TỰA NHƯ TÌNH KHÔNG CỦA THÂM VIỄN

Tống Xuân Lệ đứng bên ngoài, xuyên qua khung cửa sắt nắm chặt tay Vương Triều Tân, Tống Xuân Lệ khóc thảm thương, kêu Vương Triều Tân tại sao không nghe lời bà, tại sao phải phạm sai lầm!

Vương Triều Tân khóc không thành tiếng.

——

Vưu Kim nhìn Tống Xuân Lệ, nhướng mày một cái sau đó giãn ra, “Sao em cảm thấy bà ta có hơi quen mắt.” Anh ta không chắc chắn lắm nên hỏi Lục Thâm Viễn, “Tống… Xuân Lệ?”

Lục Thâm Viễn cũng nhìn Tống Xuân Lệ vài lần nữa, “Ý cậu là bà ta giống Tống Tiểu Đường sao?” Anh sờ sờ sống mũi, nói.

Lục Thâm Viễn cũng không nhận ra nhưng khi nghe Vưu Kim nhắc, ánh mắt anh nhìn chằm chằm lên cái bớt màu xanh trên mặt. Đôi mắt cũng có nét tương tự.

Vưu Kim dùng sức gật đầu hai cái. Chân mày anh càng nhíu chặt hơn.

——

Cho Vương Triều Tân gặp vợ, thỏa mãn yêu cầu của anh ta, công việc điều tra kế tiếp Vương Triều Tân cũng phối hợp.

Khai báo đầu đuôi gốc ngọn vụ án năm năm trước và năm năm sau rõ ràng.

Bởi vì vụ án rắc rối hơn lúc đầu, dính dấp đến nhiều sinh mạng nên sở trưởng nghĩ lại, quyết định chuyển giao cho viện kiểm soát tỉnh xử lý.

Lần này anh không phản đối nữa, dù sao một đồn công an nho nhỏ cũng không có năng lực thẩm tra xử lý.

Vụ án chuyển tay, cảnh sát trong cục cũng thở phào nhẹ nhõm, trước khi liên lạc cho Xa Tình Không, Lục Thâm Viễn và Vưu Kim cùng nhau điều tra tư liệu về Tống Xuân Lệ.

Không ngoài dự đoán của hai người, “Tống Xuân Lệ là cô của Tống Tiểu Đường.” Vưu Kim tìm ra cái tên Tống Diệc Sơn, “Em nhớ lúc trước trong hồ sơ lý lịch, cha của Tống Tiểu Đường tên là Tống Diệc Sơn.”

Bởi vì chữ “Diệc” này hiếm khi gặp, lúc đầu khi Tống Tiểu Đường nhậm chức, Vưu Kim có từng tiếp nhận hồ sơ của cô ấy để đánh máy, lúc gõ không biết viết sao, còn phải xem 《 Tân Hoa tự điển 》nữa.

Cho nên ấn tượng cũng sâu.

“Có phải là cùng tên hay không?” Lục Thâm Viễn hỏi ngược lại.

Vưu Kim lắc đầu, “Chắc là không, đều là người bản xứ, để em điều tra thêm chút nữa.”

Anh đứng dậy, “Ừ.”

“Sếp đi đâu vậy?” Vưu Kim thấy anh muốn đi ra liền hỏi.

Lục Thâm Viễn dừng bước quay đầu, cười như không cười: “Cậu tiếp tục tra đi, tôi đi làm chút việc riêng.”

Vưu Kim hỏi ngay, “Gặp chị dâu hả?”

Anh không trả lời, bước ngay ra ngoài.

Vưu Kim: “…”

——

Anh tới trường học tìm cô, trùng hợp Xa Tình Không đang lên lớp, tiết Anh văn.

Lục Thâm Viễn thay ra bộ đồ bình thường, trong phòng làm việc không tìm được cô nên yên lặng không tiếng động đi khắp các tầng lầu, lúc đi ngang qua góc lớp ở tầng ba thì thấy bóng Xa Tình Không đang đứng trên bục giảng.

Dáng dấp xinh đẹp với bộ tóc dài xõa trên vai, vào đông rồi nên Xa Tình Không mặc áo len dài dệt kim, cầm phấn trên tay, lướt qua bảng đen viết lên mấy dãy tiếng Anh.

Chữ viết thanh tú.

Miệng nói lưu loát tiếng Anh tiêu chuẩn, mang khẩu âm kiểu Anh, bởi vì dạy học sinh tiểu học nên cách thức giảng bài cũng đơn giản dễ hiểu, nói tỉ mỉ một câu tiếng Anh sau đó dùng tiếng Trung phiên dịch.

Đôi mắt nghiêm túc chuyên chú, mặt mỉm cười. Yểu điệu thùy mị, tuy nói rằng đàn ông khi nghiêm túc là có mị lực nhất nhưng có vẻ phụ nữ cũng vậy.

Lục Thâm Viễn núp sau cửa sổ, không để cho cô phát hiện, hoặc là căn bản nói Xa Tình Không đang chuyên tâm truyền dạy kiến thức, không chú ý tới có người đứng ngoài cửa sổ.

Hồi lâu sau khi sắp tan lớp anh mới xoay người rời đi, không đến quấy rối Xa Tình Không.

Ra đến cổng trường chuông tan học cũng vừa vặn vang lên, Lục Thâm Viễn lấy điện thoại nhắn cho cô một tin ngắn: “Em mau xin nghỉ phép đi.”

Doãn Nhã nghỉ việc nên trường học mất đi một giáo viên Anh văn, Xa Tình Không cũng phải dạy thay vài lớp, vừa tan lớp trên đường trở về phòng làm việc, cô cầm điện thoại nhìn tin nhắn, trợn to cặp mắt, mấy giây sau nhắn lại: “??”

Cách một màn hình anh cũng có thể nghĩ ra được biểu cảm của Xa Tình Không vào lúc này, khóe miệng anh cong lên, trả lời: “Dẫn em đi xem idol biểu diễn.”

Xa Tình Không: “!!!”

Dấu chấm than thể hiện sự kinh ngạc, Lục Thâm Viễn cất điện thoại, nhắm mắt rồi lại mở mắt, trong đầu đều là hình ảnh cô đang mừng rỡ.

Nhưng mà sự vui vẻ của anh rất nhanh mất đi.

Trở về phòng làm việc, anh thấy Tống Tiểu Đường. Tống Tiểu Đường đang nói chuyện với Vưu Kim, cửa két một tiếng bị đẩy ra là hai người liền ngừng lại, nghiêng đầu nhìn, Lục Thâm Viễn mặc trang phục bình thường xuất hiện ở cửa, khi nhìn thấy hai người bên trong thì sững sốt một chút, ngay sau đó chuyển thành khuôn mặt không cảm xúc.

Vưu Kim gãi gãi đầu. Tống Tiểu Đường mở miệng gọi tên anh. Lục Thâm Viễn thoáng gật đầu. Không khí lạnh hẳn đi, Lục Thâm Viễn trở về vị trí của mình, Tống Tiểu Đường di chuyển, muốn đến lại gần anh.

Vưu Kim cơ trí vội vàng nhắc nhở cô ta, cản người ngốc định đi lên họng súng, “Tống Xuân Lệ thật sự là người thân của cô à?”

Vừa rồi hai người đang thảo luận đề tài này, hoặc là nói Vưu Kim đang chuyên tâm điều tra về Tống Diệc Sơn, không cẩn thận bị Lục Thâm Viễn đi vào bắt gặp.

Tống Tiểu Đường nhìn anh một cái, trả lời: “Bà ấy là cô của tôi.” Giọng nhàn nhạt.

Anh mở máy vi tính, con trỏ chuột trượt đi một đoạn, nhướng mi nói một câu: “Vậy báo cáo kiểm nghiệm là cô cố ý làm sai?” Anh nói xong cũng không ngẩng đầu nhìn Tống Tiểu Đường.

Lời nói có hơi nặng. Vưu Kim ai u than nhẹ. Tống Tiểu Đường nóng nảy, “Anh nghi ngờ em lạm dụng chức quyền?”

Lục Thâm Viễn trầm mặt, ngẩng đầu nhìn cô: “Thanh giả tự thanh, chuyện này đến lúc đó sẽ do sở trưởng xử lý.”

Môi của cô mím thành một đường thẳng, “Em hận Vương Triều Tân đến nỗi muốn ông ta chết đi cho rồi, làm sao lại đi bao che ông ta!”

Vương Triều Tân năm đó giết tám người, trên đường chạy trốn rơi vào trong hốc núi, một chân bị thương, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp ngôn tình vậy, Vương Triều Tân không chết, nằm một ngày một đêm, cũng không bị thú dữ ăn thịt mà gặp phải Tống Xuân Lệ đang đi ngang qua hái trà.

Tống Xuân Lệ là con gái nhỏ nhất của Tống lão gia, cô của Tống Tiểu Đường. Tống Xuân Lệ cứu Vương Triều Tân, cần mẫn chăm sóc, không biết tội ác của ông ta nên đã đem lòng yêu mến.

“Sau khi kết hôn cô của em mới biết những chuyện kia, nhà em hận chết cái họ Vương kia! Buộc hai người bọn họ ly dị, còn chuẩn bị tố giác Vương Triều Tân.” Tống Tiểu Đường đem chuyện mà cô biết nói hết ra, khuôn mặt của Lục Thâm Viễn vẫn như cũ trầm trầm, cho là anh không tin, trong lòng cô càng nóng nảy hơn, giọng cao thêm mấy phần: “Nhưng cô của em đã bị Vương Triều Tân mê hoặc, không phải là ông ta thì không lấy, hai người yêu chết đi sống lại, Vương Triều Tân quỳ xuống trước cửa nhà ông nội em ba ngày ba đêm, chỉ mong có thể sống hạnh phúc cùng cô, ông ta còn thề sẽ không giết người cướp bóc nữa! Ai ngờ! Thề cũng vô ích! Vương Triều Tân thật đáng chết!”

Tống Tiểu Đường giận dữ. Vưu Kim cũng trầm mặt. Lục Thâm Viễn nhớ lại hình ảnh Vương Triều Tân sau khi cắt tóc, cũng có mấy phần đẹp trai, chắc bộ dạng này năm đó đã mê hoặc Tống Xuân Lệ.

“Có thể là khi khó khăn nhất bà ấy đã cứu ông ấy một mạng.” Cuối cùng anh nghe Tống Tiểu Đường thấp giọng nói.

Từ xưa tới nay luôn có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp, quả nhiên là thật. Lục Thâm Viễn nhìn Tống Tiểu Đường đang giận dữ cũng không biết làm sao, chợt nhớ lại cảnh khi còn bé mình đã được Xa Tình Không cứu.

Lục Thâm Viễn bị cô hấp dẫn, không cách nào tự kềm chế cũng không thể thoát ra, nguyên nhân ban đầu chắc là do chuyện đó.

Ảnh hưởng đến tâm trí của anh.

——

Tống Tiểu Đường tìm cách để chứng minh mình không bao che nghi phạm, mặc dù Vưu Kim có hơi quan tâm tới cô ta nhưng với thái độ của anh, Tống Tiểu Đường không thể chịu được.

Bởi vì thích một người liền giao cho người đó cái quyền làm tổn thương mình.

Ra khỏi phòng làm việc, Tống Tiểu Đường ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, đi về phía trước.

Còn chưa đi được bao xa đã mơ hồ nghe được câu hỏi của Vưu Kim: “Sếp biết cô ấy thích sếp không?”

Tống Tiểu Đường dừng bước.

“Biết.” Đây là giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh.

“Vậy sao anh còn đối xử với cô ấy lạnh lùng như vậy?”

“Chuyện không có kết quả tôi sẽ không cho cô ấy cơ hội suy nghĩ lung tung.”

Anh không nghĩ nhiều, mở miệng nói thẳng. Tống Tiểu Đường đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, lau nước mắt, sải bước đi về phía trước, không dừng lại.

Lúc này ánh mắt anh mới từ khe cửa dời đi.

——

Hai ngày sau, vụ án đã có kết quả: Vương Triều Tân, Tần Phúc, Trương Thanh, đặc biệt là Vương Triều Tân, gây án nhiều lần, giết chết hơn mười mạng người, cướp bóc tài sản giá trị hơn ba vạn năm mươi ngàn tệ, ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ.

Bị cáo Vương Triều Tân phạm tội cố ý giết người, tuyên án tử hình, tước đoạt quyền lợi chính trị suốt đời.

Bị cáo Tần Phúc, Trương Thanh, phạm tội cố ý giết người, tuyên án tử hình.

Phá được vụ án giết người năm đó, huyện thành nhỏ lại rạng rỡ hẳn lên, ngày đám người Vương Triều Tân bị phán tội, phóng viên cũng tới tham gia náo nhiệt, đèn chớp nháy, microphone vây quanh đưa lên.

Bị hỏi vào giờ phút này có cảm tưởng gì, Vương Triều Tân tránh né máy quay phim, gãi đầu gãi tai nửa ngày mới thở dài, nói: “Giết một người cũng là giết, giết tám người cũng là giết, tôi đã cõng trên lưng mạng người, không thể nào thu tay lại được nữa. Nếu là lần đầu tiên gây án, kết quả sau khi bị bắt cũng giống như vậy…”

Trương Thanh cũng cúi đầu, nói: “Đối mặt kết quả này tôi rất hối hận, hối hận tại sao lại làm như vậy, khiến gia đình người chết vô cùng thống khổ.”



Đến khi bị đưa lên xe, Trương Thanh thừa dịp đoàn người không chú ý, thấp giọng hỏi Vương Triều Tân: “Thi thể người đàn bà trên núi kia anh thật không nhớ chôn ở đâu sao?”

Vương Triều Tân là người có trí nhớ tốt nhất trong ba người bọn họ. Làm sao có thể quên? Làm sao quên được?

Nghe Trương Thanh hỏi vậy, Vương Triều Tân cũng ngẩng đầu nhìn bốn phía, chắc chắn lúc này không ai chú ý tới bọn họ mới hơi cúi thấp đầu, lộ ra nụ cười lạnh, “Mày còn nhớ lúc chúng ta không hợp tác làm ăn về rau cải mà chuyển sang mở tiệm bánh bao với Lưu Chí Phi không, không phải lúc đó mày nói bánh bao thịt ăn ngon à?”

Sắc mặt Trương Thanh đại biến, cả người run rẩy.

——

Tống Tiểu Đường bị Lục Thâm Viễn cự tuyệt. Cả người khó chịu, về nhà xin nghỉ hai ngày, Tống Xuân Lệ cũng ở nhà, chuẩn bị tốt tư tưởng.

Tống Tiểu Đường nhìn Tống Xuân Lệ, lại nhớ đến cũng là bởi vì chuyện này mà cô mới mất hết mặt mũi trước mặt Lục Thâm Viễn.

Càng nghĩ càng giận, đêm đó lúc chuẩn bị ăn cơm, Tống Tiểu Đường từ hộc chứa đồ cầm ra một bọc thuốc chuột, thừa dịp không ai chú ý len lén cho vào trong chén đũa mà Tống Xuân Lệ thường dùng.

Bình luận

Truyện đang đọc