận nuôi Mục Tùng, còn mẹ cậu ta thì được sắp xếp sinh sống ở Thụy Sĩ, cha không muốn kết hôn với bà ta, cũng không muốn để bà ta trở về.”

Ấn tượng của cô với mẹ Xa Mục Tùng không nhiều, đối với người vừa là “vợ” của cha vừa là “mẹ ghẻ” của mình, không có bao nhiêu cảm tình, chỉ biết là người “mẹ ghẻ” này rất tốt với cô, hàng năm sẽ gửi quà từ Thụy Sĩ tới cho cô, nhưng lại không muốn về nước.

Thì ra không phải không muốn về nước mà là không có cách nào trở về.

Trăm mối tơ vò đồng thời xuất hiện, lồng ngực Lục Thâm Viễn tê liệt, tay nắm thật chặt.

Đối với cha, cô không biết là nên hận hay nên thương. Nhưng tình yêu của ông ấy với cô và mẹ là thật.

“Cậu rất lợi hại.” Xa Viêm dời tầm mắt qua Lục Thâm Viễn, người từ đầu tới cuối không nói một lời, xúc động, “Cậu đã tra được việc làm của tôi rồi đúng không?”

Lục Thâm Viễn yên lặng.

Xa Viêm nói: “Cậu có năng lực, tôi rất yên tâm khi giao Tình Không cho cậu.”

Xa Tình Không nhếch môi.

——

Bọn họ xuống lầu. Không biết Xa Mục Tùng và Mục Tâm đến từ lúc nào, ở dưới phòng khách chờ, nhìn ba người một trước một sau đi xuống.

Xa Mục Tùng và Mục Tâm đứng dậy: “Ba.”

“Chú.”

Xa Viêm gật đầu, coi như là chào hỏi. Xa Mục Tùng thấy Lục Thâm Viễn đang nắm chặt tay cô. Giống như lời Mục Tâm nói, cuối cùng thì hai người họ vẫn bên nhau.

“Dì Ngô đã nấu cơm trưa rồi, biết các con về nên nấu cháo gà và hầm thịt, mấy đứa đi rửa tay rồi tới ăn đi.” Xa Viêm không quan tâm mấy đứa nhỏ trao đổi cái gì, vung tay gọi mọi người đi xuống bếp ăn cơm trưa.

Lục Thâm Viễn và Xa Tình Không đi đường dài cả một buổi trưa, cũng mệt rồi. Mọi người đi rửa tay, dì Ngô dọn chén đũa lên.

Xa Tình Không ngồi bên cạnh Xa Viêm, múc cho ông một chén canh, giống như nhờ vả, nói, “Cha, con đang dạy học ở trường, nhưng hôm nay đột nhiên không nói tiếng nào đã trở về, đến lúc đó trường học quở trách thì cha ra mặt giúp con giải quyết nha? Con rất thích công việc bây giờ.”

Giống như đang làm nũng. Mọi người đang ngồi chăm chú nhìn cô. Ý của cô là không muốn liên quan đến chuyện làm ăn của gia đình, muốn yên lặng làm việc mình thích, giữ thân phận sạch sẽ.

“Được được được, hai ngày nữa cha sẽ nói với hiệu trưởng, giúp con giữ được công việc này.” Xa Viêm vui vẻ nhận lấy chén canh, cười.

Xa Tình Không nhìn nụ cười trên mặt cha mình, khóe môi cô cũng khẽ cong nhẹ.

Nhìn ông cười, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mẹ con Vương Hân không muốn có liên quan gì tới Xa gia, tại sao mẹ con cô ấy không thích mẹ con Xa Tình Không.

Bởi vì Xa gia không muốn người ngoài biết chuyện tồi tệ phía sau. Chọc không được, đụng không xong.

——

Trở lại thành phố, Xa Tình Không cũng không tìm cách liên lạc với mẹ con Vương Hân nữa, tựa như con diều đứt dây, từ đây bặt vô âm tín.

Cô đột nhiên về Lan Khê bỏ bê chuyện giảng dạy, trường học tìm cô để quở trách, Xa Tình Không không dám ra mặt giải thích, để Xa gia giải quyết chuyện này. Anh cũng bỏ về giữa chừng nhưng vì ở huyện Bình Hòa lập được nhiều công, phá được vụ án phức tạp, lấy công chuộc tội, không ai dám trách anh.

Trần Uy thì khỏi phải nói, hành động của anh ta đều nghe Lục Thâm Viễn chỉ huy, nếu anh vô tội, Trần Uy cũng tự nhiên vô tội.

Xa Mục Tùng và Mục Tâm định đính hôn, nghe nói Mục Tâm mang thai. Xa Tình Không cũng dần dần, lặng yên không tiếng động tạo ra khoảng cách với Mục Tâm.

Ngược lại những đồng nghiệp cùng cô đồng cam cộng khổ ở huyện Bình Hòa lại khiến Xa Tình Không cảm thấy quý mến hơn, nhất là người nhanh mồm nhanh miệng Liêu Tiểu Duyên, oan gia nên cởi không nên buộc.

Trong tương lai, có khi Liêu Tiểu Duyên lại trở thành bạn tốt của cô.

——

Mùng một đầu năm. Thành phố Lan Khê có tuyết rơi. Từng bông tuyết ùn ùn bay xuống, biến thế giới càng trong suốt ảo mộng hơn.

Người người đi xuyên đường phố chúc tết, lúc đó cô cũng đi theo Xa Viêm qua Lục gia chúc tết, hai nhà cũng là hàng xóm nhiều năm, trong tối không hợp thì ngoài mặt cũng phải kiêng dè.

Các trưởng bối ngồi trong phòng khách tán gẫu, Lục Thâm Viễn không ở đấy, Xa Tình Không mượn cớ đi vệ sinh rồi bước lên lầu hai, ra ban công lộ thiên, nhìn bông tuyết trắng ngần rơi đầy trời, không nhịn được chìa lòng bàn tay ra hứng.

Khi trước Xa Tình Không ghét tuyết rơi, bởi vì chính ngày đó, cô mất đi anh. Bây giờ. Anh trở về rồi. Bỗng nhiên lại không ghét tuyết rơi nữa.

Một cái áo khoác nam nhẹ nhàng phủ lên người cô. Xa Tình Không ngẩng đầu, nhìn anh đang đứng sau lưng mình.

Trên mặt anh còn mang theo một nụ cười, “Trời lạnh như thế này mà em mặc ít thế?” Anh sửa lại cho cái áo phủ kín người cô, dẫn cô bước vào phòng, tới cạnh lò sưởi, “Đi xuống đi.”

Xa Tình Không nhìn anh, “Em đứng một lúc rồi xuống, ở dưới lầu nhiều người…”

Từ khi về thành phố, đã lâu hai người không có thời gian ở cạnh nhau.

Anh cười, “Anh cũng nghĩ như thế, nhưng mà không được để mẹ chồng chờ lâu vậy đâu. Anh cũng còn chưa chính thức chào hỏi ba vợ nữa đó.”

Cô chớp mắt, không kịp phản ứng, “Cái gì?”

Lục Thâm Viễn sờ sờ mặt cô, đôi mắt thâm tình, anh nói: “Mẹ anh muốn gặp con dâu tương lai nên bảo anh lên gọi em xuống, cô gái của anh, có muốn cùng anh đi xuống không?”

Ngoài cửa sổ là tuyết trắng, bông tuyết bay múa đầy trời.

Bên trong cửa sổ, hai con người đi vòng quanh bảy tám năm, ôm nhau, cuối cùng cũng thuộc về nhau.

— hoàn —Edit hoàn –12/8/19–

Bình luận

Truyện đang đọc