TƯỚNG QUÂN CỦA BỌN TA


Lý Viên Kỳ cùng Kim Hàn Minh đi dạo xung quanh một lúc đến khi trời bắt đầu tối thì y mới trở lại, trong lều Trình Hàn Nhất sớm đã rời đi từ lâu, chỉ có một Trình Hàn Tuấn vẻ mặt đen xì đang nằm trên giường, y bất giác thở dài sau đó bước đến đỡ hắn ngồi dậy tựa vào thàng giường
“Điện hạ đã đói chưa, ta sai người mang thức ăn vào”
Trình Hàn Tuấn không thèm trả lời, Lý Viên Kỳ liền biết người này lại giở thói trẻ con rồi đây nhưng y cũng không rãnh mà dỗ trẻ con
“Nếu người không đói vậy ta sai người bưng thuốc vào cho người uống”
Trình Hàn Tuấn lúc này mới phản ứng lại, so với thuốc đắng kia y thà dùng bữa còn hơn
“Sai người mang thức ăn vào đi, thuốc cứ để sau uống cũng được”
Lý Viên Kỳ gật đầu sau đó liền sai người mang thức ăn vào, vì Trình Hàn Tuấn vừa mới bị thương cho nên thức ăn vô cùng thanh đạm nhưng đều là những đồ bổ dưỡng

“Ngươi đúc cho ta ăn”
Lý Viên Kỳ tuân lệnh mà làm, Trình Hàn Tuấn ngoan ngoãn ăn nhưng trong lòng vẫn không hề vui vẻ một chút nào cả, Lý Viên Kỳ đi cả một buổi chiều cùng Kim Hàn Minh mà không để tâ m đến hắn đương nhiên hắn không vui rồi
Đợi dùng xong bữa, Lý Viên Kỳ liền sai người bưng thuốc vào, y nghe mùi thuốc liền biết Kim Hàn Minh cố tình thêm dược liệu vào khiến cho thuốc đăng nhưng y không nói ra, y biết Kim Hàn Minh chỉ là muốn gây chuyện với Trình Hàn Tuấn chứ không hãm hại hắn đâu cho nên vẫn an tâm mà bưng chén thuốc đến trước mặt Trình Hàn Tuấn
Trình Hàn Tuấn nghe mùi của thuốc khác hẳn ban sáng liền biết có tay của Kim Hàn Minh nhún vào nhưng hắn làm sao dám nói đây, nói ra lại sẽ bị Lý Viên Kỳ ghét thì phải làm sao, nhìn liền biết Kim Hàn Minh và Lý Viên Kỳ cũng khá thân thiết đấy có lẽ trong sáu năm qua huynh đệ Kim Hàn Minh đã tiếp cận rồi thân thiết hơn với Lý Viên Kỳ, Trình Hàn Tuấn thầm mắng bản thân sao lại quên mất nếu không ở kinh thành thì hắn không thể ngăn hai huynh đệ Kim gia tiếp cận Lý Viên Kỳ được
“Thuốc này mùi đắng lắm, Kỳ nhi không uống có được không”
“Không được, không uống vết thương của người sẽ lâu lành”
“Vậy Kỳ nhi bồi ta uống đi”
Lý Viên Kỳ mất kiêng nhẫn nhưng vẫn cố vặn ra nụ cười hiền hoà nhất có thể sau đó đặt chén thuốc xuống
“Nếu người không uống thuốc vậy ta gọi Hàn Minh vào giúp người uống”
Trình Hàn Tuấn nghe vậy liền ngoan ngoãn mà cầm lấy chén thuốc uống, thay vì nhìn Lý Viên Kỳ rồi uống thuốc còn hơn nhìn thấy Kim Hàn Minh mà uống thuốc
Sau khi nhìn Trình Hàn Tuấn uống thuốc xong Lý Viên Kỳ mới yên tâm mà rời đi, nhưng làm sao có thể đi được với con người này cơ chứ, hắn nhất quyết không cho Lý Viên Kỳ rời đi
“Kỳ nhi lại muốn bỏ ta nữa hay sao”
Lý Viên Kỳ nhìn Trình Hàn Tuấn làm vẻ mặt uỷ khuất mà không biết nên khóc hay nên cười đây, trong không có một chút uỷ khuất nào cả

“Ta còn phải ra ngoài kiểm tra lại xung quanh, một lát nữa sẽ quay lại, điện hạ người nên nghỉ ngơi đi một lát ta sẽ quay lại”
Trình Hàn Tuấn không muốn Lý Viên Kỳ rời đi nhưng cũng không muốn làm khó y, chỉ ngoan ngoãn mà nằm trên giường, bây giờ hắn mới suy nghĩ đến việc rốt cuộc kẻ nào muốn hãm hại hắn, là Trình Hàn Nhất thì không thể cho dù thế nào bọn họ cũng là anh em sinh đôi nhất thể liền tâm, Trình Hàn Nhất không ngu ngốc đến mức tự mình hại mình, phải biết huynh đệ bọn họ cùng một mạng nếu như một người xảy ra chuyện người kia cũng khó mà bình an được
Nhưng là kẻ nào mới được cơ chứ, Kim Hàn Minh thì không thể mặc dù bọn họ không ưa nhau cũng không đến mức hãm hại nhau, mà người này cố ý hãm hại hắn chính là muốn vu oan cho Trình Hàn Nhất chia rẻ bọn họ, khiến huynh đệ bọn họ đấu đá càng thêm đấu đá như vậy ở phía sau có thể trở thành ngư ông đắc lợi rồi
Trình Hàn Tuấn có chút xem thường, nhưng nghĩ đến phải cảm tạ kẻ hãm hại hắn để hắn có thể được Lý Viên Kỳ cứu, còn được y chăm sóc xem ra cũng không có thiệt thòi đi, dù gì hắn cũng nằm trên giường vài tháng bất tiện, lúc đó có thể xin phụ hoàng cho Kỳ nhi đến chăm sóc cho hắn, quá hợp lí rồi còn gì, nghĩ đến đây trong lòng Trình Hàn Tuấn không khỏi vui sướng
Lý Viên Kỳ đi tuần tra xung quanh bãi săn cũng sẵn tiện điều tra nguyên do dẫn đến ngày hôm nay Trình Hàn Tuấn bị thương, ngựa không tự nhiên mà phát điên được, chắc chắn có ngưởi giở trò, cùng lúc này y bắt gặp Trình Hàn Nhất cũng đang tìm kiếm gì đó
Huynh đệ hai người mặc dù đấu nhau nhưng dù sao cũng là huynh đệ, hơn nữa có người cố ý hãm hại Trình Hàn Tuấn, Trình Hàn Nhất không thể bỏ qua được, ít nhất phải tìm được một chút manh mối hắn mới yên lòng được
“Đại điện hạ sao người lại ở đây”
Lý Viên Kỳ lên tiếng, Trình Hàn Nhất không mấy bất ngờ khi thấy y, hắn biết Lý Viên Kỳ vẫn để tâ m đến Trình Hàn Tuấn mặc dù từ khi trở về luôn tránh né Trình Hàn Tuấn
“Ta muốn xem thử rốt cuộc tại sao ngựa đi đến nơi này lại phát điên mà khống phải nơi khác”

Lý Việ Kỳ gật đầu, y cũng muốn xem thử, thế là hai người bọn họ không nói không rằng mà thay nhau tìm kiếm xem xung quanh có gì khả nghi hay không, tìm kiếm một lúc Lý Viên Kỳ cũng phát hiện ra một đoạn dây vô cùng nhỏ, lần theo đoạn dây phát hiện được đoạn dây dường như đã kẹp lấy thứ gì đó, y thử căng đoạn dây lên quả thật nếu không để ý sẽ không nhận ra ở đây có đoạn dây còn có nếu không chú ý nhất định ngựa sẽ dẫm lên đoạn dây, với tốc độ này nếu trên đoạn dây có ám khí hoặc kim sẽ trực tiếp phóng vào người hoặc ngựa
Nghĩ đến đây thôi Lý Viên Kỳ liền muốn cười khinh bỉ, loại thủ đoạn này xem ra người đó chắc chắn phải am hiểu tập tính của ngựa nhất là con ngựa mà Trình Hàn Tuấn cưỡi, mới có thể biết được hắn sẽ thúc ngựa như thế nào để đoạn dây vừa đúng bị ngựa đạp trúng, xem ra tính toán vô cùng kỹ nhưng lại không dọn dẹp manh mối gì cả, thật quá sơ suất rồi
Lý Viên Kỳ đứng dậy phủi phủi y phục có chút vết bẩn của mình, Trình Hàn Nhất nhìn y không khỏi nhộn nhịp trong lòng nhưng lại kiềm nén lại
“Ngươi tìm được gì chưa”
“Bẩm điện hạ, ta không tìm được gì”
Lý Viên Kỳ không phải là nghi ngờ Trình Hàn Nhất nhưng trong trường hợp này y vẫn nên giấu kín đợi báo lại cho phụ thân để người xem xét, có thể bên cạnh Trình Hàn Nhất có nội gián.


Bình luận

Truyện đang đọc