TƯỜNG VY KHỐNG


Đầu ngón tay cô run lên, rồi lập tức trấn định, nghiêng đầu nhìn anh: "Thế nào, Kỷ tổng muốn sao? "
Cô nâng ly lên: "Nếu rót cho tôi vài ly nữa, tôi sẽ không cắn anh "
m nhạc đột nhiên thay đổi, ánh sáng được điều chỉnh sáng hơn.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, hai mắt Ôn Noãn nhuộm vầng sáng, lấp lánh tỏa ra ánh sáng, quyến rũ mê người lại sắc bén.
Kỷ Lâm Thâm trầm mặc nhìn cô, sau đó nhíu mi, kìm nén ánh mắt của mình.
Khóe môi anh nhếch lên, châm chọc nói " Cô Ôn không nên coi thường bản thân.

"
Ôn Noãn không đáp lại sự trào phúng của anh, lấy chai rượu rót cho mình một ly đầy, sau đó nâng ly lên, ngửa đầu uống hết.
Thật ra cô hiểu được ý của anh.
Anh không quan tâm đến bản thân cô, anh hy vọng lấy tất cả mọi thứ trên cành cao của cô rồi nghiền nát xuống đất.
Anh muốn phá hủy tất cả những điều tốt đẹp của nhà họ Ôn để trả thù.
Anh xé nát sự cao quý của cô, niềm kiêu hãnh của cô, lòng tự trọng của cô.
Ôn Noãn đặt ly rượu xuống, đập mạnh lên mặt bàn, thanh âm có chút khàn khàn: "Kỷ Lâm Thâm, tôi sẽ không bao giờ nguyện ý.

"
Cô đứng dậy nói với nhân viên: "Tiền rượu anh ta trả.

"
Sau đó không nhìn anh, rời khỏi quầy bar.
——
Đi công tác trở về, như đánh xong một trận chiến lớn, Ôn Noãn ở nhà ngủ đã một ngày.
Cô tắt điện thoại, bây giờ hoàn toàn thuộc về thời gian của riêng mình, không ai quản thúc cô làm bất cứ điều gì
Đặc biệt là người đàn ông đó.
Sau khi nghỉ ngơi, hồi phục cơ thể, cô trở lại công ty làm việc, trùng ngay thứ hai, giám đốc Tần Lâm triệu tập tất cả mọi người trong nhóm Châu u đến phòng họp để mở cuộc họp tổng kết hàng quý.
Ôn Noãn và Tiểu Văn ngồi cùng một chỗ, người phía sau chọc chọc cánh tay cô, nhỏ giọng nói: "Lần này chị Lâm sẽ công bố bảng xếp hạng hiệu suất quý này, tôi cảm thấy cô xếp cao nhất.

Dù sao công ty Trí Viễn đều thuê cô phiên dịch "
Để kiểm tra chất lượng công việc của phiên dịch viên, công ty Văn Tinh sẽ yêu cầu bên A phản hồi về hiệu quả công việc, đó là tiêu chí quan trọng để đánh giá năng lực phiên dịch viên.
Việc đánh giá được chia thành 4 loại: xuất sắc, tốt, đạt và không đạt, tương ứng với các hệ số khác nhau.
Ngoài việc đánh giá ra, người bên A cũng sẽ kiểm tra đánh giá..
Các công ty đa quốc gia lớn như Trí Viễn đương nhiên thuộc loại khách hàng cao cấp nhất.

Nhưng đồng thời, đối tác quan trọng như vậy nếu đưa ra đánh giá không tốt, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc.
Thấy Ôn Noãn không có biểu tình gì, Tiểu Văn xen vô nói: "Em nghe nói việc tiếp theo là chọn tổ trưởng dựa theo thành tích xếp hạng.


Nói như vậy, có thể chị..."
Nói đến một nửa, Tiểu Văn bỗng nhiên thoáng nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Chu Du, ý thức được xung quanh đều là đối thủ của Ôn Noãn, tự biết mình lỡ lời, lè lưỡi, im lặng.
Ôn Noãn không nói chuyện chỉ cầm ly nước trong tay, thành ly ấm áp khiến lòng bàn tay cô hơi tê dại.
Sau khi người đến đông đủ, Tần Lâm cầm tách cà phê đẩy cửa đi vào, đặt cà phê lên bàn, khom lưng mở tài liệu trong tay ra, sau đó hắng giọng, bắt đầu tóm tắt: "Nhiệm vụ quý trước của chúng ta rất nặng, số lượng case tăng 6 điểm so với năm ngoái, có thể thấy nhu cầu thị trường đối ngoại đang tăng trưởng.

Khối lượng công việc nặng, biểu hiện của mọi người rất đáng kể, tiếp theo tôi sẽ nói cụ thể..."
Đến hiệu suất của tất cả mọi người.
Ôn Noãn siết chặt ly trên tay, cảm giác tê dại biến thành cảm giác đau đớn nhỏ.

Nói trong lòng không hề gợn sóng là giả, dù sao chuyện này trực tiếp liên quan đến việc thăng chức tăng lương của cô, cũng liên quan đến tương lai tiền đồ của cô.

Mọi cơ hội để tăng thu nhập đều rất quan trọng.
Nhưng...
Cái gọi là tương lai này giống như một chiếc thuyền trôi trên cơn sóng cuồn cuộn chảy mãnh liệt, không biết trôi về phương nào
Nhiệm vụ của cô trong quý này đều đến từ công ty của Kỷ Lâm Thâm.
Đánh giá hiệu suất của cô đều do anh thực hiện.
Cô không ôm ảo tưởng anh sẽ nương tay.

Vô luận là xuất phát từ thái độ nghiêm khắc trước sau như một của anh, hay là quan hệ giương cung bạt kiếm giữa hai người.
"Ôn Noãn." Tần Lâm bỗng nhiên gọi tên cô.

Cô hoàn hồn, nhìn qua.
Tầm mắt Tần Lâm dừng trên người cô rồi hướng về phía tất cả mọi người: "Đánh giá của Ôn Noãn đều rất xuất sắc, xếp thứ nhất trong tổ chúng ta.

"
Mi tâm cô nhảy dựng, trong lòng a một tiếng, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Tần Lâm khen ngợi: "Tiểu Ôn tuy đến công ty không quá nửa năm, nhưng thành tích rất sáng chói, so với phiên dịch viên có kinh nghiệm phong phú như chúng ta lại không hề thua kém.

Tuần trước khi tôi nhận được báo cáo nhiệm vụ cá nhân của cô ấy, nói thật tôi phải xem lại nhiều lần..."
Ôn Noãn ngẩn người, còn đang chậm rãi tiêu hóa lời Tần Lâm nói.
Tiểu Văn hưng phấn kéo cánh tay cô lẩm bẩm "Thật tốt quá", bên cạnh cũng có đồng nghiệp bày tỏ chúc mừng, cô miễn cưỡng cười đáp lại.
Tần Lâm đem báo cáo hiệu suất gửi đến tay Ôn Noãn, cô nắm chặt trong tay, rũ mắt xuống.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, mỗi một nhiệm vụ đều được điểm cao nhất, không có ngoại lệ nào.
Đây là đánh giá của Kỷ Lâm Thâm dành cho cô.
Cô không rõ tâm tình mình thế nào, ngay cả cảm xúc cũng tối tăm không rõ.

Cuộc họp không kéo dài quá lâu, Tần Lâm tổng kết công việc quý trước, bố trí sắp xếp công việc tiếp theo rồi tan họp
Ôn Noãn cầm báo cáo về vị trí của mình.

Đặt tờ giấy lên bàn, thấy cột xếp hạng cuối cùng là "xuất sắc" có chút chói mắt, lại có chút châm chọc.
Một lúc lâu sau, cô thu báo cáo vào ngăn kéo, quyết định không còn rối rắm chuyện này nữa.

Bật máy tính, tiếp tục làm việc.

Khoảng thời gian trước bởi vì đi công tác mà bỏ bê công việc, cô cần phải nhanh chóng xử lý.
Trong một buổi chiều, cô tóm tắt các tài liệu cho cuộc họp tiếp theo.
Bận rộn lúc lâu, lúc ngẩng đầu đã sắp đến năm giờ, còn nửa giờ nữa là tan làm.

Cô xoay cổ, đứng dậy đi đến phòng nghỉ ngơi.
Chưa đến nơi đã nghe tiếng nói chuyện.
Là thanh âm của Chu Du: " Mỗi lần làm bên đó đều được đánh giá xuất sắc, phải biểu hiện thật tốt mới có thể lấy được cấp bậc này, tôi hoài nghi bên kia có gì đó..."
"Ông chủ công ty lớn mỗi ngày có nhiều việc như vậy, nói không chừng tiện tay ném cho người phía dưới làm, sau đó người phía dưới cũng tùy tiện viết vài câu."
"Như vậy thật không công bằng, hiệu suất của cô ta cao như vậy."
Mặc dù đối tác khen ngợi, nhưng mấy lần đánh giá đều là xuất sắc, chuyện này rất hiếm thấy trong công ty.
Năm nay là năm thứ ba Chu Du vào làm việc, nếu thuận lợi có thể thăng chức lên tổ trưởng.

Điều kiện đầu tiên là không ai trong nhóm có thể vượt qua hiệu suất tổng thể của cô ta.

Giống như Ôn Noãn, nghiệp vụ của cô ta cũng chuyên nghiệp nhất, phía bên A đều đánh giá xuất sắc nhất, thành tích chói lọi
Ngang nhiên xuất hiện đối thủ cạnh tranh lớn, khó trách cô ta âm dương quái khí.
Bởi vậy lập tức có người nói: "Còn không phải nhận được nhiệm vụ tốt như Trí Viễn sao.

"
"Đúng vậy, nhận được đánh giá bên đó là hãnh diện nhất rồi."
"Phái người mới làm công việc cấp cao như vậy, không biết có quan hệ gì với giám đốc không"
"Nghe nói là cháu gái?"
......
Ôn Noãn rũ mi, xoay người rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Đột nhiên, bước chân cô khựng lại, quay người, đi qua đẩy cửa phòng nghỉ ngơi.
Ba nữ đồng nghiệp đang nói chuyện bỗng hoảng sợ, một người giật mình, tách cà phê rơi xuống đất.

Chu Du rất nhanh ổn định, vẻ mặt tươi cười, mở miệng chào hỏi: "Tiểu Ôn..."
"Chu Du, cô còn nhớ lần đầu tiên đi đến công ty Trí Viễn, cô đem nhiệm vụ của cô giao cho tôi không?" Ôn Noãn đánh trả lời giả dối của Chu Du.
Nếu như không phải Chu Du trốn tránh làm việc, có lẽ cô và Kỷ Lâm Thâm sẽ không gặp mặt, cũng sẽ không có nhiều gút mắc như vậy.
Phúc khí này tặng cho cô không biết cô có muốn hay không.
Chu Du sửng sốt, xấu hổ nhìn hai đồng nghiệp bên cạnh.
Hai người kia hiển nhiên chưa từng nghe nói qua chuyện này, trao đổi ánh mắt ẩn ý với nhau.
Ôn Noãn nhìn thẳng vào Chu Du "Nếu cô thông minh thì sẽ không ở sau lưng người khác khua môi múa mép."
Nói xong cô bước tới, rút một gói trà bỏ vào trong ly, rót nước nóng.

Làm xong chuyện muốn làm, sau đó mới cầm ly trà rời đi.

Ba người còn lại sững sờ một lúc, lúng túng tản ra
——
Sau giờ làm việc, Ôn Noãn đến chỗ cha mẹ.

Tuần trước đi công tác nên cuối tuần không đến thăm
Bà Ôn thấy con gái trở về, lòng tràn đầy vui mừng đi mua thức ăn, chuẩn bị nấu một bàn thức ăn lớn.
Ôn Noãn đi vào phòng, thay quần áo ở nhà, vào bếp rửa tay chuẩn bị giúp mẹ nấu ăn.
Bà Ôn đứng một bên xử lý cá chép vừa mua về, nhìn Ôn Noãn muốn nói lại thôi.
Cô chú ý tới vẻ mặt mẹ, chủ động hỏi: "Làm sao vậy mẹ? "
Bà đem nội tạng cá ném vào thùng rác, rửa sạch một phen, cuối cùng nhịn không được "Cha con...!Muốn đấu thầu một mảnh đất.

"
"Đấu thầu?" Ôn Noãn kinh ngạc "Dự án bất động sản? "
Trước kia Ôn gia có tham gia vào lĩnh vực bất động sản, cho nên việc đấu thầu, đấu giá đất, đầu tư xây dựng, loạt quy trình này cô không xa lạ.

Chỉ là từ sau khi ngành nghề này suy thoái cộng thêm gia đình phá sản, cha không còn kinh doanh dự án tương tự nữa.
Lần này làm lại nghề cũ, khiến cô bất ngờ.
Muốn kinh doanh trước hết phải có vốn.

Cho dù là tham gia đấu thầu, cũng phải nộp đủ tiền đặt cọc.
"Nhưng mà cha lấy đâu ra tiền?"
Bà Ôn còn chưa kịp trả lời, phía sau truyền đến thanh âm trách quái của ông Ôn: "Ôi, bà nói với Tiểu Noãn làm gì.

"
Hai người quay đầu, nhìn thấy ông Ôn không biết từ lúc nào đã đi tới cửa phòng bếp.
Ông rõ ràng nghe được hai mẹ con nói chuyện, sắc mặt bất mãn, phàn nàn mẹ Ôn kéo con gái vào.
Ôn Noãn ngước nhìn cha, hai năm qua tóc ông đã bạc trắng.

Cô biết cha chưa từng nghỉ ngơi, luôn lên kế hoạch trả hết nợ trong nhà, không muốn cô gánh vác.

Ông cũng hy vọng con gái mình có một cuộc sống bình thường như bao người con gái khác.

Bà Ôn nhìn ông, ngậm miệng không đàm luận chuyện này nữa, cúi đầu tiếp tục xử lý cá chép.
Ông vỗ vỗ vai cô, bảo cô đi phòng khách nghỉ ngơi, rồi đến rửa rau
Ôn Noãn lặng lẽ ra khỏi phòng bếp.
Cô biết cha mẹ có chuyện để nói, cô để không gian cho họ.
Nhưng đi vào phòng khách, trong đầu cô luôn nghĩ về chuyện vừa rồi.

Chuyện đó không phải là dễ dàng, số tiền để huy động không phải là số tiền nhỏ.
Với tình hình hiện tại trong nhà, căn bản không lấy được khoản tiền đặt cọc.
Cô dựa vào sofa, TV đang bật, nhân vật trong phim truyền hình bàn tán nói chuyện.

Phòng khách trống trải, rõ ràng có chút ồn ào, xung quanh lại tĩnh lặng.
Cô hít một hơi, từ trên ghế đứng dậy.

Vào phòng lấy túi xách, đi về phía cửa.
"Cha mẹ, con tạm thời có việc phải đi trước, không ở nhà ăn cơm tối."
——
Trước cửa khách sạn Vân Đỉnh.

Toà nhà hùng vĩ, cao chót vót nhuộm màu cam mặt trời lặn.
Cửa xoay bằng kính cao lớn chậm rãi chuyển động, bảo vệ hai bên cúi đầu chào.
Bên đường, cửa xe màu đen mở ra.

Trần Lượng giữ cửa xe, đứng đợi.
Kỷ Lâm Thâm không lên xe, mà đứng một bên.
Buổi chiều anh tham gia xong một thương hội, vừa từ trong khách sạn đi ra, lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy bóng dáng phía trước
Ôn Noãn đứng trước mặt anh.

Cô vội vã chạy tới, chạy vài bước đã thở hổn hển.
Gương mặt trắng nõn, má đỏ hồng.

Tóc xoã xuống, khuôn mặt vốn đã gầy lại càng thêm nhỏ hơn, mặc trang phục mùa xuân, chiếc váy dài màu trắng nhẹ nhàng tươi sáng.
Sau bao nhiêu năm, cô vẫn giống cô gái nhỏ năm đó, khí chất trong sáng thuần khiết.
Mày Kỷ Lâm Thâm buông lỏng, trong mắt hiện lên tia cảm xúc không rõ, ho nhẹ một tiếng, ngữ khí cứng rắn hỏi: "Cô làm gì ở đây? "
Ôn Noãn nhìn anh, môi hơi hé mở, không nói gì.
"Có chuyện gì?" Kỷ Lâm Thâm nhíu mày
Một lát sau, cô chậm rãi giơ tay lên chỉ về phía sau.

Anh quay đầu lại nhìn thấy Hứa Dật đang đi về phía bên này.
Cô nhẹ giọng nói: "Tôi không tới tìm anh, tôi tìm cậu ấy."
—----------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc