TƯỚNG QUÂN CỦA BỌN TA


Cứ như vậy đêm hôm đó Trình Hàn Tuấn nghỉ lại ở tướng phủ, chuyện này đương nhiên hắn cũng cho người âm thầm truyền chút tin tức đến chỗ của Trình Hàn Nhất
Trình Hàn Nhất nhận được tin tức mặt liền đen lại, không nghĩ rằng Trình Hàn Tuấn thế nhưng mặt dày đến mức đến tướng phủ còn qua đêm, Trình Hàn Nhất tức giận ném vữa tách trà bên cạnh, hắn thật sự muốn đến tướng phủ vào lúc này, để đánh Trình Hàn Tuấn một trận
“Điện hạ người bớt giận”
Thuộc hạ th ân cận Quách Hinh lên tiếng can ngăn
“Ngươi nói xem Trình Hàn Tuấn là đang muốn làm ra trò gì nữa đây”
Trình Hàn Nhất tức giận nói
“Thuộc hạ thấy nhị điện hạ chỉ là đang muốn chọc tức người, nếu người vì chuyện này tứ giận mà gây chuyện với nhị điện hạ, lúc đó trước mặt Lý tướng quân lại không hay”
Quách Hinh mặc dù chỉ mới đi theo Trình Hàn Nhất được năm năm, nhưng là thuộc hạ th ân tín nhất của Trình Hàn Nhất, là người xử lí những chuyện trong tối thay cho Trình Hàn Nhất
“Ngươi nói đúng, cứ mặc kệ hắn, ta đợi xem Kỳ nhi rồi sẽ chọn ta hay là hắn”

Trình Hàn Nhất đăm chiêu nói
Ngày hôm sau, lúc Lý Viên Kỳ tỉnh dậy liền thấy bản thân nằm trong lòng của Trình Hàn Tuấn, còn Trình Hàn Tuấn thì đang nhìn chầm chầm mình, Lý Viên Kỳ liền một cước đá người xuống giường, Trình Hàn Tuấn không phòng bị liền té xuống giường đau đớn
Lý Viên Kỳ lúc này mới sững người lại, bản thân y vừa mới làm ra hành động thất lễ, chưa kịp đỡ Trình Hàn Tuấn dậy đã thấy người đứng dậy bộ mặt uỷ khuất nhìn y
“Kỳ nhi ngươi thật là bạo lực, thế mà lại đá ta xuống giường, lúc nhỏ chưa từng như vậy”
Lý Viên Kỳ đang áy náy liền đen mặt, người này một chút liêm sỉ cũng không có
“Thần thất lễ xin điện hạ trách phạt”
“Ta phạt người hôm nay đến phủ của ta dùng cơm, được không Kỳ nhi”
Trình Hàn Tuấn ánh mắt long lanh nhìn Lý Viên Kỳ, Lý Viên Kỳ nhíu mày, ở phủ của bản thân Trình Hàn Tuấn còn làm ra hành động như này, nếu là ở phủ hắn không biết còn xảy ra chuyện gì
Trình Hàn Tuấn biết Lý Viên Kỳ vẫn chưa tin bản thân liền nhìn lên tiếng nói thêm
“Yên tâm, ta thật sự muốn mời Kỳ nhi đến dùng cơm, sẽ không làm ra hành động gì khiến Kỳ nhi khó chịu”
Nhìn bộ dạng của Trình Hàn Tuấn, Lý Viên Kỳ nữa tin nữa không nhưng vẫn gật đầu, một bữa cơm thôi, hơn nữa y cũng muốn biết phủ của Trình Hàn Tuấn có giống phủ của Trình Hàn Nhất hay không, mặc dù y có nghe qua Trình Hàn Tuấn mặc dù không nạp thê thiếp nhưng trong phủ của hắn nuôi vô số nam nữ sủng không hơn không kém gì Trình Hàn Nhất, y muốn nhìn thử xem thật sự sáu năm kia thay đổi bọn họ như thế nào
Trình Hàn Tuấn thấy y gật đầu đồng ý liền vui mừng, sau đó liền nhanh chóng rời đi
Ở sảnh chính, thuộc hạ th ân cận của hắn là Mặc Canh đã sớm đứng đợi ở đó, nhìn thấy Trình Hàn Tuấn liền hành lễ
“Miễn lễ đi, ngươi trở về phủ chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, lát nữa ta sẽ cùng Kỳ nhi dùng bữa”
Mặc Canh liền tuân lệnh mà đi
Trong phòng, Lý Viên Kỳ nghỉ lại đêm qua, quả thật ngủ rất ngon đã lâu như vậy y chưa ngủ ngon giấc đến vậy có lẽ do thói quen trước đây nhưng y biết thân phận của bọn họ, y càng hiểu rõ hơn những thứ hiện tại là quá mơ hồ, người trước mắt không còn là hai vị ca ca lúc nhỏ mà y yêu thương nữa, y khó lòng nào mà không cảnh giác với họ được
Lý Viên Kỳ thay y phục sau đó ra ngoài sảnh, phụ thân đêm qua đều không trở về chắc là hai người lại đi đâu dành không gian riêng hai người rồi, còn Lý Viên Nhi chắc có lẽ là đã theo Trình Như An ở trong cung qua đêm rồi

Trình Hàn Tuấn ở ngoài sảnh dùng trà đợi Lý Viên Kỳ, Lý Viên Kỳ bớt ra với một bộ y phục có màu lam đậm, quả thật Lý Viên Kỳ ít bận những màu sắc quá nổi bật, y phục của y đều sậm màu và y phục có màu đen là chủ yếu nhưng trong mắt Trình Hàn Tuấn lại vô cùng đẹp, hắn mặc dù rất muốn nhìn thấy Lý Viên Kỳ bận những y phục màu sắc tươi sáng như trước đây nhưng y phục sậm màu càng khiến cho Lý Viên Kỳ trong chững trạc hơn, ra dáng một tướng quân hơn
Thấy Trình Hàn Tuấn cứ nhìn mình như vật Lý Viên Kỳ không khỏi khó chịu
“Xong rồi sao, vậy chúng ta đi đến phủ của ta”
Trình Hàn Tuấn đứng dậy bước đi, nhưng Lý Viên Kỳ lại lên tiếng
“Điện hạ cứ về phủ trước ta đến doanh trại một lát nữa sẽ đến sau”
Trình Hàn Tuấn nghe vậy liền không vui nhưng nghĩ đến cảnh đụng mặt với Trình Hàn Nhất ở danh trại xem ra vui vẻ không ít, Trình Hàn Tuấn sau đó liền nở một nụ cười
“Vậy ta cùng ngươi đến doanh trại, ta đã lâu chưa đến doanh trại, đến xem một chút, củng cố lòng quân”
Lý Viên Kỳ biết bản thân không thể nói lại người này, đành phải để Trình Hàn Tuấn theo bên cạnh
Quả thật bọn họ đến doanh trại liền gặp Trình Hàn Nhất
Trình Hàn Nhất nhìn thấy Trình Hàn Tuấn đi cùng Lý Viên Kỳ, ánh mắt liền sắt lạnh, hắn biết đệ đệ mình cố ý làm như vậy nhưng trước mặt mọi người hắn không biểu hiện ra một chút gì, từng bước đến chỗ hai người
“Không nghĩ đệ đệ cả đêm không về phủ thì ra là ở cùng Lý tướng quân sao, sao lại không thông báo một tiếng khiến ca ca như ta lo lắng”
Trình Hàn Tuấn liền cười

“Ca ca lo lắng cho ta thật vinh dự đấy, nhưng mà đêm qua ta có chút không tỉnh táo cho nên đành tá túc lại tướng phủ, không phải lúc nhỏ chúng ta cũng thường ở lại tướng phủ cùng Kỳ nhi sao”
Trình Hàn Tuấn đương nhiên không thua kém, Lý Viên Kỳ nhìn hai huynh đệ ta một câu ngươi một câu liền thấy khó chịu, quả thật mà nói y đã đoán ngay được ngày hôm nay đến doanh trại sẽ không bình yên, chỉ là y ở giữa hai người không tránh khỏi trở thành đề tài bàn tán của các binh lính xung quanh
“Hai vị điện hạ ở lại trò chuyện, thuộc hạ cáo lui trước, đi xem xét tình hình xung quanh quân doanh”
Lý Viên Kỳ nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này, Trình Hàn Tuấn cùng Trình Hàn Nhất cũng không muốn làm khó y để y rời đi, sau khi Lý Viên Kỳ rời đi Trình Hàn Nhất liền đưa ánh mắt đầy sát khi nhìn Trình Hàn Tuấn
“Ca ca đừng nhìn ta như vậy, ta có chút sợ đấy”
Trình Hàn Tuấn bỡn cợt
“Ngươi tốt nhất đừng để Kỳ nhi biết những suy nghĩ không đứng đắng của ngươi”
“Ta không đứng đắng, ca ca huynh cũng không hơn gì ta thì nói ai, huynh có suy nghĩ gì ta không biết hay sao, nhưng ít nhất ta sẽ không phụ Kỳ nhi, không vì ngai vàng kia mà phụ Kỳ nhi, ta đã suy nghĩ kỹ ngai vàng kia huynh cứ ngồi, còn Kỳ nhi là của ta, vậy đi”.


Bình luận

Truyện đang đọc