TỰA NHƯ TÌNH KHÔNG CỦA THÂM VIỄN

Cuối cùng xe dừng lại bên đường, hai bên đường nhựa có lan can sắt, bọn họ ở giữa sườn núi, nhìn xuống là cảnh tượng đèn đóm sáng trưng trong nhà người dân. Lục Thâm Viễn tắt máy xe, kéo Xa Tình Không đến trạm dừng chân.

Gần cuối năm, nhiệt độ ban đêm rõ ràng hơi thấp nhưng ở huyện Bình Hòa lại không hề thấy lạnh, hai người mặc dày, gió thổi tới ngược lại khiến người ta cảm thấy mát mẻ.

Bầu trời đêm xanh thẳm thâm trầm giống như một triết nhân đang bận suy tư. Bốn phía yên lặng không tiếng động. Ngửa đầu nhìn một cái đã thấy vô số ngôi sao tô điểm bầu trời.

Xa Tình Không để gió thổi loạn tóc mình, đưa tay đặt lên lan can, đắm chìm nhìn mấy hộ gia đình xa xa, thán phục: “Thật đẹp quá!” Đẹp hơn so với ánh đèn nê ông trong thành phố nhiều.

“Em thích là được.” Khóe mắt anh cũng như đang cười, giọng nói ôn nhu vô cùng Không khí mát mẻ mang hơi thở cây rừng, hai người không lên tiếng, chỉ có tiếng gió thổi nhánh cây vù vù.

Hồi lâu sau, cô thu hồi ánh mắt nhìn cảnh vật, hỏi anh: “Vụ án phá được rồi?”

Lục Thâm Viễn dựa vào lan can, “Ừ.”

“Anh cực khổ rồi.” Cô cảm thông nhìn anh cười một tiếng.

Gió đêm từng trận thổi qua, thổi mái tóc dài màu đen tơ lụa của cô bung ra, nụ cười nhẹ nhàng càng làm anh chìm đắm.

“Vụ án lần này cũng đơn giản.” Anh học dáng vẻ nhìn ra xa của cô, “Còn em, sao về sớm vậy?”

Ai đó còn nói phải tận hưởng hết kì nghỉ.

“Nhớ anh.” Xa Tình Không nói.

Anh nhớ đến việc mấy ngày trước vừa nhận được tin nhắn, cứ nghĩ là cô thuận miệng nói đùa, không ngờ là nhớ anh thật.

Từ góc nhìn của cô vừa vặn nhìn thấy cái cằm sáng bóng của anh, còn có nụ cười ngây ngô như gần như xa kia. Cô cũng cười theo.

“Về nhà chắc vui lắm.” Anh cười nói, “Điều kiện trong thành phố lớn tốt hơn ở đây nhiều.”

Cô gật đầu, đương nhiên là nơi này không sánh bằng thành phố phồn hoa kia rồi, cô lại mở miệng nói chuyện khác: “Em lấy tóc của cha và của em đem đi làm xét nghiệm rồi.”

Gió lạnh phất vào mặt hai người.

Anh ngừng cười, nghiêng đầu thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, ánh mắt tịch mịch, “Nói thật, em cảm thấy em và anh hai còn có anh hai và mẹ ruột rất giống nhau, có thể…” vừa nói xong đã lắc đầu: “Không giống, một chút cũng không giống, nhưng em lại không nhớ mẹ mình thế nào.”

Gió núi thổi không lâu, hai người ngây người gần một giờ thì anh đã lái xe đưa cô về dưới nhà trọ trong trường học, giúp Xa Tình Không cởi dây an toàn, chuẩn bị tiễn cô xuống xe.

Vậy mà cô lại nắm tay anh, khuôn mặt thay đổi, cuối cùng điềm tĩnh nói: “Em có mang về chút trái cây, rất nhiều, ăn không hết, anh chờ một chút để em lấy cho anh.”

“Đi đến nhà trọ của anh ăn?” Tròng mắt anh thâm thúy, thấp giọng, nhìn thẳng vào mắt cô. Nói ra những lời cô ngại ngùng chưa nói.

Bây giờ đã gần sáng, trễ như vậy rồi, ăn trái cây gì nữa. Có dụng ý khác. Xa Tình Không tránh né ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt tựa như có thể nhìn thấu tất cả kia, thoáng gật đầu.

Anh không nhịn được, bật ra một trận cười sang sảng, vang vọng trong buồng xe chật hẹp. Cô cảm thấy may mà trong xe không mở đèn, nếu không chắc chắn anh đã thấy mặt mình đỏ tới mang tai rồi.

Cô xách một túi trái cây đi về nhà trọ của anh, trong đó có túi dâu tây mà cô thích nhất, ê ẩm ngọt ngào, mới nghĩ thôi mà nước miếng đã chảy ra. Nhà trọ vẫn giống như lúc trước, trống không lạnh tanh.

Cô rửa dâu rồi bưng ra, Lục Thâm Viễn đã thay đồ, lấy máy vi tính, văn kiện bày đầy ra.

Trong miệng cô nhai một trái, một tay cầm trái khác đưa cho anh, ngồi xếp bằng ở chỗ trống cạnh bên, nhích qua nhìn xem anh đang làm gì.

Lục Thâm Viễn rất phối hợp, cắn dâu mà không biết vô tình hay cố ý còn lướt qua đầu ngón tay cô, chọc cho cô trừng mắt.

“Tính chất vụ án là cái gì?” Cô dứt khoát ôm chặt túi dâu không cho anh ăn nữa, còn hỏi.

Anh nhìn cảnh cô bảo vệ thật chặt đồ ăn, vừa tức giận vừa buồn cười, Xa Tình Không hoàn toàn quên mất lúc ở trong xe là ai nói muốn mời anh ăn trái cây.

“Nàng dâu giết mẹ chồng.” Anh kéo con chuột xuống, để cô nhìn rõ báo cáo kết án.

Cô chậc một tiếng, “Mẹ chồng và nàng dâu quả nhiên là hai sinh vật khó ở chung nhất trên đời.” Nói xong đầy ẩn ý nhìn anh một cái. Ví dụ như cô và mẹ của anh. Từ nhỏ cô đã không được mẹ Lục hoan nghênh rồi.

Phụ nữ thật ra rất tội nghiệp, gả đến nơi hoàn cảnh xa lạ, hầu hạ cha mẹ người khác, số xui thì sẽ gặp mẹ chồng ác ma, sinh đứa con xong cũng không được đặt họ nhà mình, nếu mà chồng còn không đối xử tốt với mình nữa thì càng đau khổ.

“Em nghĩ cái gì là trên mặt hiện lên hết.” Lục Thâm Viễn bị biểu cảm trên mặt cô chọc cười, hoàn thành nốt bản báo cáo, khép máy vi tính lại, nghiêm túc nói với cô: “Mẹ anh không hiểu rõ con người em, vì lời qua tiếng lại bên ngoài lại còn chưa bao giờ tiếp xúc thật nên mới nghĩ em như hệt lời đồn, loại con gái chanh chua thất thường.” Vừa nói anh vừa cầm lấy bàn tay rũ bên người, “Tin anh, chúng ta cùng nhau cố gắng, thay đổi ấn tượng của mẹ đối với em.”

Xa Tình Không kinh ngạc nhìn anh. Anh đưa tay tới lấy đi hộp dâu trên tay cô, trực tiếp bỏ vào miệng, vị chua tan chảy trong miệng.

Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào miệng anh, đôi môi mềm mại động đậy, hiển nhiên là đang nhai dâu. Cô lập tức cử động, một tay đặt trên cổ anh, rướn người mình về trước, dùng đầu lưỡi tranh đoạt miếng ngon trong miệng anh.

Lục Thâm Viễn bị phản ứng bất ngờ này của cô làm ngẩn ra, theo bản năng lui về phía sau một chút. Xa Tình Không dùng hết sức lực của bản thân mạnh mẽ ôm lấy anh.

Cô đi theo từng cái nhích người của anh, giống như dán lên, chặt chẽ quấn sát chung một chỗ, môi cũng không chừa kẽ hở, đầu lưỡi cô còn kiên nhẫn lướt qua từng ngách của đôi môi.

Lục Thâm Viễn khẽ hừ một tiếng, tự nhiên há miệng ra, cô lớn mật cho lưỡi mình vào. Lục Thâm Viễn nâng tay lên khẽ vuốt ve sau ót cô, cảm thụ sự nhiệt tình hiếm thấy.

Miệng lưỡi hai người dây dưa, trái cây ở giữa răng môi bị nghiền nát, vị chua ngọt lan tỏa trong miệng. Ánh mắt anh sâu không thấy đáy, từ bị động chuyển thành chủ động, hai tay nắm đầu vai, trêu chọc cô, một cái tay đưa vào trong lớp áo lông.

Bên trong phòng nóng như lửa, cửa cái và cửa sổ đóng thật kín, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Khi hai người tách nhau ra thì ai cũng thở hồng hộc, hộp dâu thượng hạng rớt đầy trên nền đất.

“Buổi tối muốn quyến rũ anh?” Lục Thâm Viễn khom người nhặt dâu rơi dưới đất lên rồi cho vào thùng rác, ngồi dậy, trong giọng còn tiếng thở dốc, rõ ràng đang xúc động.

“Em rất nhớ anh.” Xa Tình Không toét miệng cười nói, còn học dáng vẻ đưa tay đi chấm mút, luồn tay vào áo anh sờ sờ cơ bụng. Tối nay cô tới là đã chuẩn bị xong tinh thần. Mọi người đều là người trưởng thành, hiểu rõ chuyện.

Anh ngầm cho phép cô tới, im lặng đáp lại sự mời gọi.

“Không ngại làm ở đây?” Anh chỉ cái giường đơn sơ.

Cô lắc đầu, vẫn cười, “Chỉ cần người đó là anh thì được.”

Lục Thâm Viễn dùng mu bàn tay lau sạch vết dâu trên khóe miệng mình, còn thay cô lau hai cái, trực tiếp ôm lấy người ném lên giường.

“Vậy anh cung kính không bằng tuân mệnh!” Anh trực tiếp nhào tới, đưa tay lột sạch quần áo cô ra, lại một lần cởi sạch thứ vướng víu trên người mình, ném xuống đất.

Tất cả quá trình đều trôi chảy, cực kỳ tự nhiên. Xa Tình Không nhìn người đàn ông đã chuẩn bị từ lâu này, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, chủ động đan tay vòng qua cổ anh.

Một đêm triền miên.

Có lẽ chuyện vô tình bắt gặp Xa Mục Tùng và Mục Tâm làm chuyện mờ ám khiến cô chủ động thay đổi suy nghĩ một lần. Giống như Mục Tâm vậy, không giữ lại chút nào, tất cả dành cho người mình thích nhất.

Ngày hôm sau, lúc cô còn đang vùi vào chăn ở nhà trọ của anh ngủ bù thì Lục Thâm Viễn đã chỉnh tề xuất hiện ở trại tạm giam.

Thẩm vấn Chu Uyển lần cuối.

Đối mặt với một mớ câu hỏi, Chu Uyển xụ mặt, theo như ý của cô ta là: Gả tới làm dâu nhiều năm, không một ngày nào được sống tốt! Hùng gia nghèo mạc, mẹ chồng còn ác độc tàn bạo!

Lục Thâm Viễn ngắt lời biện luận dài dòng của cô ta: “Phạm tội giết người thì sao?”

Chu Uyển ngừng nói, mở to mắt nhìn anh: “Tôi tự vệ!”

Lục Thâm Viễn: “Nhưng cô chặt thi thể nạn nhân ra nhiều khúc thì không phạm tội à?”

Chu Uyển cúi đầu, “Tôi không biết.”

Anh ngồi thẳng, ánh mắt sắc bén, Vưu Kim ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh, Lục Thâm Viễn lại cúi đầu hỏi Chu Uyển: “Lúc làm việc đó tâm trạng của cô thế nào?”

Chu Uyển ồm ồm: “Dù sao giết cũng đã giết rồi, lúc chặt thì tâm trạng khá hơn, thư thản hơn rất nhiều ”

Anh nghiêng đầu nhìn Vưu Kim một cái, Vưu Kim chỉ cảm thấy sau ót phát lạnh.

Chu Uyển lại bổ sung: “Nhưng sau đó vừa thấy lạnh vừa sợ.” Nói xong ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh: “Sau này tôi nhớ con gái thì có thể về nhà thăm nó không?”

Nói đến đứa nhỏ, mắt cô ta lóe lên bóng nước mà trong suốt toàn bộ cuộc thẩm vấn chưa bao giờ xuất hiện. Lục Thâm Viễn và Vưu Kim sững sốt.

“Tôi rất nhớ con gái tôi.” Chu Uyển lại cúi đầu xuống.

Sắc mặt anh phức tạp. Vưu Kim sờ mũi một cái, rốt cuộc cũng còn chút cảm tình đối với cô ta: “Gọi người nhà cô dẫn con gái cô tới đây nhé?”

“Đừng dẫn con bé tới đây!” Chu Uyển chợt lắc đầu, lần nữa ngẩng đầu, hốc mắt đã đỏ, “Con bé còn chưa hiểu phạm tội là gì, không hiểu tại sao mẹ lại bị nhốt ở đây không về được.”

Ngón tay anh gõ xuống mặt bàn, phát ra tiếng va chạm nhỏ, nhắm mi mắt. Chu Uyển vốn là người hiền lành, cuộc sống nghèo khổ và quan hệ mẹ chồng nàng dâu đã làm tha hóa cuộc đời một con người.

Anh bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ vẫn còn nằm trên giường mình, khi cô ấy lấy thân phận vợ, chân chính gả vào Lục gia, sống chung với mẹ chồng khắc nghiệt.

Có khi nào…

Anh mải suy nghĩ, đột nhiên câu nói của Chu Uyển khiến anh thôi nghĩ ngợi: “Có phải các anh đang tìm tung tích một người phụ nữ mất tích năm năm trước không?”

Chân mày Lục Thâm Viễn nhíu lại. Vụ án trước có liên quan nhưng đến bây giờ vẫn không biết thi thể vô danh đó là ai và chôn ở đâu.

Chu Uyển lại cười, hỏi anh: “Nếu như tôi cung cấp tin tức quan trọng, tội trạng của tôi có được giảm bớt không?”

Bình luận

Truyện đang đọc