TƯỚNG QUÂN CỦA BỌN TA


Trong triều Trình Minh Thạc nghe bẩm báo từ bá quan văn võ về việc Đông quốc muốn gây chiến với Thuận An quốc, đã tập hợp binh lực ở biên giới hai nước chuẩn bị tiến công
“Muôn tâu Hoàng thượng, thần nghĩ chúng ta mau chóng dẫn quân đến biên giới chuẩn bị nghênh chiến với Đông quốc, không để bọn chúng đánh chiếm Thuận An quốc được”
“Muôn tâu Hoàng thượng, Thượng thư đại nhân nói rất đúng, chúng ta không thể ngồi im đợi Đông quốc tân công được”
Trình Minh Thạc vẫn im lặng đưa mắt sang nhìn Hàn Mẫn, đám người dưới kia chắc chắn sẽ đề xuất để Lý Nguyên dẫn binh nhưng cũng có thể để xuất để Hàn Mẫn dẫn binh, đương nhiên Trình Minh Thạc sẽ không bao giờ để Hàn Mẫn dẫn binh nguy hiểm như vậy được mà Lý Nguyên hiện tại vì sự mất tích của Lý Viên Kỳ mà lo lắng không nguôi, dẫn binh sẽ bị phân tâm mất
Hàn Mẫn gật nhẹ đầu như hiểu ý mà Trình Minh Thạc đang muốn nói, y chủ động lên tiếng
“Vậy các vị ái khanh có chủ kiến gì trong việc này”

Bá quan văn võ nhìn nhau, bọn họ có chủ kiến nhưng vị kế bênh Nam hậu có cho bọn họ nói hay không thì bọn họ không biết, nhìn xem Hoàng thượng nhìn bọn họ như nói rằng dám để Nam hậu chinh chiến sa trường thì cái đầu bọn ngươi không cần giữ nữa
Nhìn như vậy thôi bọn họ một kẻ cũng không dám lên tiếng huống chi là nói ra chủ kiến chứ
“Các ái khanh không cần lo lắng Đông quốc nếu muốn tấn công chắc chắn sẽ không cho chúng ta biết được bọn chúng tấn công, bọn chúng là đang muốn bài mưu tính kế, Đông quốc và Thuận An quốc đã từng cùng nhau lập nên một khế, chỉ cần Thuận An quốc không tấn công trước, Đông quốc sẽ không được phép đánh chiếm Thuận An quốc”
Trình Minh Thạc nói, những chuyện Đông quốc làm chính là đang muốn cho Thuận An quốc gây chiến trước với bọn chúng đến lúc đó bọn chúng có thể thừa nước đục thả câu phá bỏ khế ước mà các đời Hoàng đế lập ra, chính vì vậy không được ngu ngốc mà dẫn binh, Đông quốc binh lực không thua kém Bình Thiên quốc mà Thuận An quốc còn không sợ Bình Thiên quốc thì làm sao sợ Đông quốc được, bọn họ không động Đông quốc đừng mong sẽ được như ý nguyện
Lý Nguyên ở bên dưới cũng có cùng suy nghĩ, nhiều năm canh giữ biên cương, không biết bao nhiêu trận chiến âm thầm diễn ra đã quá quen với những mưu kế hèn bẩn này, hắn không gấp dẫn binh đi đánh người như vậy, hơn nữa nhi tử của hắn nằm trong tay Đông quốc hắn không gấp, bá quan văn võ cớ sao lại gấp đến như vậy
Trình Hàn Tuấn nhìn Trình Hàn Nhất bằng ánh mắt đầy khó chịu, hắn đang nghi ngờ Trình Hàn Nhất liên quan đến Đông quốc, có thể cấu kết với Đông quốc, nếu không tại sao trùng hợp mang Lý Viên Kỳ đi ngay trong lúc này để đổ mọi tội lỗi lên đầu Đông quốc cơ chứ
Trình Hàn Nhất đương nhiên nhận ra ánh mắt của Trình Hàn Tuấn nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đặt an nguy quốc gia lên trên tình cảm được, hắn tự có suy tính của bản thân mình
Sau khi bãi triều, Trình Hàn Tuấn liền nhanh chóng đến chỗ Lý Viên Kỳ, Lý Viên Kỳ đã tỉnh lại, y nhìn thấy Trình Hàn Tuấn liền có chút sợ hãi, chỉ cần nhìn khuôn mặt kia y lại nhớ đến Trình Hàn Nhất, y yêu bọn họ nhưng không phải như thế này, y không muốn mọi chuyện sẽ như thế này
“Kỳ nhi ta không đến, ta không đến gần, đừng sợc nhìn ta có được không”
Trình Hàn Tuấn nhận ra Lý Viên Kỳ sợ hãi, hắn dừng lại không dám bước đến
Lý Viên Kỳ vẫn không nhìn Trình Hàn Tuấn, Trình Hàn Tuấn bất lực ngồi cách xa y, nhưng hắn vẫn luôn để ý từng cử chỉ của Trình Hàn Tuấn, đúng lúc này Trình Hàn Nhất bước vào
“Tỉnh rồi hay sao, Kỳ nhi ta xin lỗi, là ta đã không biết suy nghĩ làm ngươi bị thương không quan tâm ngươi tha lỗi cho ta có được không”

Trình Hàn Nhất quỳ xuống bên cạnh Lý Viên Kỳ mà cầu xin, Trình Hàn Tuấn nhìn vậy chỉ biết nở một nụ cười nhạt, hắn không ngốc đến mức không nhìn ra Trình Hàn Nhất đang diễn kịch hay sao, một chút trò này hắn không còn lạ nữa
Lý Viên Kỳ không dám nhìn Trình Hàn Nhất y im lặng nhưng Trình Hàn Nhất liền nắm lấy tay y
“Kỳ nhi tha lỗi cho ta có được không, ta hứa sẽ không giam cầm đệ nữa, ta sẽ đưa đệ trở về, còn có sẽ khẩn xin Phụ hoàng ban hôn cho ta và đệ, cho đệ trở thành chính thê của ta”
Trình Hàn Tuấn cười khinh Trình Hàn Nhất, đây là đang gạt trẻ nhỏ sao, câu này hắn dường như nghe đại hoàng huynh nói hơi nhiểu, trong phủ huynh chắc mười người thiếp thì chín người nghe câu này rồi không phải sao, chính thê, nực cười thật nực cười
Trình Hàn Nhất liếc nhìn Trình Hàn Tuấn, hắn rất muốn diệt trừ tên đệ đệ song sinh phiền phức này, nhưng cho dù như thế nào Kỳ nhi cũng sẽ mềm lòng với hắn, từ bé Kỳ nhi đã thân với hắn như vậy y chắc chắn sẽ tha lỗi cho hắn, từng bước từng bước hắn có thể thành công giam Lý Viên Kỳ trong chiếc lồ ng vô hình của hắn đã làm ra
Lý Viên Kỳ ngước mắt lên nhìn Trình Hàn Nhất sau đó nhìn Trình Hàn Tuấn, y thở dài một hơi
“Ta không mong Đại điện hạ hứa bất cứ điều gì cao xa, cũng không ham mê vị trí chính thê gì đó của người, ta chỉ mong người thả ta đi( cho ta trở về làm một tướng quân, tận trung với Thuận An quốc, ta cũng sẽ không nói những chuyện đã diễn ra ra bên ngoài hay đến tay Hoàng thượng và Nam hậu, thả ta đi có được không”
Trình Hàn Nhất nhìn Lý Viên Kỳ, hắn không thể buông tay y ra được, lời nói lập y làm chính thê là thật, hắn chưa bao giờ nói gạt, hắn từ bé đã quyết như vậy, tất cả những thiếp thấy trong phủ đều chỉ là để lợi dụng, y mới thật sự là người hắn muốn đường đường chính chính rước Lý Viên Kỳ về
“Kỳ nhi, ta…ta…”

Trình Hàn Nhất muốn nói gì đó liền bị Trình Hàn Tuấn lên tiếng trước hắn
“Kỳ nhi ta đến để đưa đệ trở về, mặc kệ huynh ấy ta mang đệ rời khỏi đây có được không”
Lý Viên Kỳ nhìn Trình Hàn Tuấn, hắn nói thật với y sao
“Câm miệng lại, ngươi nghĩ muốn mang Kỳ nhi khỏi đây mà không có sự cho phép của ta sao, Trình Hàn Tuấn ngươi đừng quá đáng nếu không đừng trách ta”
Trình Hàn Tuấn đương nhiên không sợ, hắn hôm nay nhất định mang Lý Việ Kỳ rời đi, hắn sẽ không để y ở lại nơi này, một chút ánh sáng cũng không có, Kỳ nhi luôn thích mọi thứ sáng sủa nhưng Trình Hàn Nhất lại giam cầm y như vậy, rốt cuộc tên hoàng huynh này của hắn có còn bình thường hay không ngay cả việc đơn giản này hắn cũng không nhớ được hay sao, vậy mà nói những lời như suy tình Kỳ nhi lắm vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc